Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn Chương 1-340 Bổ Sung

Chương 216




Chương 216: Một mũi tên trúng hai đích

“Quân… xe quân sự?”

Khương Văn Kỳ và tất cả mọi người trong nhà máy đều rất kinh ngạc!

“Xe quân sự ở đâu vậy?”, Khương Văn Kỳ nhìn đám người hỏi.

VietWriter

Mọi người đều trố mắt nhìn nhau, lắc đầu, tỏ ý không biết.

Lúc này, Khương Vy Nhan mới nhớ tới mình vừa gọi điện thoại cho Tiêu Chính Văn, anh nói có vài người bạn, có thể mang vật liệu tới, chẳng lẽ chính là những chiếc xe quân sự này sao?

“Bác cả, Tiêu Chính Văn có nói, anh ấy quen biết với vài người bạn ở Tu Hà, có thể tìm thấy được vật liệu thay thế, mang đến nhà máy cho chúng ta”, lúc này Khương Vy Nhan yếu ớt nói.

Khương Văn Kỳ nghe thấy vậy, trợn tròn hai mắt, hất tay nói: “Tiêu Chính Văn? Ha ha, cậu ta thì quen biết với ai được chứ?”

Nói xong, Khương Văn Kỳ bước nhanh ra khỏi nhà máy, đi thẳng đến khu vực đỗ xe!

Đám lãnh đạo cấp cao của công ty và người phụ trách khu vực nhà máy đều vội vàng đi theo phía sau ông ta.

Quả nhiên, từ xa đã nhìn thấy năm chiếc xe quân sự đậu ở cửa, bên cạnh mỗi chiếc xe quân sự đều có những binh lính được trang bị vũ trang đầy đủ!

Đọc nhanh ở VietWriter

Cảnh tượng như vậy, đám người Khương Văn Kỳ cả đời này cũng chưa từng được nhìn thấy!

Vì vậy, Khương Văn Kỳ tươi cười, cung kính bước tới chào hỏi, nói: “Các vị binh lính, các vị là?”

Nhậm Lương đích thân dẫn đầu đội vận chuyển vật liệu, mang phù hiệu vàng của trung úy trên vai, lúc này, anh ta quay mặt lại, nở nụ cười bình thản, nói với Khương Văn Kỳ: “Xin hỏi, vị nào là tiểu thư Khương Vy Nhan?”

Tìm Khương Vy Nhan?

Khương Văn Kỳ ngây ra, sắc mặt hơi khó coi.

Khương Vy Nhan cũng vội vàng chen lên từ sau đám đông, nói: “Tôi là Khương Vy Nhan”.

Nhậm Lương đứng nghiêm chào, thái độ vô cùng cung kính nói: “Tiểu thư Khương, đây là những vật liệu mà cô cần, chúng tôi đã mang hết đến đây cho cô rồi, mời cô ký nhận!”

Nói xong, Nhậm Lương lấy tờ biên lai của vật liệu quân khu ra, dùng hai tay đưa cho Khương Vy Nhan!

Khương Vy Nhan cũng sửng sốt trước cảnh tượng đột ngột này, ngây một lúc mới phản ứng lại, vội vàng cầm biên lai và ký tên vào đó!

Sau đó, Nhậm Lương lập tức hạ lệnh, bảo binh lính hộ tống dỡ toàn bộ vật liệu trên xe xuống!

Khương Vy Nhan và đám người Khương Văn Kỳ đứng bên cạnh nhìn, đều muốn tiến đến giúp đỡ, nhưng lại không dám chen tay vào.

Đến cuối cùng, Nhậm Lương cung kính chào Khương Vy Nhan, chuẩn bị rời đi.

Khương Vy Nhan cũng nhân lúc này, vội vàng hỏi: “Trưởng quan, tôi muốn hỏi một chút, số vật liệu này được chuyển từ quân khu đến đây sao? Là ai bảo các anh làm vậy?”

Nhậm Lương mỉm cười, nói: “Tiểu thư Khương, đây là bí mật của quân khu! Cô chỉ cần biết rằng số vật liệu này đều là do nhà máy quân khu của chúng tôi gia công, chất lượng tuyệt đối không có vấn đề gì!”

Nói xong, Nhậm Lương lên xe, lấy báo cáo kiểm tra chất lượng của nhà máy quân khu cho Khương Vy Nhan, nói: “Suýt nữa quên mất cái này, đây là báo cáo kiểm tra chất lượng của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà của chúng tôi, tiểu thư Khương hoàn toàn có thể đưa lô hàng đến Cục giám sát chất lượng kiểm tra, sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì đâu”.

Khương Vy Nhan ngây người gật đầu, sau đó nhìn Nhậm Lương và năm chiếc xe quân sự rời khỏi nhà máy.

Mãi cho đến khi đám người Nhậm Lương rời đi, Khương Văn Kỳ, Khương Mỹ Nghiên, đám lãnh đạo cấp cao của công ty và người phụ trách khu vực nhà máy mới có thể thở phào nhẹ nhõm!

Lúc này, Khương Văn Kỳ liếc nhìn đống vật liệu được chuyển tới từ nhà máy quân sự, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa kích động!

Sau đó, ông ta giật lấy báo cáo kiểm tra chất lượng của nhà máy quân sự trong tay Khương Vy Nhan, liếc nhìn vài cái rồi không ngừng gật đầu, cười nói: “Tốt, tốt, tốt lắm! Có số vật liệu và tờ báo cáo kiểm tra chất lượng của nhà máy quân sự này, việc sản xuất của chúng ta sẽ không bị đình trệ nữa rồi! Vy Nhan, cô mau chóng mang số hàng này đến Cục giám sát chất lượng để kiểm tra!”

Sau đó, Khương Vy Nhan gật đầu với một vài nhân viên, chuyển lô vật liệu này lên xe đưa tới Cục giám sát chất lượng để kiểm tra!

Trên đường đi, Khương Vy Nhan cũng gọi điện cho Tiêu Chính Văn, hỏi: “Tiêu Chính Văn, anh đưa lô vật liệu từ nhà máy quân sự đến đây à?”

Ở đầu dây bên kia, Tiêu Chính Văn bình thản nói: “Ừ, sao thế? Vật liệu không ổn à?”

Khương Vy Nhan vội vàng lắc đầu, hít sâu một hơi, nói: “Không phải, không phải, chỉ là em không ngờ được, mấy người bạn mà anh nói lại là người của nhà máy quân sự Tu Hà… Tiêu Chính Văn, anh biết không, lần này anh đã giúp em một chuyện lớn rồi đó! Có bản báo cáo này của nhà máy quân đội, phía bên trưởng phòng Lý của Cục giám sát chất lượng nhất định sẽ thông qua cho chúng ta!”

“Không có gì, em là vợ anh, anh sẽ cố gắng hết sức để giúp em, lát nữa anh ra ngoài mua đồ ăn, em muốn ăn gì?”, Tiêu Chính Văn cười hỏi.

Trong lòng Khương Vy Nhan cũng nhẹ nhõm hơn hẳn, cô mỉm cười, chu môi ra vẻ suy nghĩ, sau đó cười vui vẻ nói: “Sườn xào chua ngọt! Sườn xào chua ngọt anh làm ngon lắm, em và Na Na đều rất thích ăn…”

“Được! Vậy tối nay anh sẽ làm sườn xào chua ngọt cho em!”

Tiêu Chính Văn mỉm cười cúp máy, anh đứng dậy, nhìn Na Na đang vẽ tranh trong phòng khách, nói: “Na Na, đi siêu thị mua đồ ăn với bố đi, hôm nay bố sẽ làm món sườn xào chua ngọt cho con và mẹ, có được không?”

Na Na vừa nghe thấy sườn xào chua ngọt, đôi mắt to trong như viên ngọc đảo quanh một vòng, sau đó vỗ tay cười nói: “Được ạ được ạ, ăn sườn xào chua ngọt nào, ăn sườn xào chua ngọt bố làm nào…”

Lúc này, tại cao ốc Thụy Phong!

Tề Phong ôm chặt Vương Tố Hân, vẻ mặt mãn nguyện nói: “Em chỉ cần phục vụ anh thật tốt là được rồi, đi theo anh đảm bảo cuộc đời em sẽ sống trong gấm vóc nhung lụa!”

Vương Tố Hân õng ẹo vặn vẹo cơ thể, nói: “Lần này không chỉ là đối phó với Khương Vy Nhan, bắt cô ta quỳ xuống trước mặt chúng ta! Còn có tên Tiêu Chính Văn đó nữa, nhất định phải khiến cho anh ta đau khổ! Khiến anh ta hiểu rằng, đối đầu với nhà chúng ta sẽ có kết cục như thế nào!”

“Được, được, được! Mọi chuyện đều nghe theo em!”

Tề Phong mỉm cười, đúng lúc này, điện thoại của hắn vang lên, trên màn hình hiện lên số của trưởng phòng Lý!

“Suỵt! Điện thoại của trưởng phòng Lý, xem ra người nhà họ Khương đã không chờ được nữa rồi!”

Tề Phong nở nụ cười ranh mãnh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.