Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn Chương 1-340 Bổ Sung

Chương 212




Chương 212: Phế anh ta!

Bầu không khí trong căn phòng nhỏ vì câu nói đó của Na Na mà lập tức trở nên yên tĩnh!

Khương Vy Nhan nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt nghi ngờ, hỏi: “Chuyện gì thế? Chủ soái Bắc Lương, người xấu gì vậy?”

VietWriter

Tiêu Chính Văn cười ngượng ngùng, đi đến bên cạnh Na Na, nói: “Na Na, đừng có nói linh tinh nhé, vừa nãy bố chỉ là chơi trò chơi với mấy người đó thôi”.

Nghe thấy câu này, Khương Vy Nhan mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Na Na lại chu cái miệng nhỏ, lẩm bẩm: “Nhưng mà, rõ ràng có rất nhiều người mà…”

“Được rồi, Na Na à, sau này đừng nói linh tinh như vậy nữa, biết chưa?”, Khương Vy Nhan yêu chiều sờ đầu Na Na, sau đó nhanh chóng ăn sáng.

Nhìn thấy Khương Vy Nhan vội vàng rời đi, Tiêu Chính Văn quan tâm hỏi: “Sao đi gấp thế, ở công ty xảy ra chuyện à?”

Đọc nhanh ở VietWriter

Khương Vy Nhan cúi người đi giày cao gót, đường cong hoàn hảo lộ ra trước mắt Tiêu Chính Văn, cô nói: “Vâng, một lô nguyên liệu của công ty vừa tới, cần đến Cục giám sát chất lượng để kiểm tra”.

Tiêu Chính Văn gật đầu, tiễn Khương Vy Nhan đi ra cửa.

Bởi vì chiếc xe đã bị đập nát vào đêm hôm đó bây giờ vẫn đang sửa ở quán, vì vậy Khương Vy Nhan đành phải đi xe bus đi làm.

Xoay người đi vào căn phòng nhỏ, Na Na trợn tròn mắt nhìn Tiêu Chính Văn, hỏi: “Bố, sao vừa nãy bố lại lừa mẹ thế?”

Tiêu Chính Văn bước tới, ôm Na Na vào lòng, nói: “Không phải là lừa mẹ con, chỉ là bố có một chút chuyện cần phải xử lý, đợi xử lý xong, chúng ta sẽ nói với mẹ, có được không?”

Na Na nghĩ một lúc, gật đầu, mỉm cười nói: “Được ạ”.

Sau đó, Tiêu Chính Văn ở nhà, chơi với Na Na một lúc lâu, đến khi Na Na mệt rồi, anh bế cô bé vào trong phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tiêu Chính Văn ngồi trong phòng khách và suy nghĩ, anh cảm thấy mình cần phải tìm việc gì đó để làm, cứ ở mãi trong nhà như thế này cũng không ổn.

Nếu muốn che giấu thân phận của mình vậy thì cần tìm một công việc là được rồi.

Đơn giản, Tiêu Chính Văn đi ra ngoài, đến khu chợ gần đó lượn một vòng, phát hiện có rất nhiều người đều đang xin việc, càng đáng sợ hơn là, mấy chục người giành nhau một chân bảo vệ!

Tiêu Chính Văn lắc đầu, xem ra bây giờ tìm việc không dễ dàng gì.

Nhìn vài cái, Tiêu Chính Văn cũng không tìm được công việc gì thích hợp.

Dù sao anh cũng không thể đi làm như bình thường được, cần dành chút thời gian cho Khương Vy Nhan và Na Na.

Nhìn thấy tờ quảng cáo nằm rải rác trên mặt đất, Tiêu Chính Văn nhặt một tờ lên, bên trên viết, ứng tuyển làm vệ sĩ, yêu cầu: Có thể đánh đấm được, thời gian làm việc không cố định, khi nào cần thì sẽ gọi.

Hai mắt Tiêu Chính Văn sáng lên, cảm thấy công việc này rất thích hợp với mình, nhìn địa chỉ công ty, Tiêu Chính Văn cất tờ rơi ứng tuyển vào trong túi, sau đó đi thẳng về phía công ty!

Vừa xuống xe, Tiêu Chính Văn nhướng mày nhìn công ty trước mặt, cũng khá cao đấy!

Có thể sở hữu một tòa nhà ở khu trung tâm thành phố Tu Hà như thế này, xem ra không phải là công ty nhỏ.

Tiêu Chính Văn bước vào tòa nhà công ty, nói với lễ tân về ý định của mình, sau đó được dẫn đến nơi nộp hồ sơ.

Trên võ đài, một người phụ nữ có thân hình mảnh mai, hai tay chống lưng, buộc tóc đuôi ngựa đang quay lưng về phía anh, toát ra khí chất lạnh lùng băng giá, nhìn bóng lưng này thôi cũng đủ để làm đảo lộn chúng sinh!

Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn không nhìn lâu, bởi vì, trong mắt anh không có ai xinh đẹp hơn Khương Vy Nhan!

Sau đó, người phụ nữ mặc đồ taekwondo màu trắng trên võ đài quay lại, khuôn mặt thanh tú, ngũ quan tinh tế, mắt bồ câu, sống mũi cao, khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn, cô ta rất xinh đẹp, đủ để được gọi là nữ thần!

Cô ta lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn vừa mới bước vào, trong lòng lập tức đã ấn định kết quả, lạnh lùng nói: “Ra ngoài đi! Anh không phải là đối thủ của tôi!”

Hả?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.