Chương 321
“Nếu cả hai cốp xe đều trống trơn, không có tiền, thì bà cứ đợi tôi gọi cảnh sát. Tổng bà vào viện tâm thần!”
Anh ta chắc chắn Ngô Tuệ Lan bị điên.
Chắc chắn sẽ không đưa ra được tiền trả cho hai mươi chiếc xe hạng sang.
Vì theo như anh ta biết, từ sau lần thua cược đến tán gia bại sản đó, đến mạt chược Ngô Tuệ Lan còn không chơi nổi nữa. Nếu bà ta còn nhiều tiền tích trữ như vậy, có khi phải quỳ xuống xin người ta cho vay trăm triệu đó?
Vậy nên, bà ta điên chắc rồi!
Cũng chắc nịch rằng Ngô Tuệ Lan không có bằng đấy tiền để mà đập vào mặt anh ta! “Hi”
Ngô Tuệ Lan giọng điệu lạnh tanh: “Mở to cái mắt chó của mày ra mà nhìn cho kỹ!”
Bà ta vừa dứt lời, Tiêu Thanh mở cốp chiếc Cayenne ra.
Chỉ nhìn vào trong cốp xe, toàn là những túi bóng màu đen, bên trong đựng gì thì không rõ. Nhưng đầy ắp cả cấp.
Tiếp đó.
Tiêu Thanh lại mở cốp chiếc Volkswagen.
Cũng toàn là những túi bóng đen chất đầy trong cấp.
Tiếp theo.
Tiêu Thanh lại mở cửa sau chiếc Volkswagen ra. Cũng xếp đầy những túi bóng đen như vậy.
Nhìn thấy những túi nilon đen xếp đầy trong xe, mọi người ở đó xôn xao.
“Những túi nilon này, nếu đựng toàn là tiền, thì cũng phải đến hai mươi ba mươi tỷ!”
“Một con Mercedes-Benz hạng sang là hơn ba tỷ, hai mươi ba mươi tỉ chắc chắc đủ mua được cả một dàn xe sang rồi!”
“Có thể mang theo từng đó tiền mặt đến mua dàn xe, đúng là một phút bà mà!”
Nghe những lời đó. Ngô Tuệ Lan đắc ý nói: “Nhãi con, choáng rồi đúng không? Còn dám bảo bà đây là kẻ bần cùng, là kẻ điên không?”
Tiêu Hữu Cường thật sự có chút choáng váng.
Nhưng anh ta vẫn cứ đinh ninh, Ngô Tuệ Lan chắc chắn không thể đem theo nhiều tiền như vậy. Thế nên, anh ta cười nhạt: “Có khi lại chất tiền âm phủ đầy cả hai xe rồi đến cửa hàng 4S của tôi giở trò nhở?”
Ngô Tuệ Lan tức sôi máu.
Sải từng bước dài trên đôi giày cao gót đến chỗ chiếc Cayenne. Lối ra một túi nilon đen, ném xuống đất.
Wow!!!
Toàn là những xấp tiền đô la dày cộp.
“Mở to cái mắt chó của mày ra, đây có phải tiền âm phủ không!”
Bà ta vừa nói vừa ném thêm mấy bịch tiền nữa xuống đất.
Sau đó lại lấy thêm mấy túi tiền từ chiếc cốp xe Audi. Tiền rải đầy trên mặt đất, tính sơ sơ cũng phải trăm triệu!
Tiêu Hữu Cường ngày ngốc!
Nhân viên trong tiệm 4S cũng sốc hết lượt
Toàn bộ khách hàng ở đó cũng đứng hình!
Ngô Tuệ Lan cầm xấp tiền một trăm nghìn lên, đập vào mặt Tiêu Hữu Cường.
“Mở to cái mắt chó hợp kim titan 36K của mày ra mà nhìn, đây có phải tiền âm phủ không!”
Trán Tiêu Hữu Cường bị đập cho tóe máu, nhưng vẫn cúi xuống nhặt một xấp tiền dưới đất lên, không phải tiền âm phủ, mà là tiền mặt thật sự! “Chuyện này, chuyện này, chuyện này…
Tiêu Hữu Cường choáng váng tột độ.
“Có phải tiền âm phủ không? Mở cái mắt chó của mày ra mà nhìn! Đấy có phải tiền âm phủ không?”
Ngô Tuệ Lan cầm từng xấp tiền đập vào mặt Tô Hữu
Cường.
Đánh đến mức Tiêu Hữu Cường phải ôm đầu bỏ chạy như chuột, run rẩy trốn sau lưng bố.
“Đó là một phú bà!”
“Con trai chủ cửa hàng 4S coi thường người khác, bị đánh trả!”
Những người xung quanh vừa xem vừa bình luận.
Bố của Tiêu Hữu Cường, Tiêu Vĩnh Việt, cũng sốc không kém, đột nhiên quay người lại, tức giận đá Tiêu Thanh Văn mấy cái đầy thô bạo.
“Đồ chết bầm này, một phủ bà khiêm tốn mà mày lại coi là kẻ bần hàn, mắt mày mù thật rồi, còn không mau xin lỗi phu nhân nhà người ta!”
Nói rồi liền lôi cổ Tiêu Hữu Cường đến trước mặt Ngôi
Tuệ Lan, cười hề hề.
“Phu nhân, đứa con trai tôi đúng là có mắt như mù, tôi đưa nó đến xin lỗi phu nhân, hi vọng phu nhân…
“Khỏi!”
Ngô Tuệ Lan quơ tay nói: “Tôi không nhận lời xin lỗi, vì cậu ta đã làm tổn thương đến lòng tự tôn của tôi một cách nghiêm trọng, tôi muốn làm tanh bành cái cửa hàng 4S nhà các người, cho đứa con trai ngu ngốc của ông biết, bà đây không phải người hiền lành, động đến bà thì ắt phải trả giá!”
Nói đến đây, Ngô Tuệ Lan lớn giọng.
“Các vị khách thân mến, miệng đều nói rằng khách hàng là thượng đế, không nói đến việc tôi là người giàu hay người nghèo, cứ xem như tôi nghèo túng đi, nhưng khi tôi đến đây xem hàng, tôi cũng phải được tôn trọng, đúng không?”