Chiến Soái Tiêu Thanh Mạc Thiên Lam

Chương 328




Chương 328

Kết quả là giọng nói của anh ta vừa dứt.

Liền nhìn thấy hai mươi lăm tài xế này sau khi lao tới, đã ào ào túm lấy ống thép quật từng công nhân nhà kho ngã xuống đất, nhiều người bị dọa sợ không dám đến gần, từng bước lùi lại phía sau.

“Ôi mẹ ơi!

Đám người Mục Hải Long đều bị hoảng sợ. Những tài xế này cũng quá mạnh mẽ rồi! “Đậu xanh!”

Ngô Tuệ Lan cũng choáng váng.

“Con rể. Nhân viên phục vụ mà cậu gọi tới, cùng cậu giống nhau, đánh nhau rất giỏi.

Tiêu Thanh cười nói: “Khi còn ở trên công trường, cũng thường xuyên đánh nhau. Cho nên ai cũng đánh nhau giỏi. Ngô Tuệ Lan vừa nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ, sau đó hét lên: “Đến đây mấy người nào các chàng trai, đánh bọn chúng cho tôi!

Bà ta chỉ vào đám người Mục Hải Long.

Ngay lập tức có một vệ đội cầm ống thép lao tới “Chết tiệt! Chạy đi!”

Đám người Mục Hải Long bỏ chạy.

Bà cụ Mục ngã lăn quay, đầu chảy máu, được con cả và con ba đỡ tiếp tục chạy ra ngoài.

“Còn dám nói chỗ của ông, ông có quyền không?”

Tiêu Thanh lạnh lùng hỏi.

“Không dám nữa, xin cậu tha cho tôi, tôi lập tức thu xếp xe cẩu nâng hàng cho các người.”

Tổng giám đốc Chu khóc lóc van xin.

Ngay sau đó, nhiều cần cẩu bắt đầu hoạt động.

Nâng hàng ở kho này xong thì đổi sang kho khác.

Luôn bận rộn cho đến bảy giờ tối, hơn mười nghìn tấn hàng hóa. Tất cả đều được chuyển đến nhà kho Thành Gia.

Khách sạn Sheraton.

Mục Thiên Lam đặt bốn bàn, khao bố mẹ, Tiêu Thanh và hai mươi lăm bảo vệ.

“Bố mẹ, Tiêu Thanh, còn có hai mươi lăm người bạn nhân viên phục vụ của Tiêu Thanh, rất cảm ơn mọi người, nếu hôm nay không có mọi người, tôi không biết phải làm thế nào nữa, bây giờ hàng hoá cuối cùng cũng được chuyển đến an toàn, tôi thực sự quá vui mừng, tôi mời mọi người.”

Mục Thiên Lam nâng ly rượu, nói với đôi mắt ửng hồng.

“Chị dâu, khách sáo rồi.”

Các bảo vệ đứng dậy nâng ly rượu.

“Nào mọi người, cạn ly”

Tiêu Thanh đứng lên nói.

Mọi người đều uống.

Sau khi uống hết ba vòng, bữa tiệc cũng sắp đến hồi kết, Mục Thiên Lam nói: “Mọi người uống đi. Tôi đi vệ sinh.”

“Bà xã, anh đi cùng em.”

Tiêu Thanh đứng lên.

“Không cần đâu.”

Mục Thiên Lam đẩy anh trở lại chỗ ngồi của mình.

“Đi vệ sinh thôi mà, làm gì cần có người đi cùng, em cũng đâu có uống say. Anh ở lại cùng các bạn anh là được rồi, em đi một lát rồi về ngay thôi.”

Nói xong, cô đi trên đôi giày cao gót bước ra khỏi phòng.

“Cậu Tổng nhìn kìa, đây là Mục Thiên Lam người được tờ New York Times ca ngợi là mỹ nhân số một phương Đông.”

Trên lối đi dẫn vào nhà vệ sinh, một nam thanh niên nói bằng tiếng Hạ.

Tổng Tuấn Cơ đến từ Hạ Quốc hai mắt sáng lên.

“Wow. Đẹp hơn nhiều so với mỹ nhân số một của Hạ Quốc chúng ta!”

Mắt anh ta nhìn thẳng.

Mục Thiên Lam không hiểu tiếng Hạ, cộng thêm cô đã uống rượu nên có chút mờ mịt. Vì vậy cô đi qua bọn họ, đi vào phòng nhà vệ sinh.

Tổng Tuấn Cơ chợt nghĩ ra ý đồ xấu xa. Cần gấp một người phụ nữ.

“Mau đi vào nhà vệ sinh, đánh ngất cô ta, bế cô ta đến phòng tổng thống của tôi.” Sau đó, anh ta lại căn dặn nam thanh niên kia: “Thông báo cho khách sạn Sheraton, tắt hết các camera giám sát, đêm nay tôi sẽ chơi mỹ nhân số một phương Đông!”

“Vâng! Cậu Tống!”

Một nam một nữ, lập tức bắt đầu hành động.

Bên trong nhà vệ sinh.

Mục Thiên Lam rửa tay xong, cô đang rửa mặt trước bồn rửa mặt. Nhìn mình trong gương, khóe miệng cong lên.

“Mình thật sự quá ngu ngốc. Mẹ và Tiêu Thanh mạnh như vậy, khi khủng hoảng ập đến. Mình nên nói với họ đầu tiên, vậy thì mình sẽ không phải chịu nhiều áp lực như vậy nữa.”

“Sau này gặp phải chuyện không giải quyết được, mình nhất định phải nói cho mẹ và Tiêu Thanh biết đầu tiên.”

Trong lòng cô vui vẻ.

Sự đoàn kết của một gia đình có sức mạnh lớn biết

Cô yêu ngôi nhà của mình quá.

Cô rút vài tờ giấy lau nước trên mặt, chuẩn bị rời đi. Đột nhiên có một giọng nói vang lên bên tai.

“Tôi cứ tưởng vẻ đẹp của cô có nhờ lớp trang điểm, không ngờ cô không trang điểm mà cũng đẹp đến vậy, hèn gì cô được nhận xét là mỹ nhân số một phương Đông” bao!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.