Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn Chương 1-340 Bổ Sung

Chương 168




Chương 168: Chôn bọn họ đi!

Lúc này, Khương Vy Nhan đang ôm chặt Na Na trong lòng, vẻ mặt cô tuyệt vọng, hoảng hốt, sợ hãi.

Đôi mắt to đẹp đã không còn sinh động, sợ sệt nhìn những người tai to mặt lớn dưới sân khấu đang nhìn cô, không ngừng chỉ trỏ bàn tán xôn xao.

VietWriter

Trên sân khấu, dưới chiếc đèn tụ quang to, Khương Vy Nhan và Na Na chẳng khác gì bị lột trần, để mặc người ta quan sát, bàn tán.

“Đây chẳng phải là Khương Vy Nhan của nhà họ Khương và đứa con hoang cô ta sinh ra sao? Sao bọn họ lại bị nhốt trong chuồng chó vậy? Nhìn cũng thảm thật”.

“Ha ha, nhốt trong chuồng chó là may cho cô ta đấy! Loại tiện nhân này phải vứt thẳng ra đường cho xe cán ấy!”

“Chẳng phải vì con chó hoang Tiêu Chính Văn kia đắc tội nhà họ Ninh sao? Đúng là không biết tự lượng sức! Nghe nói hắn đã chạy mất, vứt bỏ lại vợ con, đúng là thằng rác rưởi!”

Mọi người lập tức xì xào.

Tất cả đều nhìn Khương Vy Nhan và Na Na bị nhốt trong chuồng chó trên sân khấu, thấy họ thật thê thảm.

Đọc nhanh ở VietWriter

Trong đám người bên dưới, người nhà họ Khương đương nhiên cũng nhìn thấy Khương Vy Nhan và Na Na trên sân khấu, vẻ mặt họ lập tức trở nên rất khó coi.

Nhất là khi nghe tiếng xì xào và mỉa mai của mọi người xung quanh, vẻ mặt đám người Khương Thái Xương lại càng lạnh lùng.

Thật là mất mặt!

“Hừ! Đúng là mất hết mặt mũi! Năm năm trước, vì con tiện nhân Khương Vy Nhan này mà nhà họ Khương đã trở thành trò cười! Tối nay vì nó và đứa con hoang kia, nhà họ Khương lại trở thành trò cười lần nữa!”, Khương Văn Kỳ tức giận nói, ánh mắt lạnh tanh, dữ tợn.

Khương Mỹ Nghiên cũng bực mình nói: “Ông nội, ông nhìn đi, đây chính là khoảng cách giữa cháu và Khương Vy Nhan, cô ta chỉ mang lại sự sỉ nhục cho nhà họ Khương, còn cháu thì có thể mang lại tương lai cho nhà họ Khương”.

Khương Thái Xương gật đầu, ánh mắt lạnh tanh, nhìn Khương Vy Nhan và Na Na trong chuồng chó trên sân khấu, lão thấy giận lắm, tức tối nói: “Đương nhiên ông biết chứ, vị trí tổng giám đốc công ty ông vẫn luôn dành cho cháu mà”.

Đến giờ phút này thì Khương Thái Xương đã hoàn toàn hết hy vọng vào Khương Vy Nhan.

Khương Mỹ Nghiên nghe thấy thế thì vui vẻ, lập tức tỏ vẻ mừng rỡ, nhìn bố cô ta là Khương Văn Kỳ, hai người nhìn nhau, trong lòng tự hiểu.

Còn lúc này, trên sân khấu, dưới ánh đèn tụ quang, vẻ mặt Khương Vy Nhan hoảng hốt, ánh mắt sợ sệt, ôm chặt Na Na đang nóng như hòn than, sợ hãi nép vào một góc chuồng chó, cố né tránh ánh mắt mọi người.

Đôi mắt đẹp của cô lúc này ngập tràn tuyệt vọng và sợ hãi, khóe mắt đọng giọt nước mắt trong suốt, không ngừng nhỏ giọng an ủi Na Na trong lòng: “Na Na đừng sợ, đừng sợ, có mẹ đây, mẹ đây, chắc chắn bố con sẽ đến cứu chúng ta, chắc chắn…”

Nhưng trong lòng cô biết, hy vọng này vô cùng mong manh.

Cũng đúng lúc này, đột nhiên Khương Vy Nhan nhìn thấy đám người Khương Thái Xương ở tít phía sau.

Khoảnh khắc đó, trong người cô bùng phát sức mạnh của người làm mẹ, cô đặt Na Na xuống, hai tay máu thịt be bét nắm chặt nan sắt của chuồng chó, gào khóc thê lương với đám người Khương Thái Xương: “Ông nội! Ông nội! Cháu là Vy Nhan đây, cháu xin ông hãy cứu lấy Na Na, hãy cứu lấy con gái cháu. Con bé sắp không xong rồi, thực sự sắp không xong rồi, cháu xin ông đấy, ông hãy cứu Na Na đi…”

Khương Vy Nhan khóc nức nở, cố gắng bám lấy nan sắt, như muốn bẻ gãy nó.

Nhưng vô ích!

Tất cả mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt vào đám người Khương Thái Xương ở phía sau.

Bọn họ cảm nhận được ánh mắt của mọi người, trong lòng vô cùng hoảng sợ và xấu hổ, cực kỳ xấu hổ!

Khương Thái Xương tức đến mức chỉ vào Khương Vy Nhan ở trên sân khấu, gào lên: “Câm miệng! Đồ tiện nhân làm bại hoại gia phong này! Nhà họ Khương tôi không có đứa cháu gái như cô! Cô cũng không phải cháu gái của Khương Thái Xương tôi, cô câm miệng cho tôi!”

Khương Thái Xương cuống hết cả lên!

Đám Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên ở sau lưng lão cũng sốt ruột kêu lên: “Khương Vy Nhan! Cô câm miệng cho chúng tôi! Cô là đồ xui xẻo, cô đã bị đuổi khỏi nhà họ Khương rồi!”

“Điên rồi! Chắc chắn là cô ta bị điên rồi! Mọi người đừng tin lời cô ta, cô ta không phải người nhà họ Khương chúng tôi!”

“Phải đấy! Chúng tôi… chẳng liên quan gì đến con tiện nhân trên kia cả! Thực sự chẳng liên quan gì hết!”

Người nhà họ Khương cố gắng giải thích, cố gắng vạch rõ mối quan hệ với Khương Vy Nhan.

Nhìn bọn họ chẳng khác gì ăn mày, mặt mũi bầm dập.

Vừa được đưa lên, Từ Phân và Khương Thần đã không biết xấu hổ quỳ xuống đất, dập đầu với Ninh Kỳ Nhi xin tha: “Tiểu thư Ninh, xin cô hãy tha cho chúng tôi đi, chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi, tất cả là do tên Tiêu Chính Văn kia! Tất cả là do cậu ta!”

Từ Phân dập đầu bồm bộp, chẳng khác gì con chuột tham sống sợ chết, khiến mọi người xung quanh hả hê xem trò cười.

Đám người Khương Thái Xương lúc này nấp trong đám người, sắc mặt rất khó coi, không dám ho he gì, sợ người ta phát hiện mình có quan hệ với cả nhà Khương Học Bác.

Khi nhìn thấy Khương Vy Nhan bị nhốt trong chuồng chó, Từ Phân càng nổi điên, chỉ vào cô hét lên: “Tiện nhân! Tất cả là tại mày, tại mày! Bọn tao bị mày hại thê thảm! Thê thảm quá! Cái đồ xui xẻo này… Sao mày không chết đi?”

Ninh Kỳ Nhi lạnh lùng chứng kiến cảnh này, hất tay lên nói: “Chôn bọn họ đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.