Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn Chương 1-340 Bổ Sung

Chương 211




Chương 211: Bố là chủ soái Bắc Lương

Nửa tiếng sau!

Trong phố ăn sáng, một vài chiếc xe jeep mang biển số quân sự và những chiếc xe Audi đời cũ phanh gấp lại!

Bụp bụp bụp!

Cửa xe bật mở, vài ông lão mặc quân phục, đeo huân chương bước xuống, khí thế ngút ngàn, bước đi vững chắc!

Người dân và binh lính xung quanh cũng bày tỏ lòng kính trọng sâu sắc khi nhìn thấy đám người Bao Kiến Thiên!

VietWriter

Thấy Bao Kiến Thiên đưa người tới, Bao Đại Long và Bao Quân kích động vô cùng!

“Bố! Ở đây, ở đây!”

“Bố, bố mau bảo bọn chúng thả bọn con ra đi!”

Sắc mặc Bao Kiến Thiên lạnh lùng, dắt người xông thẳng tới, chỉ vào mặt Nhậm Lương chửi mắng: “Nhậm Lương! Bây giờ cậu gan to quá nhỉ, đến con trai của tôi cậu cũng dám bắt! Ai cho cậu cái quyền đấy?”

Lúc này sắc mặt Nhậm Lương khó coi vô cùng, anh ta không dám bắt bẻ Bao Kiến Thiên!

Dù sao Bao Kiến Thiên cũng từng là Tổng tham mưu trưởng của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, là chức thượng úy, bây giờ là công thần hạng hai đã nghỉ hưu, được chính Hoa Quốc phong danh!

Hơn nữa, năm ông lão đứng sau lưng ông ta đều là công thần hạng hai, hạng ba!

Đều đã từng cống hiến hết mình cho Hoa Quốc!

Ở trước mặt bọn họ, Nhậm Lương chỉ có thể khom lưng cúi đầu, giọng điệu có lỗi, nói: “Lão thủ trưởng, Bao Quân và Bao Đại Long vi phạm kỷ luật, tôi phải đưa bọn họ về thẩm vấn…”

“Vi phạm kỷ luật? Vi phạm kỷ luật gì? Cậu nói cho tôi nghe? Tôi muốn xem xem, hôm nay ai dám dắt bọn chúng đi!”

Trên người Bao Kiến Thiên tỏa ra một luồng khí thế bức người!

Đọc nhanh ở VietWriter

Dù sao cũng là quân nhân lão làng, khí thế toát ra quả thực rất đáng sợ!

Những đồng đội cũ sau lưng ông ta cũng nhắm vào Nhậm Lương chỉ trích:

“Nhậm Lương! Mau thả người ra!”

“Hôm nay mấy lão già chúng tôi đứng ở đây, xem Nhậm Lương cậu đưa người đi như thế nào!”

“Lính cận vệ! Nhìn kỹ cho tôi, ai dám đưa người đi, cứ việc giết chết!”

Ngay lập tức, bầu không khí ở đây trở nên căng thẳng và áp lực vô cùng!

Dường như chỉ cần một mồi lửa sẽ khiến cho súng đạn bay ầm ầm!

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên phá vỡ bầu không khí nặng nề!

“Tôi dám!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, sát khí tỏa ra khắp nơi, nhìn chằm chằm vào đám người Bao Kiến Thiên!

Thì ra đều là công thần…

Hai từ đơn giản này thu hút sự chú ý của đám người Bao Kiến Thiên!

Bao Kiến Thiên quay mặt sang, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, lông mày nhíu lại, cười khẩy nói: “Cậu chính là thằng nhãi ra lệnh cho Nhậm Lương? Gan cũng to đấy, nhưng mà, thằng nhãi, tôi không quan tâm cậu là ai, nhưng ở đất Tu Hà, lời nói của tôi vẫn rất có trọng lượng đấy! Tôi khuyên cậu đừng có cố gắng chống lại nhà họ Bao chúng tôi!”

Bao Kiến Thiên không phải kẻ ngốc, bao nhiêu năm nay, ông ta đã có thể luyện được đôi mắt sắc bén, vừa nhìn đã có thể nhận ra, Nhậm Lương rất kính trọng thằng nhãi trẻ tuổi này!

Điều này cho thấy thân phận của thằng nhãi này không hề đơn giản.

Tiêu Chính Văn bình thản cười, nói: “Ý của ông là, ở Tu Hà này, lời của nhà họ Bao các ông chính là mệnh lệnh, là thánh chỉ à?”

Bao Kiến Thiên nghe thấy vậy, ông ta cau mày lại, trầm giọng nói: “Đúng vậy! Nếu như cậu đã hiểu rõ, vậy thì mau bảo người thả con trai tôi ra! Chuyện này tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra!”

Bao Đại Long và Bao Quân vừa nghe thấy, lập tức hét lớn:

“Bố! Sao có thể bỏ qua như vậy được! Thằng nhãi chó chết này không có thân phận gì đâu, là diễn viên cho Nhậm Lương mời tới đó!”

“Bố! Nhất định phải bắt hắn và Nhậm Lương về, thẩm vấn nghiêm ngặt, con nghĩ sự việc hôm nay rất có thể là kế hoạch của Hàn Lợi Dân!”

Bốp!

Bao Kiến Thiên xoay người, tát thẳng vào mặt Bao Quân và Bao Đại Long, trách mắng: “Ngu xuẩn! Im miệng lại ngay!”

Bao Đại Long và Bao Quân ngây người ra, chỉ đành căm phẫn nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn và Nhậm Lương!

Sau đó, Bao Kiến Thiên ngạo nghễ nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, nói: “Người còn trẻ, oan gia nên cởi không nên buộc, lời nói của Bao Kiến Thiên tôi ở Tu Hà này vẫn có không ít người phải nghe theo, hay là, chúng ta tìm một nơi nào đó ngồi xuống uống vài chén, thấy thế nào?”

Tuy nhiên!

Tiêu Chính Văn lại lạnh lùng nói: “Bao Kiến Thiên! Ông là một sĩ quan quân đội đã nghỉ hưu nhưng lại lấy danh nghĩa công thần của mình xây dựng thế lực tà ác ở Tu Hà, còn bao che cho con trai của mình! Những tội này cộng lại đủ để nhốt ông vào tù mấy chục năm đấy!”

Nghe thấy câu này, Bao Kiến Thiên phá lên cười: “Ha ha ha! Bắt tôi? Ai dám bắt tôi! Cậu, hay là Nhậm Lương, hay là Hàn Lợi Dân? Đến Sở chỉ huy quân đội Tu Hà cũng có binh lính mà tôi dẫn dắt! Nếu như động vào tôi, nửa đất trời Tu Hà này sẽ chấn động! Dựa vào một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch như cậu mà dám nói muốn bắt tôi sao? Tôi thấy cậu đúng là không biết tự lượng sức mình đấy!”

Vừa dứt lời!

Đám đông đằng sau trở nên náo động!

“Bao Kiến Thiên! Ông đúng là vô pháp vô thiên! Anh Tiêu nói muốn giam ông, ai cũng không cứu được ông đâu! Người đâu! Lập tức bắt hết đám người Bao Kiến Thiên lại!”

Đột nhiên một tiếng gầm vang lên khắp con phố ăn sáng!

Mọi người nhìn theo chỗ phát ra âm thanh thì thấy Hàn Lợi Dân dắt theo một đám binh lính vội vàng chạy tới!

Sau lưng anh ta còn có một số lượng lớn các binh lính mặc quân phục màu xanh đen, tạo thành một biển người, lập tức phong tỏa các con đường xung quanh phố ăn sáng này, cấm tất cả các phương tiện và người đi bộ đi qua!

“Bịch bịch bịch!”

Tiếng bước chân dày đặc!

Đám người Bao Kiến Thiên quay đầu lại nhìn thì thấy Hàn Lợi Dân lạnh lùng lo lắng, bước nhanh tới!

“Hàn Lợi Dân?”, Bao Kiến Thiên cau mày: “Cậu dám bắt tôi sao?”

Hàn Lợi Dân lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm nhìn Bao Kiến Thiên mà bước nhanh tới trước mặt Tiêu Chính Văn!

Đứng nghiêm!

Hành lễ!

“Tổng tư lệnh của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, thiếu tá Hàn Lợi Dân bái kiến chủ soái Bắc Lương!”

Bùm!

Một câu nói khiến cả con phố rúng động!

Khoảnh khắc đó, Bao Kiến Thiên và những đồng đội cũ mà ông ta dắt đến cùng với Bao Đại Long và Bao Quân đều há hốc mồm kinh ngạc!

Chủ… chủ soái Bắc Lương!

Hàn Lợi Dân cũng thở dài một hơi, vẻ mặt cung kính đứng đằng sau Tiêu Chính Văn, nói: “Chủ soái, là do tôi sơ suất, xin chủ soái trách phạt”.

Tiêu Chính Văn bình thản nói: “Hàn Lợi Dân, anh không phải là lính của tôi, tôi không có quyền trừng phạt anh, chỉ là đừng để xảy ra lần sau! Đây là Tu Hà, là địa phận quản lý của anh, nếu như lại để xảy ra chuyện như vậy, tôi sẽ nói với Từ Kiêu Long, thay một người có năng lực hơn đến quản lý Tu Hà!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn ôm Na Na rời khỏi phố ăn sáng.

Hàn Lợi Dân cũng vội vàng lau mồ hôi trên trán, quay trở về với khuôn mặt khó coi vô cùng.

Còn bên này, sau khi Tiêu Chính Văn trở lại căn phòng nhỏ, anh đặt đồ ăn xuống, Khương Vy Nhan liền đi vào, cau mày hỏi: “Sao anh đi lâu thế?”

Tiêu Chính Văn mỉm cười, đang định giải thích thì Na Na ngồi ở bên cạnh bàn ăn đã cười toe toét nói: “Mẹ ơi, bố là chủ soái Bắc Lương, vừa nãy có bao nhiêu người hành lễ với bố, bố còn bắt rất nhiều người xấu nữa…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.