Chương 287
Cao Bằng Trạch là cấp dưới của anh, và Mạnh Hạo Nhiên phải gọi Cao Bằng Trạch là chủ của mình, vì vậy anh nể mặt Cao Bằng Trạch mà không đối phó với Mạnh Hạo Nhiên.
Anh vẫn luôn rất tốt với người của mình.
Một vị tướng thành công là nhờ mười nghìn chân tay giúp sức mà.
Địa vị và thành tích của anh được cấp dưới đánh đổi bằng máu và tính mạng, và anh thì chẳng có lý do gì để không đối tốt với cấp dưới của mình.
Chỉ cần Mạnh Hạo Nhiên không quá đáng, thì anh có thể cho Cao Bằng Trạch thể diện mà không tính toán với Mạnh Hạo Nhiên.
“Vâng thưa đại ca, bảy giờ em sẽ đến Sheraton để chờ anh”
Thời gian trôi đi nhanh, đã đến sáu giờ tối.
Vì tiệc cưới được tổ chức đúng giờ vào lúc bảy giờ tối, nên lúc này mới là lúc đi đến địa điểm tổ chức tiệc cưới. Khi đến khách sạn Sheraton, Ngô Tuệ Lan gọi Đinh
Chấn Huy đến.
Không lâu sau, Đinh Chấn Huy từ khách sạn đi tới.
“Thế nào rồi Chấn Huy. Khi nào thì Hộ quốc chiến soái tới hả con?”
Ngô Tuệ Lan hỏi.
Đinh Chấn Huy thì thầm: “Dạ khoảng bảy giờ rưỡi sẽ đến ạ. Con đã đặt hết tất cả mọi thứ từ rượu và thức ăn. Ba con đang ngồi cùng Triệu Minh Vũ trong quân đội, anh ấy lát nữa sẽ đến thôi ạ.”
“Quá là có thể diện rồi Chấn Huy, thật vinh hạnh khi có thể sắp xếp rượu và thức ăn cho Hộ quốc chiến soái đấy!”
Ngô Tuệ Lan khen ngợi.
Đinh Chấn Huy gãi đầu cười nói: “Quả thực là một việc rất vinh dự. Dân số của toàn bộ Danh Châu có khoảng năm triệu người, chỉ có con mới có tư cách sắp xếp rượu và thức ăn cho Hộ quốc chiến soái. Con đã đánh bại tất cả mọi người rồi, thậm chí đến ngay cả thị trưởng thành phố Danh Châu cũng chẳng có vinh dự như con”
“Lợi hại! Lợi hại!”
Ngô Tuệ Lan giơ ngón tay cái lên và nói với Mục Thiên Lam: “Nhìn Chấn Huy nhà người ta đi. Cậu ấy còn có mặt mũi hơn cả thị trưởng thành phố đấy. Ngược lại, chồng con, Tiêu Thanh, cậu ta cả đời này cũng sẽ không bao giờ leo lên được tầng lớp như của Chấn Huy đầu.”
“Vậy con còn đang suy nghĩ cái gì nữa? Con nhất định phải kết hôn với Chấn Huy, con biết không hả? Con đã bỏ lỡ Hộ quốc chiến soái rồi, nếu con lại bỏ lỡ Chấn Huy, mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho con đâu!”
Đinh Chấn Huy hào hứng nói: “Thiên Lam. Nếu em ly hôn với Tiêu Thanh và kết hôn với anh thì em hãy thành lập công ty ở Danh Châu đi, anh hứa sẽ giúp em thu hút nhiều khách hàng và kiếm cho em hàng trăm tỷ mỗi năm!”
Tiêu Thanh vỗ vai Đinh Chấn Huy, sốt sắng nói: “Tiểu Đinh à, anh vừa nghĩ tới việc ôm đùi tôi mà lại vừa nghĩ tới việc đào góc tường nhà tôi, anh làm thế này có ổn không đó?”
Phản ứng đầu tiên của Đinh Chấn Huy là ngẩn hết cả người ra.
Sau đó anh ta tức giận nói: “Anh có nhầm lẫn không đó, tôi muốn ôm đùi của anh lúc nào chứ?”
Ngô Tuệ Lan vội vàng nói: “Chấn Huy, đừng để ý đến cậu ta. Cậu ta chỉ muốn hù dọa con thôi, giả làm Hộ quốc chiến soái, để con không có ý nghĩ đào góc tường của cậu ta đấy mà, con đừng bị cậu ta dọa nhé.”
Đinh Chấn Huy cười tủm tỉm nói: “Dì Lan đừng lo lắng, lá gan con không có nhỏ như vậy, anh ta không dọa nổi con đâu.”
“Anh nói thật chứ?”
Tiêu Thanh cười hỏi.
“Tôi nói thật!”
Đinh Chấn Huy mạnh miệng nói: “Tôi là con trai thống soái. Tôi cũng là người chuẩn bị đồ ăn cho Hộ quốc chiến soái. Tôi còn bị một người giao hàng như anh dọa cho sợ sao? Anh đừng có bị tôi dọa sợ thì có.”
Nói đến đây, anh ta cười khà khà: “Dì Lan, dì mau vào đi. Lát nữa ba con và mọi người sẽ qua đây, sẽ có rất nhiều lính canh có đạn thật đến thu dọn hiện trường, sợ làm dì sợ a.”
Ngô Tuệ Lan gật đầu và nói phải.
Sau đó gia đình họ đi vào khách sạn và đến sảnh tiệc trên tầng tám của khách sạn.
Cô dâu và chú rể đã đứng chào các vị khách trong sảnh tiệc.
Trong sảnh tiệc có rất nhiều người thân của nhà trai và nhà gái, cũng như nhiều doanh nhân giàu có và người nổi tiếng đến từ Danh Châu, họ đã đặt bàn cho một nghìn người, bầu không khí vô cùng sôi động.
“Bội Nghi, di ba chúc con có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, trăm năm tốt đẹp với cậu Mạnh. Đinh Chấn Huy, mọi người có biết không? Cậu ấy đang chiêu đãi Hộ quốc chiến soái đấy, thật là có mặt mũi mà. Cậu ấy muốn kết hôn với Thiên Lam nhà dì, đợi cậu ấy kết hôn với Thiên Lam, thì dì ba cũng là người có mặt mũi rồi, các con đừng có lại coi thường dì ba nữa đấy, biết không? ”
Ngô Tuệ Lan hết sức khoe khoang.
“Mẹ ơi, chuyện còn chưa đầu vào đâu mà mẹ đã thổi phồng lên thế?”
Mục Thiên Lam bực bội nói.
Sau đó, cô mỉm cười với Ngô Bội Nghi và Mạnh Hạo Nhiên: “Đừng nghe mẹ tôi nói lung tung, tôi sẽ không tái hôn đầu.”
Nói xong, cô đặt tiền lên bàn và kéo Ngô Tuệ Lan vào sảnh tiệc cưới.