Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn Chương 1-340 Bổ Sung

Chương 220




Chương 220: Anh còn năm phút để sống

Sự thay đổi thái độ của Tô Khởi Minh cũng khiến những người đứng đầu các đơn vị trong phòng họp cũng phải liếc nhìn với ánh mắt đầy kinh ngạc.

Tô Khởi Minh là chủ tịch thành phố Tu Hà, lúc này lại nói chuyện điện thoại tôn kính như vậy, chắc hẳn thân phận của người đầu dây bên kia cũng không thể coi thường!

“Tô Khởi Minh, cục trưởng Tôn của Cục giám sát chất lượng đang mở cuộc họp chính quyền đúng không?”

VietWriter

Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.

Tô Khởi Minh nghe xong liền rùng mình, liếc mắt nhìn Tôn Cường đang ngồi trong đám người phía dưới, gật đầu nói: “Anh Tiêu, cậu ta ở đây, xin hỏi có chuyện gì sao?”

Lúc này Tôn Cường ngồi trong đám người cũng giật nảy mình khi thấy Tô Khởi Minh nhìn mình!

Lẽ nào… cuộc gọi này có liên quan đến hắn?

Lúc này, Tiêu Chính Văn đang ngồi trên ghế sofa trong phòng làm việc của Lý Sóc, lạnh lùng nhìn Lý Sóc trước mặt, lạnh lùng nói qua điện thoại: “Tôi đang ở Cục giám sát chất lượng, vợ tôi có hai lô vật liệu được gửi đến Cục giám sát chất lượng để kiểm định nhưng không đủ tiêu chuẩn”.

Nghe vậy, Tô Khởi Minh thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải là chuyện gì lớn là được, ông ta cười nói: “Anh Tiêu, anh biết đấy, mỗi đơn vị có một quy định riêng, tôi cũng không dễ can thiệp vào công việc của Cục giám sát chất lượng. Nếu chất lượng lô vật liệu của vợ anh không đạt thì tôi có thể giúp giới thiệu một lô vật liệu khác, đảm bảo có thể đạt tiêu chuẩn”.

Tô Khởi Minh vừa nói xong, Tiêu Chính Văn đã lạnh lùng nói: “Chủ tịch Tô, nhưng bây giờ trưởng phòng Lý, Lý Sóc, nói với tôi là hai lô vật liệu này đều đạt tiêu chuẩn, chỉ là anh ta không muốn thông qua mà thôi, hơn nữa còn nói, Cục giám sát chất lượng này do anh ta làm chủ, anh ta muốn cho ai qua thì người đó mới được qua! À, trong hai lô vật liệu này, có một lô là tôi lấy từ nhà máy quân sự, vị trưởng phòng Lý này dám xé giấy đảm bảo chất lượng của nhà máy quân sự, khẳng định rằng tôi đang giả danh vật liệu của nhà máy quân sự, thậm chí còn dùng pháp luật đe dọa tôi”.

Đọc nhanh ở VietWriter

Xì xào!

Nghe những gì Tiêu Chính Văn nói, Tô Khởi Minh kích động đứng bật dậy, tức giận nói: “Cái gì? Lý Sóc lại dám ngông cuồng vậy sao? Anh Tiêu, anh chờ chút, tôi sẽ bảo Tôn Cường trở về giải quyết vấn đề này!”

“Được, chỉ có hai mươi phút, nếu trong vòng hai mươi phút tôi không nhìn thấy Tôn Cường thì tôi sẽ tự giải quyết”, Tiêu Chính Văn bình thản nói.

Thực ra anh hoàn toàn có thể tự giải quyết.

Chẳng qua đây là Tu Hà, là đơn vị địa phương, Tiêu Chính Văn không muốn tùy tiện xen vào chuyện của địa phương, không muốn gây ra phiền phức không cần thiết!

Sau khi cúp điện thoại, mặt Tô Khởi Minh trở nên lạnh như băng.

Bầu không khí trong phòng họp lập tức trở nên ngột ngạt.

Mọi người đều cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương trên người Tô Khởi Minh.

“Tôn Cường!”

Tô Khởi Minh tức giận quát lớn!

Tôn Cường hơn ba mươi tuổi, làm cục trưởng Cục giám sát chất lượng, lúc này cũng bị dọa đến nỗi đứng bật dậy, mặt tái xanh, nói: “Chủ tịch Tô… Có chuyện gì vậy?”

Nội dung cuộc nói chuyện của Tô Khởi Minh, Tôn Cường nghe xong đã đoán được sơ lược.

Tô Khởi Minh tức giận chỉ vào Tôn Cường, hỏi: “Đơn vị của cậu có người tên Lý Sóc phải không?”

Tôn Cường lúc này không dám che giấu, nhanh chóng nói: “Đúng… Đúng vậy, Lý Sóc là anh rể của tôi…”

Tô Khởi Minh nghe xong liền nhíu mày mắng chửi: “Anh rể cậu? Tôn Cường, cậu giỏi thật đất! Cậu coi Cục giám sát chất lượng là nhà mình đấy à? Thích ai thì dùng người đấy? Cậu biết tên Lý Sóc đó đã gây ra chuyện gì ở Cục giám sát chất lượng không? Đúng là coi trời bằng vung! Ngay cả vật liệu của vợ anh Tiêu cũng dám loại bỏ! Ngay cả giấy đảm bảo chất lượng của lô vật liệu anh Tiêu vận chuyển từ nhà máy quân sự cũng dám xé! Tên Lý Sóc này đúng là chán sống rồi, hay là Tôn Cường cậu không muốn sống nữa?”

Nghe những lời này.

Trán Tôn Cường toát đầy mồ hôi!

Cái gì?

Lý Sóc xé giấy đảm bảo chất lượng của vật liệu nhà máy quân sự?

Nhưng anh Tiêu và vợ anh ta là ai mà lại có thể khiến Tô Khởi Minh làm lớn chuyện như vậy?

“Chủ tịch Tô, anh Tiêu và chị Tiêu này là ai vậy? Nghiêm trọng vậy sao?”, Tôn Cường lau mồ hôi, run rẩy hỏi.

Tô Khởi Minh lạnh lùng quát lớn: “Thân phận của anh Tiêu, cậu không đủ tư cách để biết! Cậu chỉ cần biết rằng ở Tu Hà này, mặc dù tôi là chủ tịch thành phố, nhưng nếu anh Tiêu muốn quản lý Tu Hà thì tôi cũng phải nhượng bộ vô điều kiện! Tôi chỉ đáng đứng bên cạnh anh ấy, bưng trà rót nước thôi, hiểu chưa hả?”

Rầm!

Những lời này của Tô Khởi Minh khiến cả hội trường chấn động!

Anh Tiêu này có thân phận đáng sợ vậy sao!

Lẽ nào là đây là thanh tra do đế đô cử xuống?

Nghe vậy, Lý Sóc run rẩy, tức giận quát lớn: “Tiêu Chính Văn! Mẹ kiếp, mày dọa ông đây à? Nói cho mày biết, ông đây không sợ đâu! Tao quen rất nhiều người giàu có ở Tu Hà, nếu hôm nay mày không xin lỗi thì tao sẽ có cách khiến mày bò ra ngoài! Tao còn có cách khiến nhà họ Khương phá sản, khiến vợ mày quỳ xuống trước mặt tao, liếm chân tao mà van xin! Đến lúc đó, tao nhất định sẽ từ từ thưởng thức vợ mày, ha ha, người đẹp này nhất định rất tuyệt vời…”

“Mỗi lần anh nói một câu xúc phạm vợ tôi thì tội của anh sẽ càng nặng thêm, khiến tôi càng muốn giết anh hơn!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, giọng lạnh như băng, giống như ma vương dưới địa ngục!

Lúc này, anh nhìn thời gian, mười tám phút rồi, anh đứng dậy, khí thế ngang tàng.

Lý Sóc run rẩy, không tự chủ được lùi về sau vài bước, hoảng sợ nói: “Mày muốn làm gì?”

Tiêu Chính Văn nói: “Hãy cầu nguyện cho em vợ anh đến đây trong vòng hai phút cuối cùng đi, nếu không, hai phút nữa, đầu anh sẽ rơi xuống đất!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.