Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn Chương 1-340 Bổ Sung

Chương 252




Chương 252: Đêm nay, nhà họ Vân đã bị lật đổ!

Dưới bầu trời đêm, ai nấy đều bị choáng ngợp bởi một nghìn tướng sĩ không rút lui của Bắc Lương!

Con rồng xanh thẫm dài tít tắp cuối phố!

Một nghìn tướng sĩ không rút lui được trang bị đạn thật, vũ trang đầy đủ, vẻ mặt nghiêm nghị, cả người toả ra gió lạnh thấu xương, lan ra khắp nơi!

Một nghìn tướng sĩ không rút lui đó, chẳng khác nào một lưỡi dao đứng trong gió lạnh, sắc bén, hung hãn giương tứ phía!

VietWriter

Trong khoảnh khắc ấy, Vân Kim Hổ và hàng nghìn tên côn đồ khác đang cầm dao và ống thép, đều kinh sợ, vẻ mặt hoảng hốt, toàn thân không nhịn được mà run rẩy!

Bọn chúng… bị bao vây rồi!

“Giơ súng!”

Đột nhiên, một tiếng hét to vang lên!

Một nghìn tướng sĩ không rút lui lập tức giương súng nhắm thẳng vào một nghìn tên côn đồ!

Cái lạnh thấu xương ngay lập tức bao trùm khắp các con phố xung quanh!

Trong lòng Vân Kim Hổ không khỏi kinh hãi, ánh mắt dừng trên người Tiêu Chính Văn và Long Nhị đang đứng trước khách sạn, giọng nói run lẩy bẩy hỏi: “Cậu… cậu thật sự là chủ soái Bắc Lương?”

Ôi trời ơi!

Sao có thể thế chứ?

Đọc nhanh ở VietWriter

Kẻ thù của nhà họ Vân thực sự là chủ soái Bắc Lương danh tiếng lừng lẫy của Hoa Quốc?

Chuyện… chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Tại sao lại thành ra thế này?

Lúc này trong lòng Vân Kim Hổ hoàn toàn rối tung, một ông lớn đứng sau thế lực ngầm của chín thành phố tỉnh Vân, lúc này hai chân cũng phải run lên bần bật, ánh mắt tràn đầy vẻ hoảng loạn!

Chủ soái Bắc Lương, đó là chủ soái Bắc Lương!

Nhân vật tối cao đã khiến hàng triệu đội quân của tám quốc gia khiếp sợ!

Chỉ cần một lời nói cũng có thể khiến nhà họ Vân ở tỉnh Vân hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!

Tại sao anh phải đích thân xuất hiện ở tỉnh Vân, lại xuất hiện ở thành phố Vân Hải này?

Ánh mắt Tiêu Chính Văn hờ hững, nhìn Vân Kim Hổ vốn đã hoảng sợ trước mặt, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy!”

Uỳnh!

Hai từ đơn giản, nhưng đủ để khiến trán của Vân Kim Hổ túa đầy mồ hôi lạnh!

Toàn thân cụ ta bắt đầu run rẩy, hai chân cũng bắt đầu mềm oặt ra!

Hắn thực sự là chủ soái Bắc Lương… cụ ta phải làm gì bây giờ, nhà họ Vân đến bước đường cùng rồi sao?

“Vân Kim Hổ, gặp chủ soái, tại sao không quỳ xuống?”

Lúc này, Long Nhị đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn, trong tay cầm trường kiếm dài mỏng, vẫn loé sáng ánh trăng lạnh lẽo, toả ra luồng sát khí thấu trời!

Bịch!

Gần như ngay khi Long Nhị vừa dứt lời, Vân Kim Hổ không nhịn được lập tức quỳ rạp trên mặt đất!

Hành động này của cụ ta khiến phần lớn tên côn đồ còn chưa quỳ xuống phía sau cụ ta, lúc này tựa như bị rút xương, quỳ rạp trên mặt đất, ôm đầu đầu hàng!

Không còn cách nào khác, Tiêu Chính Văn là một sự tồn tại không tài nào chống lại được!

Một nghìn tướng sĩ không rút lui này đủ để chống lại mười nghìn đại quân!

Đám côn đồ quèn này không đáng để chú ý!

“Chủ soái, chủ soái, xin hãy tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của tôi. Nếu như tôi biết cậu là chủ soái của Bắc Lương, tôi nhất định sẽ không dám dẫn theo bất cứ kẻ nào đến quấy rầy chủ soái… Tôi, Vân Kim Hổ thay mặt nhà họ Vân xin lỗi chủ soái, hy vọng chủ soái sẽ xét đến những cống hiến của nhà họ Vân cho tỉnh Vân, tha cho nhà họ Vân…”

Vân Kim Hổ quỳ trên mặt đất, không ngừng cầu xin tha mạng.

Tiêu Chính Văn chậm rãi bước đến chỗ Vân Kim Hổ, anh nhướng mày nhìn Vân Kim Hổ đang quỳ trước mặt mình, lạnh lùng nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, ông muốn tôi dùng cái chết để tạ tội với Kim Thái và Kim Chính Long mà nhỉ?”

“Xì!”

Vân Kim Hổ kinh hãi, ánh mắt nhìn thẳng, nhịn không được quỳ xuống nói: “Là tôi ăn nói bậy bạ, là tôi ăn nói bậy bạ, xin chủ soái không chấp tiểu nhân mà thứ lỗi cho tôi lần này, cầu xin cậu ban ân!”

Cả con phố trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng Vân Kim Hổ đang cầu xin tha mạng.

Lúc này, trong mắt Tiêu Chính Văn lóe lên tia sáng lạnh, anh quét qua gần một nghìn tên côn đồ đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Vân Kim Hổ, ông có thể đại diện cho nhà họ Vân sao?”

Hừ!

Cơ thể Vân Kim Hổ run lên, vẻ mặt kinh hãi, lời này của Tiêu Chính Văn khiến cụ ta không tài nào trả lời được…

Bởi vì, ngay cả khi Vân Kim Hổ là thế lực ngầm lớn nhất đứng sau chín thành phố ở tỉnh Vân, thì cụ ta cũng không đủ để đại diện cho toàn bộ nhà họ Vân.

Nhìn thấy Vân Kim Hổ không trả lời được, vẻ mặt của Tiêu Chính Văn lập tức tối sầm xuống, trầm giọng nói: “Đêm nay, nhà họ Vân sẽ bị diệt vong!”

Dứt lời, Tiêu Chính Văn cất bước rời đi!

Vân Kim Hổ lúc này đang quỳ trên mặt đất, hai mắt đỏ rực, dữ tợn hét lên: “Chủ soái, xin cậu hãy tha cho người nhà họ Vân!”

Tuy nhiên không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng bước chân của Tiêu Chính Văn rời đi.

Vào lúc đó, vẻ sợ hãi trên gương mặt Vân Kim Hổ ngay lập tức được thay thế bằng một sự lạnh lùng, ghê gớm!

Cụ ta đột nhiên nổi cơn điên, móc ra một khẩu súng lục từ thắt lưng, chĩa vào sau đầu Tiêu Chính Văn, rống lên: “Nhà họ Vân gia tao sẽ không bị tiêu diệt! Mày là vua Bắc Lương thì sao? Tao có giết chết mày cũng đâu có ai biết được!”

Tiêu Chính Văn lên một chiếc Audi A8L màu đen, ngồi trong xe có mặt Lữ Thương Hải, chủ tịch tỉnh Vân, sắc mặt ông ta có chút tái nhợt, run rẩy hỏi: “Chủ soái, anh giam giữ Vân Kim Hổ thật sao?”

Tiêu Chính Văn lạnh nhạt gật đầu, nói: “Để đội thanh tra của thành phố Vân Hải xử lý chuyện ở đây”.

“… Vâng”.

Lữ Thương Hải đáp, lấy khăn giấy lau mồ hôi lạnh trên trán.

Đêm nay, nhà họ Vân đã bị lật đổ!

Theo sau đó, trong mắt Tiêu Chính Văn lóe lên một tia lạnh lẽo thấu xương, anh nói: “Tới sơn trang nhà họ Vân!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.