Chiến Thần Điện Hạ

Chương 11-15




Chương 11: Quỳ xuống cầu xin

Năm năm sau, ông đây vẫn sẽ giẫm mày ở dưới chân! Một câu nói này như đã đóng đinh vào trái tim của Lý Lập Vĩ.

Nó không chỉ đóng đinh trong trái tim của Lý Lập Vĩ, mà còn đóng đinh trong trái tim của tất cả mọi người có mặt.

Khiến cho những người có mặt thậm chí còn không dám thở mạnh.

Khí thế của Giang Thần quá mạnh, còn mạnh hơn cả cậu hai nhà họ Giang, trên người anh như có một luồng sát khí vô cùng mạnh mẽ.

Chỉ là trước đó anh đã giấu kỹ, không để lộ ra ngoài cho bọn họ biết.

"Giang Thần, thôi bỏ đi, đều là bạn học cả, không có chuyện gì là không bỏ qua được!"

"Đúng, Giang Thần, Lập Vĩ biết sai rồi, mau thả cậu ta ra đi!"

Lúc này, các bạn học cũng nhẹ nhàng thay Lý Lập Vĩ cầu xin tha thứ, Giang Thần hừ một tiếng, sau đó Lý Lập Vĩ mới được thả ra.

Lý Lập Vĩ được người khác kéo đứng dậy, nhưng trên mặt vẫn còn chút kinh hoàng, vừa rồi cậu ta thực sự rất sợ hãi, cảm giác giống như đã bị loài dã thú để mắt tới.

"Lưu Hậu, chúng ta đi!"

Bữa tiệc đã thành ra thế này, ở lại cũng không có ý nghĩa gì nữa, nên Giang Thần và Lưu Hậu thẳng thừng cùng nhau rời đi.

Mọi người đều nhìn nhau.

"Lập Vĩ, cậu không sao chứ, có cần đến bệnh viện không?"

Một cô gái quan tâm hỏi.

“Không cần!”

Lý Lập Vĩ xua tay: “Mẹ kiếp, không phải chỉ mới đi lính có mấy năm thôi sao, làm quái gì mà phách lối vậy?"

“Chẳng phải nó chỉ là một thằng nghèo xác xơ thôi sao?”

Mãi cho đến khi Giang Thần rời khỏi phòng bao, Lý Lập Vĩ mới dám bất mãn nhổ nước bọt.

Trương Hân Nhiên cũng không nhịn được lắc đầu một cái, đều là người lớn cả, mà còn muốn động tay động chân để giải quyết vấn đề?

Loại người này đúng là vô dụng!

Ở bên kia, sau khi Lưu Hậu cùng Giang Thần bước ra khỏi bữa tiệc, liền ngồi xuống ở bên đường và bắt đầu khóc, đều sắp ba mươi tuổi rồi, lại có thể ngồi đó khóc nức nở như vậy.

“Được rồi, nhìn cậu kìa, không phải chỉ muốn đầu tư thôi sao?"

"Khi về tôi sẽ tìm người đem hợp đồng cho cậu ký!"

Giang Thần không khỏi lắc đầu nói.

Lưu Hậu sửng sốt, cho rằng Giang Thần đang nói đùa.

Giang Thần trực tiếp gọi cho Trương Miêu.

“Hai việc!”

Lời nói của Giang Thần vẫn ngắn gọn như trước giờ: "Một, ngày mai tôi sẽ đưa bạn học Lưu Hậu của tôi đến công ty, cô phải ký hợp đồng với cậu ấy!"

"Hai, tôi hỏi cô một chuyện, gần đây có công ty nào đã đến bàn chuyện hợp tác với chúng ta mà có giám đốc tên là Lý Lập Vĩ không?"

"Vâng thưa ông chủ, gần đây có một công ty tên là Kinh Mậu muốn chúng ta đầu tư, người phụ trách tên là Lý Lập Vĩ!"

Trương Miêu cung kính đáp.

"Được rồi! Từ bây giờ, lập tức chấm dứt hợp tác với công ty Kinh Mậu, vậy nhé!"

Giang Thần nói rồi cúp điện thoại.

Lưu Hậu trợn mắt há miệng kinh ngạc: “Anh Giang…”

Giang Thần vỗ vai Lưu Hậu nói: “Đàn ông không được tùy tiện rơi nước mắt, càng không thể quỳ gối trước người khác".

“Được rồi, về nhà đi, ngày mai tới Vinh Đỉnh sẽ có người ký hợp đồng cho cậu!"

Giang Thần nói xong, liền đi bộ về phía xa xa.

Lưu Hậu nhất thời không kịp phản ứng, chỉ ngây người nhìn bóng lưng của Giang Thần đang rời đi.

Không biết là do anh Giang uống quá nhiều, hay chính anh ấy mới là người đã uống quá nhiều.

Anh Giang thực sự có thể khiến cho anh ấy được ký hợp đồng tại Vinh Đỉnh vào ngày mai sao?

Đó là công ty lớn nhất trong ngành!

Nhất định là anh ấy đã nghe nhầm! Mà lúc này trong phòng bao, Lý Lập Vĩ vừa xử lý xong vết thương trên đầu, chuẩn bị đánh một hiệp nữa với mọi người, thì lúc này công ty đột nhiên gọi tới, nhìn thấy số gọi tới là của Vương Minh Trạch, ông chủ của trụ sở Hương Cảng, cậu ta bị dọa sợ hết hồn, vội vàng kêu mọi người im lặng để cho cậu ta nghe điện thoại.

“A lô...”

"Chủ tịch, có chuyện gì mà ông phải trực tiếp gọi điện cho tôi thế ạ?"

Lý Lập Vĩ thận trọng hỏi.

"Thứ khốn kiếp nhà cậu! Chỉ vì đồ vô dụng như cậu mà đơn hàng giữa chúng ta với Vinh Đỉnh đã bị mất rồi! Cậu nói xem tại sao tôi lại gọi điện thoại cho cậu!"

Vương Minh Trạch hung hăng gầm lên bên đầu dây bên kia.

“Cái gì?”

Mất đơn hàng rồi?

“Làm sao điều này có thể xảy ra được, rõ ràng họ đã đồng ý đầu tư vào chúng ta!"

Lý Lập Vĩ ngay lập tức đổ mồ hôi lạnh, run giọng nói.

“Vậy thì cậu phải tự hỏi mình, cậu đắc tội với ai mà lại đi đắc tội trúng ông chủ của Vinh Đỉnh?"

"Con mẹ cái thứ khốn kiếp, tôi thật sự muốn đập chết cậu!"

Vinh Đỉnh là bàn đạp để Kinh Mậu mở ra con đường tiến vào thị trường nội địa, tầm quan trọng không gì sánh kịp.

Vương Minh Trạch vào lúc này đang ở Hương Cảng, chỉ hận không thể chạy tới đây đập bể đẩu Lý Lập Vĩ. Lý Lập Vĩ sững người hỏi: "Tôi đã đắc tội với ông chủ của Vinh Đỉnh sao?"

Lý Lập Vĩ nhất thời bối rối, cậu ta lúc làm việc vô cùng cẩn trọng dè dặt, trước giờ không dám đắc tội đến ai, huống chi là ông chủ của Vinh Đỉnh! Người duy nhất mà cậu ta xúc phạm gần đây là... nghĩ đến đó, Lý Lập Vĩ trợn to hai mắt, không thể tin được.

Chuyện này làm sao có thể?

"Lý Lập Vĩ, tôi không cần biết cậu dùng biện pháp gì, mau đi xin bên Vinh Đỉnh thông cảm cho, nếu như đơn hàng này bị hủy, thì đừng nói đến chuyện cậu sẽ không bao giờ được thăng chức, mà cậu còn phải cuốn gói cút xéo ra khỏi công ty! Tôi sẽ dùng quyền lực của mình mà cấm cửa cậu ở tất cả các công ty khác cùng ngành!"

Ông ta tiếp tục hung hăng gầm lên trong điện thoại.

"Vâng, vâng, chủ tịch, tôi sẽ đi ngay bây giờ!"

Lý Lập Vĩ cúp điện thoại, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, ánh mắt tràn đầy sự hoang mang cùng bất an.

“Lập Vĩ, có chuyện gì vậy?"

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Lúc này, có người thấy tình hình không ổn liền vội vàng hỏi.

"Giải tán giải tán! Hôm nay tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước!"

Lý Lập Vĩ nói qua loa rồi vội vàng rời khỏi phòng bao.

Cậu ta vội vàng đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Lưu Hậu đang chuẩn bị bắt taxi rời đi.

"Hầu Tử, cậu có nhìn thấy Giang Thần đâu không?"

Lý Lập Vĩ vội vàng bước tới ngăn Lưu Hậu lại.

“Sao?”

“Mới vừa rồi ở trong phòng bao ăn đòn chưa đủ sao?"

Lưu Hậu giễu cợt, chính cậu ta đã trở mặt, nên anh ấy cũng không sợ làm mất lòng Lý Lập Vĩ.

"Làm gì có!"

Lý Lập Vĩ nở một nụ cười gượng gạo.

"Chuyện trước đây là do tôi không đúng, tôi nhận sai với cậu, tôi không biết Giang Thần bây giờ lại quyền lực như vậy, cậu ta vậy mà lại chính là ông chủ lớn đứng đằng sau Vinh Đỉnh. Tôi muốn đến gặp cậu ta để xin lỗi!"

“Cậu, cậu nói cái gì?”

----------------------------

Chương 12: Hiểu nhầm

Lưu Hậu đứng sững tại chỗ, đầu óc choáng váng.

Lúc này, anh ấy dường như đã hiểu ra mọi chuyện.

Vừa rồi anh ấy còn tưởng rằng anh Giang đã uống say, nhưng bây giờ nghe Lý Lập Vĩ nói vậy, mọi thứ bỗng chốc trở nên rõ ràng hơn.

Vì không thể nào mà cả ba người đều uống say nói mớ được, phải không?

Hai người bắt xe taxi, Lưu Hậu chỉ phương hướng, tài xế vội vàng đuổi theo, đi được nửa đường liền nhìn thấy Giang Thần đang đi về nhà.

"Bịch bịch!", Lý Lập Vĩ chạy nhanh tới kêu lên: "Anh Thần, vừa nãy tôi đã sai rồi, xin hãy cho tôi thêm một cơ hội, tha thứ cho tôi lần này, đừng hủy bỏ hợp tác với công ty của chúng tôi, nếu không công sức mấy năm nay vất vả của tôi đều sẽ đổ sông đổ biển!"

Lý Lập Vĩ quỳ thẳng xuống đường, khổ sở cầu xin.

Hiện tại cậu ta không còn chút oai phong nào như lúc trước, chỉ có sự hối hận muộn màng.

Nếu không được Giang Thần tha thứ, cậu ta không chỉ mất chức, mà còn bị cấm cửa trong toàn ngành, đến lúc đó, cậu ta thật sự chỉ còn có thể đi giao đồ ăn kiếm sống mà thôi!

“Cậu đứng dậy đi!”, Giang Thần cau mày nói.

"Không, nếu như cậu không hứa với tôi, tôi sẽ không đứng dậy!"

Lý Lập Vĩ vừa nói vừa tự vả miệng mình.

Giang Thần thở dài, rốt cuộc tất cả đều là bạn học, mà cậu ta đã thật lòng nhận sai, nên anh cũng không muốn quá tuyệt tình! Anh nói: "Được rồi, tôi hứa với cậu, mau đứng dậy!"

Giang Thần khoát tay, Lý Lập Vĩ run rẩy đứng dậy.

“Anh Thần, hay là đi uống thêm chút nữa? Để tôi tạ tội với cậu".

Lý Lập Vĩ thận trọng hỏi.

"Không cần, cậu đi đi. Ngoài ra, tôi không muốn nhiều người biết về thân thế của mình, cậu hiểu không?"

Giang Thần lạnh nhạt dặn dò.

“Tôi hiểu! Tôi hiểu!”

Lý Lập Vĩ lúng túng cười một tiếng, ảo não rời đi.

Mà lúc này, Lưu Hậu lại có chút cẩn trọng hơn.

Dù gì thì người anh em của anh ấy bây giờ cũng đã là ông chủ lớn rồi, giữa hai người tất nhiên sẽ nảy sinh cảm giác xa cách.

Giang Thần cười, vỗ vai anh ấy.

"Đừng suy nghĩ nhiều, anh Giang của cậu thì vẫn mãi là anh Giang của cậu!"

Nước mắt của Lưu Hậu lập tức tuôn ra, mạnh bạo gật đầu một cái: "Vâng, anh Giang!"

Mặt khác, tại công ty Tư Vận.

Vương Tuệ Lâm đã xử lý xong thỏa thuận ly hôn với luật sư, mắt thấy cũng đã đến giờ tan sở, lúc này thư ký đã gửi một phong thư đến bàn làm việc.

“Đây là...”

“Tổng giám đốc Vương, cái này do một cô gái họ Trương chuyển đến, nói rằng ông chủ của họ bảo cô ấy đưa cho tổng giám đốc!”, thư ký đáp.

“Ông chủ của cô ấy?”

Vương Tuệ Lâm không khỏi nhíu mày, gần đây công ty xảy ra vấn đề, đã không còn có công ty nào hợp tác với Tư Vận nữa, không biết ai đã gửi cái này tới.

Sau khi bảo thư ký ra ngoài, Vương Tuệ Lâm xé thư ra, nhìn thấy bên trong có một tấm chi phiếu, tim của cô đánh thịch một cái, sau đó khi nhìn thấy dãy số bên trên, trên mặt của cô lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc!

Mười triệu! Một lúc sau, cô mới có thể bình tĩnh lại, mười triệu không phải là số tiền quá lớn đối với cô, nhưng nó có thể làm giảm bớt áp lực cho cô! Nếu không, tại cuộc họp hội đồng quản trị tối nay, cô thật sự không có cách nào giải thích được với chủ tịch.

Bình tĩnh lại, cô nhanh chóng kiểm tra tiêu đề của tấm chi phiếu.

Đó là một cái tên không hề quen thuộc, Trương Miêu.

Chắc là nhân viên phụ trách tài chính của công ty đó.

Nhưng ông chủ của công ty đó là ai?

Người đầu tiên cô nghĩ đến là Trần Chí Siêu.

Bởi vì Trần Chí Siêu vừa mới tới tìm cô sáng nay! Đầu tư của Vinh Đỉnh đến nhanh vậy sao?

"Là Trần Chí Siêu sao?"

Vương Tuệ Lâm cảm thấy ấm áp.

Nếu Trần Chí Siêu thực sự dùng tiền của Vinh Đỉnh đầu tư để giúp đỡ cô, chắc chắn bản thân Trần Chí Siêu sẽ gặp rủi ro rất lớn!

Nếu để Vinh Đỉnh biết được thì có thể bị coi là đang cố tẩu tán tài sản, thậm chí bị truy tố tội lừa đảo, kết quả sẽ táng gia bại sản.

"Anh tình nguyện táng gia bại sản, cũng phải giúp đỡ tôi sao?"

Vương Tuệ Lâm thở dài thườn thượt, mặc dù trước đây cô không hề rung động trước Trần Chí Siêu.

Nhưng vào lúc này, cô cũng không khỏi có chút cảm động.

Cốc cốc! Lúc này, trợ lý Vu Thiến gõ cửa bước vào.

"Chị Tuệ Lâm, có cuộc gọi đến từ tổng công ty, chủ tịch muốn chị qua đó ngay!"

“Hả? Cuộc họp hội đồng quản trị không phải tám giờ mới bắt đầu sao? Còn chưa tới bảy giờ mà?", Vương Tuệ Lâm ngạc nhiên.

Nhưng ngay lập tức, cô đã hiểu ra.

Tám mươi phần trăm là do vấn đề tiền bạc! Công ty Tư Vận do cô phụ trách, cùng với công ty Tư Điềm do anh họ Vương Húc phụ trách, là hai công ty phát triển tốt nhất của nhà họ Vương.

Chủ tịch của tập đoàn Vương thị, cũng chính là bà nội của cô, sắp thoái vị, đã tuyên bố rằng giữa cô và Vương Húc sẽ chọn một người để ngồi vào ghế chủ tịch.

Mặc dù công ty Tư Vận của cô phát triển hơn công ty Tư Điềm, nhưng bà nội trọng nam khinh nữ, bình thường luôn nghiêng về phía của Vương Húc hơn.

Giờ này bảo cô trở về, tám chín phần là muốn mượn vấn đề tiền bạc làm khó cô! Vương Tuệ Lâm thở dài nói: "Được rồi, chị biết rồi, đợi chi thu xếp xong ở đây sẽ đi ngay!"

"Còn nữa, chị Tuệ Lâm, chủ tịch nghe nói người đi lính kia đã trở lại, bảo chị đưa anh ta cùng tới!", Vu Thiến bĩu môi nói.

“Cái gì? Mang cả anh ta theo cùng sao?”

Vương Tuệ Lâm vừa nghe nói như vậy liền cảm thấy đau đầu.

Một tên lính vô dụng, tại sao bà nội lại muốn anh ta tham gia cuộc họp hội đồng quản trị?

Chẳng lẽ muốn để cho người nhà họ Vương cười nhạo cô sao?

----------------------------

Chương 13: Anh ấy là chồng tôi

xMột chiếc Santana kiểu cũ thong dong chạy trên đường.

Santana là xe chuyên dùng để cô giúp việc trong nhà đi mua thức ăn, người lái xe đương nhiên là Giang Thần.

Vương Tuệ Lâm vừa mới gọi điện thoại tới bảo anh đi đón Điêu Ngọc Lan cùng tham gia cuộc họp hội đồng quản trị.

Bà cụ nhà họ Vương chính là chủ tịch hội đồng quản trị nhà họ Vương, đồng thời là bà nội của Vương Tuệ Lâm, nếu bà cụ đã gọi thì đương nhiên Giang Thần phải đi, vì thế mới kéo theo Điêu Ngọc Lan xuất phát.

Điêu Ngọc Lan thay mặt Vương Bá Nhân tham gia cuộc họp hội đồng quản trị nên bà ta trang điểm lòe loẹt như con công, từ khi lên xe đã liên tục cầm hộp trang điểm dặm phấn, cũng không thèm ngó ngàng tới Giang Thần.

Dù sao thì chàng rể này chẳng có điểm nào khiến bà ta vừa mắt, nếu không phải vì không tiện gọi xe, bà ta thực sự không muốn ngồi cùng xe với thằng vô dụng này.

“Giang Thần! Cậu không biết đường mua một bộ âu phục à? Cậu nhìn từ đầu đến chân cậu xem, đến cả Đậu Đậu nhà tôi còn ăn mặc đường hoàng hơn cậu, loại người như cậu chỉ làm mất điểm con gái tôi thôi!”

Đi đường nửa đường, Điêu Ngọc Lan cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà phải bùng nổ.

“Đậu Đậu” nhà bà ta chính là con cún Toy Poodle do nhà họ Vương nuôi, ăn mặc như một gã giàu xổi.

Nói đi nói lại, bà ta vẫn không coi Giang Thần như một con người.

Giang Thần thừa biết bà mẹ vợ mình là dạng người thế nào nên anh không nói gì, cũng không tức giận.

“Giả vờ im lặng với tôi chứ gì? Hờ hờ, cũng phải rồi, thứ đàn ông không có bản lĩnh thì lấy đâu ra tư cách nổi nóng chứ? Dạng vô dụng như cậu căn bản không xứng với con gái tôi. Tôi khuyên cậu hãy mau chóng chủ động rời đi, chứ đợi khi nhận được thư mời từ luật sư của con gái tôi thì nhìn mặt nhau thấy khó coi lắm!”

Thấy Giang Thần không phản ứng gì, Điêu Ngọc Lan càng nói càng hăng, thậm chí còn vỗ mạnh vào ghế trước: “Cậu lái xe bò đấy à? Lái chậm rì rì thế làm gì! Cuộc họp hội đồng quản trị sắp bắt đầu rồi, đừng làm lỡ chuyện lớn của con gái thôi, nhanh cái tay lên!”

“Được rồi, bà ngồi cho vững vào!”

Khóe miệng Giang Thần khẽ nhếch lên, ly hợp, gạt số, đạp chân ga gần như trong thoáng chốc! Uỳnh! Dọc đường không còn ai nói gì!

Bởi vì Điêu Ngọc Lan căn bản chẳng còn cơ hội nói chuyện nữa.

“Ọe!”

Tới dưới tòa nhà tổng bộ của nhà họ Vương, cửa xe vừa mở ra, Điêu Ngọc Lan đã chạy đến bên vệ đường nôn thốc nôn tháo.

“Mẹ, mẹ sao thế?”

Đúng lúc ấy Vương Tuệ Lâm cũng vừa mới tới, thấy cảnh này, vội vàng chạy tới.

“Mẹ, ọe...”

“Tên khốn! Rốt cuộc anh đã làm gì mẹ tôi thế?”

Vương Tuệ Lâm quay đầu lại, giận dữ nhìn Giang Thần.

Giang Thần hờ hững đáp với vẻ mặt không chút biểu cảm: “Bác gái có lẽ đã đến tuổi mãn kinh nên hơi say xe, sau này tôi sẽ nhờ chiến hữu ở Sơn Đông gửi ít cao da lừa cho bác gái bồi bổ!”

Nghe anh nói như vậy, sắc mặt Vương Tuệ Lâm mới dịu đi, nhưng lập tức dặn dò thêm: “Lát nữa vào gặp bà nội, anh đừng nói linh tinh, biết chưa?”

“Ừm, biết rồi!”

Điêu Ngọc Lan nghỉ ngơi mất một lúc lâu mới hoàn hồn được, dùng ánh mắt như giết người để lườm Giang Thần.

Nhưng lúc này cuộc họp hội đồng quản trị cũng sắp bắt đầu rồi.

Ba người vội vàng đi về phía tòa nhà.

Đến trước cửa, họ bị bảo vệ ở bên ngoài ngăn cản, trưởng phòng bảo an liếc nhìn Giang Thần rồi nói: “Cuộc họp hội đồng quản trị của nhà họ Vương tối nay chỉ cho phép cổ đông và đại diện cổ đông tiến vào”.

“Anh ấy là chồng tôi!”

Vương Tuệ Lâm cắn môi, đành phải nói rõ thân phận của Giang Thần.

“Ối chao? Anh lính quèn về rồi à, xuất ngũ hay chuyển nghề đây?”

Đúng lúc này, một giọng nói khắc nghiệt vang lên từ bên cạnh.

Một người đàn ông bước xuống từ chiếc Audi, sắc mặt lộ rõ vẻ chế giễu: “Hôm nay là cuộc họp hội đồng quản trị của nhà họ Vương đấy, một người ngoài mà chạy tới đây, chẳng lẽ muốn nhờ bà nội sắp xếp công việc cho cậu à?”

“Tôi nói cho các cô cậu biết, nhà họ Vương không nuôi kẻ vô dụng đâu!”

Giang Thần nhíu mày, anh nhận ra người đàn ông trước mặt.

Vương Húc, cháu trai trưởng nhà họ Vương, anh từng gặp một lần trong hôn lễ vào ba năm trước.

“Vương Húc, chúng tôi đến đây làm gì đến lượt anh quản lý à? Huống hồ chính bà nội gọi anh ấy tới!”

Nghe được câu này, Vương Tuệ Lâm cảm thấy không vui, bởi lẽ dù thế nào đi chăng nữa thì Giang Thần vẫn là chồng cô, trên danh nghĩa.

“Cô bảo bà nội gọi nó đến?”

Vương Húc tỏ ra không tin nổi, cuộc họp quan trọng như hôm nay làm sao có thể để người ngoài tham gia được?

“Vả lại, đến thì cũng được thôi, sao lại ăn mặc rách nát thế kia. Cũng phải, bây giờ tiền vốn của Tư Vận đang hổng hụt một khoản lớn, e là không có nổi tiền cho thằng vô dụng này mua một bộ âu phục đâu nhỉ?”

Vương Húc tỏ ra bỡn cợt.

Vương Tuệ Lâm liếc mắt nhìn chiếc áo sơ mi trắng trên người Giang Thần mà mặt mũi bỗng chốc đỏ ửng.

Cái gã này, lúc đến đây không biết đường mua một bộ vest à?

Đúng là mất mặt chết đi được!

“Khỏi cần anh phải lo, vấn đề của Tư Vận đã được giải quyết rồi!”

Đối diện với lời châm chọc của Vương Húc, Giang Thần chỉ điềm nhiên đáp.

“Giải quyết rồi?”

Vương Húc thoáng kinh ngạc, mười triệu tệ không phải con số nhỏ, không ngờ Vương Tuệ Lâm giải quyết nhanh như thế?

Vương Tuệ Lâm liếc nhìn Giang Thần với vẻ kỳ lạ, quả thực cô đã nhận được một tấm chi phiếu mười triệu tệ, nhưng làm sao mà anh biết được nhỉ?

Sắc mặt Vương Húc khá khó coi, anh ta muốn mượn cơ hội này để sỉ nhục cô em họ một phen trong cuộc họp hội đồng quản trị, xem ra bây giờ kế hoạch này đổ bể rồi.

“Hừ, phụ nữ xinh đẹp đúng là có lợi gớm nhỉ!”

Vương Húc đột nhiên “hừ” một tiếng như có điều ám chỉ.

Chương 14: Mất mặt không còn chỗ trốn

“Vương Húc, anh có ý gì?”

Sắc mặt Vương Tuệ Lâm đột nhiên kém đi trông thấy.

“Tôi có ý gì, bản thân cô không tự biết sao?”

Vương Húc tỏ ra bỡn cợt.

“Trong thời gian ngắn như thế, khoản vay của ngân hàng cũng không kịp phê duyệt, nếu tôi đoán không nhầm, chắc hẳn cô bám được vào một ông chủ lớn nào rồi nhỉ?”

Nói đến đây, ánh mắt của Vương Húc lướt mắt trên người Vương Tuệ Lâm mà không hề kiêng dè, thậm chí còn cười nhạo: “Hờ hờ, cũng phải, cứ dạng chân ra, không nhanh sao được...”

Chát! Một cái tát từ trên trời giáng xuống, tát cho Vương Húc lảo đảo luôn.

“Thằng vô dụng, mày dám đánh tao à?”

Vương Húc bụm mặt nhìn Giang Thần mà không thể tin nổi, không ngờ thằng vô dụng này dám ra tay với anh ta?

Anh ta vội vàng giơ tay lên định đánh trả, nào ngờ bị Giang Thần bẻ ngoặt cánh tay chế ngự, đau đến mức anh ta kêu ầm ĩ.

“Các người còn đứng nhìn làm gì, mau đập chết thằng vô dụng này cho tao!”

Vương Húc gào lên với hai tên vệ sĩ.

Giang Thần quay phắt lại, như con sói quay đầu.

Nhất thời như có vô số sát khí ào ào phả vào mặt, hai gã vệ sĩ sợ tới mức ngồi bệt xuống đất!

Vương Tuệ Lâm sững sờ trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, mất một lúc lâu vẫn chưa kịp hoàn hồn, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác dị thường, giống như có dòng nước ấm chảy qua, nhưng cô nhanh chóng hoàn hồn, vội vàng mắng: “Giang Thần, anh mau buông tay!”

Anh là người đi lính về, ra tay không biết nặng nhẹ, Vương Tuệ Lâm thực sự sợ anh lỡ tay đánh cho Vương Húc tàn phế luôn.

Điêu Ngọc Lan cũng vội vàng vỗ vào cánh tay Giang Thần: “Thằng vô dụng, mau buông tay ra, buông tay ra! Hai anh em nó chỉ đùa với nhau thôi, cậu muốn tạo phản phải không?”

Điêu Ngọc Lan cũng tức lắm chứ, nhưng ngày thường chủ tịch hội đồng quản trị thương Vương Húc nhất, nếu để chủ tịch biết Vương Húc bị bắt nạt, tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu.

“Xin lỗi vợ tôi ngay!”

Giang Thần lạnh lùng nhìn Vương Húc, chỉ nói một câu như vậy.

Mà Vương Tuệ Lâm nghe thấy cách gọi “vợ” này mà trái tim bỗng dưng run lên, nhưng ngay sau đó lại thấy phẫn nộ, ai cho phép anh gọi như vậy chứ?

“Tôi nói lại lần nữa, xin lỗi ngay!”

Giang Thần đột ngột lên giọng, ánh mắt bắn ra sát khí.

Vương Húc không kiềm chế được mà run rẩy, lắp bắp nói: “Tuệ, Tuệ Lâm, tôi, tôi sai rồi! Tôi xin lỗi!”

“Được rồi được rồi, cuộc họp sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau chóng vào trong thôi!”

Vương Tuệ Lâm nhíu mày thúc giục, bấy giờ Giang Thần mới chịu thôi, ba người vội vàng đi vào tòa nhà.

“Hừ! Thằng vô dụng, cứ để cho mày ngông cuồng trước đi, đợi Tư Vận sạt nghiệp, nhà họ Vương rơi vào tay tao, để tao xem chúng mày còn ngông thế nào?”

Đợi khi ba người đi rồi, ánh mắt của Vương Húc cũng dần trở nên hung dữ.

Bị một thằng vô dụng tát ngay mặt trước đám đông, làm sao anh ta nuốt được cơn tức này! Mà khi ba người Vương Tuệ Lâm tới phòng họp, cổ đông của nhà họ Vương đã tề tựu gần đông đủ rồi.

Sự xuất hiện của Giang Thần lập tức thu hút không ít ánh nhìn.

Dù sao anh đã đi làm lính, đi một lần liền tù tì ba năm, không ngờ bây giờ lại quay về.

Đối với địa vị của anh ở nhà họ Vương, đám đông cũng biết rõ mười mươi.

Nói một câu dễ nghe thì là con rể, chứ thực chất mọi người thừa biết Giang Thần chỉ là con chó chui gầm chạn mà Vương Bá Nhân gọi tới!

Đương nhiên cũng chẳng ai coi trọng anh, ai nấy rì rầm thảo luận, thỉnh thoảng còn liếc anh bằng ánh mắt khinh thường.

Qua một lúc, một bà lão gần bảy mươi ăn mặc quý phái chống gậy bước vào phòng họp với sự dìu đỡ của thư ký.

“Chủ tịch đến rồi!”

“Chào chủ tịch!”

“Đến rồi à, mọi người ngồi đi!”

Bà lão ngồi xuống rồi đảo mắt nhìn một vòng: “Hôm nay triệu tập cuộc họp với hai mục đích... Tuệ Lâm à, nghe nói công ty Tư Vận của cháu đợt này xảy ra chút vấn đề, thiếu vốn mười triệu tệ, bây giờ gom tiền đến đâu rồi?”

Đầu tiên bà cụ quay đầu về phía Vương Tuệ Lâm, trông qua rất dịu dàng, nhưng thực chất ai cũng biết rõ ràng bà ta đang hỏi tội.

“Bà nội cứ yên tâm, đã gom đủ tiền rồi ạ!”

Vương Tuệ Lâm cảm thấy hơi buồn, nhưng vẫn trả lời.

Bà ta thoáng sững người, nhưng rồi gật gật đầu: “Ờ ờ, thế thì tốt, thế thì tốt, à phải rồi, nghe nói chồng cháu quay về rồi, nó đang ở đâu? Để bà lão này nhìn thử!”

Ở trong góc, Giang Thần không được ngó ngàng tới, bởi vì anh không phải cổ đông, nên không được sắp xếp vị trí ngồi.

“Giang Thần, còn không mau lăn ra đây chào bà nội!”

Điêu Ngọc Lan quát một câu chẳng khác nào gọi chó.

“Bà nội!”

Giang Thần thong dong đứng dậy và cất tiếng chào.

“Khà khà, Tiểu Thần thay đổi nhiều quá, suýt nữa thì bà cũng không nhận ra. Không biết mấy năm nay ở bộ đội thế nào rồi? Bây giờ đang giữ quân hàm gì?”

Bà lão đánh giá một hồi, cười khà khà và hỏi.

“Cháu tạm thời xuất ngũ, không có quân hàm gì!”

Giang Thần hờ hững đáp lại.

“Ồ? Thế bộ đội có sắp xếp cho cháu chuyển ngành sang chỗ chính phủ không?”

Bà cụ hỏi thêm một câu, nhưng lúc này nụ cười đã miễn cưỡng hơn nhiều.

“Không ạ, cháu tạm thời chờ việc!”

Ào! Phen này đám đông bùng nổ rồi.

“Đi làm lính năm năm mà đến một cái quân hàm cũng không có?”

“Người ta đi ba năm chắc cũng lên thiếu úy rồi nhỉ?”

“Thật kém cỏi, đúng là thằng vô dụng mà!”

Nghe thấy những lời bàn tán này, Vương Tuệ Lâm siết chặt bàn tay, cảm thấy gương mặt mình nóng cháy, bất giác cắn chặt môi dưới.

Điêu Ngọc Lan cũng xấu hổ đến đỏ bừng mặt mũi, chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó để chui vào.

Cái thằng vô dụng này, đúng là mất mặt không còn chỗ trốn nữa!

Chương 15: Anh đến công ty tôi làm đi

Nụ cười của bà cụ lập tức biến mất.

Nhà họ Vương không thể phát triển thêm được chính là vì không có quyền quý trong nhà.

Bà ta gọi Giang Thần đến là muốn hỏi xem những năm gần đây anh có được chức tước gì không.

Nhưng cuối cùng lại là một thằng vô dụng, bà ta thấy rất thất vọng.

“Được rồi, cậu ngồi sang bên cạnh đi, chúng ta tiếp tục họp!”

Bà cụ bực bội xua tay, khác hẳn với thái độ ban nãy.

Giang Thần cũng không quan tâm mà một mình ngồi xuống.

“Hôm nay tôi gọi mọi người đến đây là để nói một chuyện khác, chắc tất cả cũng đều nghe nói rồi hả. Công ty Vinh Đỉnh gần đây đã đưa ra thông báo về dự án Tú Xuân Các, ngày mai họ sẽ tiến thành gọi đấu thầu công khai trong ngành tại thành phố Vân Hải. Mà hai thương hiệu nội y Tư Vận và Tư Điềm của nhà họ Vương chúng ta đều có tư cách tham gia. Bởi vậy tôi định để cho Tuệ Lâm và Tiểu Húc tham gia buổi thầu đó”.

Bà cụ nhìn sang Vương Tuệ Lâm và Vương Húc rồi nói tiếp: “Tất cả cũng biết tôi cũng đã lớn tuổi, tinh thần không còn minh mẫn nữa, nên tôi đang chuẩn bị nhường chức cho người tài. Mà lần này, ai trong hai cháu có thể trúng thầu của Vinh Đỉnh, được hợp tác với Vinh Đỉnh thì sẽ đạt được một điều kiện quan trọng trong quá trình chọn người thừa kế!”

Ào ào! Tất cả liền trở nên huyên náo.

Bà cụ chọn người thừa kế, đây là chuyện lớn liên quan đến tương lai của nhà họ Vương, cho nên ai cũng rất quan tâm.

“Bà ngoại, bà yên tâm, cháu nhất định sẽ có được dự án với Vinh Đỉnh!”

Vương Húc kích động nói, ánh mắt thèm muốn nhìn sang cái ghế của bà cụ.

Anh ta chờ ngày này lâu lắm rồi, nằm mơ anh ta cũng muốn được ngồi lên cái ghế đó.

Mà Vương Tuệ Lâm ban đầu cũng rất kích động, nhưng cô lại dần dần bình tĩnh trở lại.

Điều kiện chọn đối tác của Vinh Đỉnh rất hà khắc, nổi danh toàn thành phố Vân Hải này. Đối tác của họ không phải công ty nổi tiếng thì cũng là công ty giàu có mới nổi.

Tư Vận và Tư Điềm mặc dù cũng nổi tiếng trong ngành, nhưng còn kém xa những thương hiệu hạng nhất.

Độ khó của việc này quá lớn, khả năng trúng thầu có thể nói là gần như rất nhỏ.

“Nếu dự án này thành công thì sẽ trở thành dự án lớn nhất của tập đoàn Vương thị chúng ta năm nay. Nhà họ Vương chúng ta cũng sẽ trở thành dòng họ hạng nhất của Vân Hải. Khi ấy, bà sẽ đích thân mở tiệc ăn mừng cho các cháu!”

Bà cụ cười ha ha nói.

“Bà chờ tin tốt của các cháu!”

Bà cụ nói xong thì đứng dậy, phất tay: “Thôi, tan họp nào!”

Sau khi buổi họp kết thúc, hai mẹ con Vương Tuệ Lâm và Giang Thần đi đến bãi đỗ xe.

“Nhục, đúng là nhục quá mà! Cái loại vô dụng nhà cậu ngoài việc làm Tuệ Lâm nhà tôi xấu hổ ra thì còn tác dụng gì không hả? Tôi nói cho cậu biết, ngày mai cậu mau chóng đến ủy ban mà ly hôn với Tuệ Lâm đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu thêm một giây phút nào hết!”

Điêu Ngọc Lan vẫn khó chịu vì chuyện ban nãy. Trước mặt bao nhiêu người nhà họ Vương như vậy, bà ta thấy mình không còn chút mặt mũi nào nữa.

Vương Tuệ Lâm bặm môi, tỏ vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn thở dài và nói: “Hay là mai anh đến công ty tôi làm việc đi!”

Cô vốn định đưa giấy ly hôn cho Giang Thần sau khi cuộc họp hội đồng quản trị kết thúc.

Nhưng nghĩ đến việc Giang Thần dạy dỗ Vương Húc ban nãy thì cô lại mềm lòng.

“Sao cơ? Tuệ Lâm, sao con lại bảo nó đến công ty làm việc? Con không ly hôn nữa à?”

Điêu Ngọc Lan không dám tin, lập tức trợn trừng mắt: “Không được! Tuệ Lâm, chuyện này con phải nghe mẹ! Con không được mềm lòng! Giờ là lúc con phải chuyên tâm cho sự nghiệp, không thể để cho nó liên lụy con được!”

Trong mắt Điêu Ngọc Lan, con rể của bà ta nếu không phải con trai nhà giàu, thì ít nhất cũng phải trẻ tuổi đẹp trai.

Mà Giang Thần thì là cái thá gì? Cũng chỉ là một phế vật mà thôi!

“Mẹ, ban nãy mẹ cũng nghe rồi đó, mai là ngày gọi thầu của Vinh Đỉnh, con phải dốc toàn lực cho chuyện này, làm gì có tâm tư lo việc khác!”

Vương Tuệ Lâm bất lực mở miệng.

“Đúng đúng đúng! Vinh Đỉnh gọi thầu là chuyện lớn, không thể vì thằng vô dụng này mà làm lỡ được!”

Điêu Ngọc Lan vỗ ngực, quay ra lườm Giang Thần một cái rồi quay đi.

“Anh đến công ty thì bắt đầu từ việc thấp nhất đi, làm bảo vệ trước!”

Vương Tuệ Lâm lạnh lùng nói với Giang Thần: “Nhưng có điểm này, anh không được phép nói anh là ... của tôi...”, Vương Tuệ Lâm không thể bật được chữ “chồng” ra khỏi miệng.

Sắc mặt cô vừa ngại vừa tức.

“Để tôi xem đã, mai tôi sẽ đi tìm việc, nếu không có thì sẽ đến chỗ cô!”

Giang Thần tùy ý đáp lại.

Thân phận cỡ anh sao có thể đi làm bảo vệ chứ?

Vương Tuệ Lâm chau mày, tưởng là Giang Thần chê công việc bảo vệ.

“Vậy tùy anh, hết việc rồi, anh đưa mẹ tôi về trước đi!”

----------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.