Chương 276
Tất cả mọi người giương mắt mà nhìn, vô cùng kinh ngạc, kinh hãi, chấn động và không thể tưởng tượng nổi nhìn Tiêu Thanh đứng sừng sững trên võ đài.
“Anh ta đánh thắng Big Mac rồi sao?”
Nghi vấn này hiện lên trong lòng mỗi người.
Ước chừng sau ba mươi giây tĩnh lặng. Không biết ai kêu lên kinh ngạc một tiếng: “Trời ơi! Hình như Big Mac bị đánh chết rồi!”
Trong chốc lát, ánh mắt của tất cả mọi người đều chuyển đến trên người Big Mac ngã trên võ đài. Chỉ thấy anh ta không hề nhúc nhích mà nằm đó, thất khiếu đều có máu chảy ra. Chỗ đầu nằm lại có một hàng máu, một đôi mắt to không có tròng đen sắp rơi ra ngoài. Toàn sân lập tức bùng nổ.
“Ôi mẹ ơi! Big Mac thật sự bị đánh chết rồi!”
“Đáng sợ, Tiêu Thanh này quá đáng sợ rồi, một quyền đánh chết Big Mac, quả thật quá đỗi kinh khủng rồi!”
“Trước kia tôi không tin kiến có thể lay động được voi, bây giờ tôi tin rồi. Tiêu Thanh so với Big Mac chính là tỷ lệ kiến và voi. Kết quả Big Mac bị đánh chết rồi, đây không phải là kiến lay động voi thì là gì?”
Mục Thiên Lam vốn che mắt không dám xem đầu quyền, nghe tiếng thảo luận ào ào, tinh thần cô lập tức run lên: “Tiêu Thanh thắng rồi sao? Còn đánh chết Big Mạc à?”
Cô quả thật không dám tin vào lỗ tại của mình, nhưng vẫn dè dặt mở ngón tay ngọc ngà che mắt ra để lộ một khe hở như mở mạng che mặt thần bí ra. Xuyên qua khe hở, chỉ nhìn thấy Tiêu Thanh sừng sững trên võ đài, và đã không còn thấy Big Mạc trên võ đài.
“Tuyệt, tuyệt, tuyệt!”
Cô lấy hai tay ra khỏi khuôn mặt vô cùng mừng rỡ, nhảy lên tại chỗ: “Tiêu Thanh chồng tôi thắng rồi! Thật sự quá tốt rồi!”
“Anh rể cố lên!”
“Con rể con quá lợi hại rồi!”
Mục An Phong và Mục An Minh cũng kêu lên kích động. Mà đám người mợ cả, mợ hai, Mạnh Hạo Nhiên, Ngô Bội Nghi lại chết lặng.
“Chuyện này làm sao có thể?”
Mạnh Hạo Nhiên tưởng chừng như không tin vào mắt mình: “Big Mac bị đánh chết rồi? Bội Nghi, có phải anh đang nằm mơ không? Em tát anh một bạt tay, em mau tát anh một cái, anh muốn biết đây không phải là cảnh trong mơ.
“Bốp!”
Ngô Bội Nghi tát lên mặt anh ta một bạt tay. Cái đau buốt nóng bừng nói cho anh ta biết rằng đây không phải trong mơ, mà đây là hiện thực!
Loảng xoảng!
Ống nhòm rơi xuống từ tay anh ta, cả người anh ta không còn sức lực ngồi trên đất.
“Lúc thuê Big Mac, anh đã ký một hợp đồng, anh ta bị đánh bị thương thì phải dựa vào tình trạng thương tích mà bồi thường, còn bị đánh chết phải đền sáu nghìn tỷ. Bây giờ Big Mac bị đánh chết rồi, thế nào anh cũng phải đền chết rồi!”
Mà lúc này, Tiêu Thanh đã đi xuống võ đài “Tiêu Thanh, anh không bị thương chứ?”
Mục Thiên Lam đi qua, hỏi.
“Không đầu.” Tiêu Thanh cười với cô, “Chồng thật giỏi!”
Cô cười hì hì. Nói rồi, mặt cô đỏ thành quả cà chua, trông thật là xinh đẹp.