Chiến Soái Tiêu Thanh Mạc Thiên Lam

Chương 374




Chương 374

Ngô Tuệ Lan liên tục nói không dám, chỉ cảm thấy cuộc đời mình đã đạt đến đỉnh cao rồi.

Sau đó, Lý Tế Thế bắt đầu trị vết thương chân cho bà.

Bên kia.

Bên trong phòng bệnh ở bệnh viện nhân dân thành phố.

Lý Mẫn Hạo gọi điện thoại.

“Sao, có mời được Lý Tế Thế không?”

Hàn Quang Đông đáp: “Không, thái độ của ông ta vô cùng kiên quyết, nói là không rảnh. Nói dù có một trăm năm mươi tỷ hay một nghìn năm trăm tỷ cũng không rảnh cùng tôi bàn luận về dưỡng sinh, cho nên tôi cũng không có cách nào để đưa ông ta đến chữa bệnh cho cậu Tuấn Cơ. Hội trưởng Lý tự nghĩ cách đi.”

Cúp điện thoại.

Lý Mẫn Hạo mắng Hàn Quang Đông là đồ vô dụng.

Sau đó căn dặn trợ lý: “Đừng dùng thế lực của Độc Thủ Môn, chỉ dùng vệ binh của chúng ta đến bệnh viện số một để theo dõi, chờ khi Lý Tế Thế xuất hiện thì bắt ông ta đến đây điều trị cho cậu Tuấn Cơ.”

“Vâng thưa Hội trưởng!” Khoảng năm giờ chiều.

Lý Tế Thế đã điều trị xong cho Ngô Tuệ Lan, Mục An Minh và sáu người lái xe bị thương nặng, ông nói với Mục Thiên Lam: “Vết thương của bố mẹ cô cứ căn cứ theo thuốc của tôi, ba ngày đổi thuốc một lần, sau khi dùng ba lần, bố mẹ cô có thể đi lại được.”

“Còn về sáu người tài xế kia cũng không có gì quá nghiêm trọng, trong vòng nửa tháng đảm bảo có thể xuất viện hết.”

Mục Thiên Lam vui mừng đến mức phát khóc.

“Thật sự cảm ơn ngài, bác sĩ Tế Thế! Tôi không biết phải làm thế nào để cảm ơn ông nữa.”

Lý Tế Thế cười nói: “Cứu sống người là chức trách của tôi! Cô không cần cảm ơn, tôi về khách sạn nghỉ ngơi trước đây.”

Mục Thiên Lam gật đầu, nói: “Tiêu Thanh, anh tiến bác sĩ Tế Thế đi.”

“Tuân lệnh bà xã.”

Tiêu Thanh tiễn Lý Tế Thế ra khỏi bệnh viện, sau khi lên xe anh nói: “Ông Lý, có thể quét sạch thế lực của Hạ Quốc hay không đều dựa cả vào ông.”

Lý Tế Thế cười nói: “Yên tâm đi Thần soái, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ, chờ tin tức tốt của tôi là được.”

Mười giờ tối.

Khách sạn Hỉ Lai Đăng.

Lý Tế Thế đang ngồi đọc sách trên sô pha khách sạn.

Đột nhiên!

Cửa phòng mở ra.

Mấy người đàn ông đi đến.

“Các người là ai?”

Lý Tế Thế đứng bật dậy hỏi.

Gã đàn ông cầm đầu cười nói: “Ông đừng lo lắng, cũng đừng sợ. Chỉ cần ông đồng ý đi với chúng tôi một chuyến, tôi đảm bảo ông sẽ bình an. Còn nếu ông không đi thì đừng trách chúng tôi không khách sáo với ông.”

Nói xong, gã đàn ông lấy một khẩu Desert Eagle ra, sau đó lại cất vào.

“Đi thôi bác sĩ Tế Thế, đừng để chúng tôi dùng đến những thứ không nên dùng.”

Gã đàn ông cầm đầu cười lạnh.

“Được, tôi đi với các cậu.”

Lý Tế Thế đặt sách thuốc xuống, bị mấy gã đàn ông dẫn ra khỏi khách sạn.

Bốn mươi phút sau.

Lý Tế Thế bị đưa vào một khu nhà riêng cao cấp.

“Hội trưởng, đã đưa người đến rồi.”

“Ha ha!”

Lý Mẫn Hạo cười nhìn Lý Tế Thế.

“Bác sĩ Tế Thế, ngưỡng mộ tên tuổi đã lâu. Rất vinh dự được mời ông đến nhà làm khách.”

Nói xong, ông ta đưa bàn tay ‘Hữu nghị’ ra.

“Hừ.”

Lý Tế Thế đưa tay ra sau lưng, hừ lạnh nói: “Nghe giọng nói có vẻ như cậu là Hội trưởng của Thương hội Hạ Quốc phải không? Người Hàn các người mời khách đến nhà đều mời như vậy sao, có biết đây là bắt cóc hay không?”

Lý Mẫn Hạo cười ha ha rồi nói: “Bác sĩ Tế Thế bớt giận, chẳng phải do lúc đó tôi không còn cách nào khác sao? Mong ông thông cảm.”

Lý Tế Thế nói: “Nói đi, đưa tôi đến đây là vì chuyện gì?”

Lý Mẫn Hạo nói một cách chỉ tiết: “Cậu chủ nhà tôi bị người ta đánh đến mức chấn thương não nặng, đã hôn mê một ngày một đêm rồi.”

“Còn nữa, của quý của cậu ấy cũng đã bị hỏng, nghe nói y thuật của bác sĩ Tế Thế rất cao. Rất mong bác sĩ Tế Thế có thể chữa trị cho cậu chủ nhà chúng tôi.”

“Ông yên tâm, chỉ cần chữa khỏi cho cậu chủ nhà chúng tôi thì tôi đảm bảo sẽ đưa bác sĩ Tế Thế về nhà bình an vô sự, hơn nữa còn có thù lao ba mươi tỷ!”

Lý Tế Thế thở dài.

“Rơi vào trong tay các người, tôi có không trị được thì cũng chẳng có cách nào rời khỏi.”

“Thôi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, dẫn tôi đi xem tình hình.”

Lý Mẫn Hào mừng rỡ mời Lý Tế Thế lên lầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.