Chiến Soái Tiêu Thanh Mạc Thiên Lam

Chương 224




Chương 224

“Tên Đinh Chấn Huy kia thì sao? Ngoại trừ đoạt đi công lao của người khác rồi khoe khoang khoác lác thì còn làm được cái gì khác? Dì Ba còn cần loại con rể như vậy làm gì?”

Ngô Tuệ Lan oán trách một trận.

“Về sau tôi sẽ không mang theo người ngoài đến nhà dì ba nữa.”

Ngô Bội Dao xoay người chạy đi, chỉ cảm thấy quá mất

Lúc này, ở nhà họ Hàn. mặt! “Lão Hàn, mau nghĩ biện pháp cứu Thanh Văn, anh mau chóng nghĩ biện pháp cứu Thanh Văn, em đã gọi điện thoại cho anh cả của em. Anh ấy nói Thanh Văn đã đụng vào họng súng, đội bảo vệ của hộ quốc chiến soái vệ đã bắt Văn ngay tại chỗ. Hơn nữa còn là hộ quốc chiến soái phái người đến cứu Ngô Tuệ Lan, bây giờ Thanh Văn đã bị đội bảo vệ của hộ quốc chiến soái vệ đưa vào trong cục, anh ấy nói anh ấy không có cách nào cứu được, nếu không sẽ đắc tội với hộ quốc chiến soái. Nói không chừng cũng không thể giữ được chức vị”

“Bây giờ đã không thể trông cậy được vào anh trai của em, em chỉ có thể trông cậy vào anh thôi lão Hàn, nếu như anh không có cách nào cứu Thanh Văn ra, lấy tính cách ác liệt của nó, ít nhất cũng bị xử năm năm.

“Em nghe nói nhà tù không phải là nơi mọi người có thể ở được, một đám người bị giam vào trong một gian phòng, tội phạm giết người, tội phạm cướp bóc, những kẻ phạm tội nặng đều có hết, nếu như Thanh Văn bị giam chung một chỗ với bọn họ, bị bọn họ bắt nạt thì làm sao bây giờ!”

“Anh mau nghĩ biện pháp đi cứu Thanh Văn một chút đi lão Hàn..

Hà Tố Mai nước mắt chảy ra khóc sướt mướt.

Hàn Quang Đông nổi trận lôi đình đứng dậy.

“Cứ để sát thủ đi làm là được rồi, có thể thành công là tốt nhất, nếu như không thành công thì cũng không thể tra đến chúng ta, nó không thể đợi ở trong bệnh viện. Nếu như không chạy đến đó muốn tận mắt nhìn thấy tên Tiêu Thanh bị giết chết, lần này thì tốt rồi, lại bị bắt ngay tại trận, còn bị người của hộ quốc chiến soái bắt lại, em nói xem anh phải làm sao thì mới cứu được nó!”

Hà Tố Mai quát: “Chẳng lẽ anh muốn trơ mắt nhìn con trai của mình bị kết án hay sao?”

“Ai dà!”

Hàn Quang Đông thở dài.

Đúng lúc này, ba của Trần Hiền Trần Đình Vinh, ba của Cao Dương Cao Minh Huy, mang theo ba mẹ của Mục Hải Long đi đến đây.

“Giám đốc Hàn. Bác trai và bác gái của Mục Thiên Lam đã nghĩ được một biện pháp tốt có thể cứu được con của chúng ta, sau khi ông nghe thấy nhất định sẽ rất phấn khích!”

Vẻ mặt của Trần Đình Vinh tươi cười nói

Hàn Quang Đông cùng với Hà Tố Mai đang mừng rỡ, không hẹn mà cùng nhau thúc giục: “Mau nói cho chũng tôi nghe một chút!”

“An Quốc, Nam Hương, mau nói biện pháp mà hai người đã nghĩ ra đi, nếu như có thể cứu được cậu Hàn. Một khi giám đốc Hàn đã vui vẻ sẽ giúp đỡ chuyện làm ăn của nhà họ Mục mấy người, mấy người nhà họ Mục sẽ kiếm được một khoản lời rất lớn!”

Ba của Cao Dương Cao Minh Huy cười nói.

“Vâng vâng vâng!”

Mục An Quốc cùng Lý Nam Hương gật đầu như giã tỏi, Lý Nam Hương nói: “Giám đốc Hàn, mọi người đều biết hộ quốc chiến soái rất thích Mục Thiên Lam, lần này con gái và con trai của chúng tôi bị bắt, đây cũng là ý tứ của hộ quốc chiến soái, ngoại trừ Mục Thiên Lam, chúng tôi cũng không thể cứu được con gái và con trai của chúng tôi.

“Mà Mục Thiên Lam, cũng không phải là người chỉ vì lợi ích. Từ chuyện con bé từ chối hộ quốc chiến soái, cũng có thể thấy được con bé đó rất thanh cao. Dạng người như vậy cũng không thể dùng tiền có thể mua được.”

“Nhưng mà con bé đó có một đứa em trai. Tình cảm của em chị em bọn họ rất tốt, nếu có thể ra tay ở phải em trai của con bé đó, bắt em trai của con bé nốt vào trong cục, thì có thể khiến cho con bé đó đi cầu xin hộ quốc chiến soái thả con cái của chúng ta ra, đi với em trai con bé đó.

“O!”

Hai mắt của Hàn Quang Đông cùng với Hà Tố Mai đang tỏa sáng, không hẹn mà cùng hỏi: “Làm sao có thể ra tay?”

Lý Nam Hương che miệng cười một tiếng, nói: “Là một người đàn ông, cũng không thể tránh được bị sắc đẹp dụ dỗ. Tôi nghe cháu giả Hải Linh của tôi nói, Mục An Phong có một đối tượng thầm mến ở trường học, chính là Chu Tú Nhã con gái của giám đốc tài chính trong công ty của giám đốc Hàn Quang Đông”

“Nếu như Chu Tú Nhã có thể mời cậu ta đi ăn cơm, cùng cậu ta phát sinh quan hệ. Người lại còn lừa gạt cậu ta, bắt cậu ta đi vào, gia đình của Mục Thiên Lam cũng sẽ bị sứt đầu mẻ trán”

“Lúc đó giám đốc Hàn có thể đàm phán với Mục Thiên Lam, những người ở hai bên đã bị bắt cũng có thể được thả ra.

“Ha ha ha!”

Vợ chồng nhà Hàn Quang Đông thoải mái cười to, gọi thẳng: “Thật sự là một cái biện pháp tốt!”

Hà Tố Mai lôi kéo tay của Lý Nam Hương, mặt tươi cười nói: “Biện pháp này của cô thật sự là khéo léo, nếu như có thể cứu con trai của tôi ra, gia đình tôi nhất định sẽ không bạc đãi người nhà của cô, cam đoan sẽ để gia đình cô sẽ phát triển vững mạnh ở Cổ Cảnh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.