Chương 216
“Vậy nếu thêm hai người bọn tôi thì sao?”
Khổng Hướng Hoa và Đổng Thiên Huân cùng nhau đứng ra.
“Hai người là ai?”
“Khổng Hướng Hoa của Đăng Châu! Đổng Thiên Huân của Đông Châu!”
Cuối cùng Hàn Quan Đông cũng không thể giữ nổi bình tĩnh nữa.
“Khá lắm, lần này các ông chủ lớn từ năm thành phố cùng hợp tác với nhau, chuyện này cũng thật đáng sợ!”
Chỉ là Hàn Quan Đông ông ta cũng không sợ gì lời khiêu chiến công khai như vậy. Nhưng mà năm người này lại âm thầm ở sau lưng hợp lực đối phó ông ta, đối với ông ta phát giận. Đây là chuyện liên quan đến an nguy của người nhà, cho nên điều này cũng được tính là một uy hiếp rất lớn.
“Kim Chí Nam, xem như ông lợi hại!”
Rồng mạnh đến thế nào cũng khó có thể ép chết một con rắn, Hàn Quan Đông kỳ thật cũng không còn biện pháp nào chỉ có thể nhận lấy thất vọng quay trở về.
Trở lại bệnh viện, sau biết được Hàn Thanh Văn đã qua cơn nguy hiểm đến tính mạng, lúc này Hàn Quan Đông mới nhẹ nhàng thở ra “Lão Hàn à, thế nào rồi, xử lý tên nhóc kia sao?”
Vợ Tổ Mai của ông ta đi tới hỏi.
Hàn Quan Đông chỉ lắc đầu, đành kể chuyện gia đình của Kim Chí Nam và những lo lắng của ông ta cho vợ nghe.
Hà Tố Mai nghe xong cả giận nói: “Đã vậy tôi sẽ gọi cho đại ca để anh ấy thay chúng ta ra mặt giải quyết chuyện này.”
Nói xong, bà liền muốn gọi điện thoại, Hàn Quan Đông thấy vậy ngăn lại nói: “Để đại ca bà ra mặt cùng lắm chỉ bắt được tên nhóc kia mà thôi, mà điều tôi muốn không phải là thằng nhóc kia bị bắt, tôi là muốn cho nó chết!”
“Vậy tìm người đi xử lý thằng nhóc kia không phải xong rồi sao?”
Hà Tố Mai nói.
Hàn Quan Đông nghe vậy khoát khoát tay nói: “Nếu cứ trực tiếp xử lý như vậy, Kim Chỉ Nam nhất định sẽ đem hoài nghi ném đến trên đầu chúng ta, đến lúc đó lại âm thầm đối phó với chúng ta thì lại càng phiền phức hơn nữa.”
“Cho nên trên đường trở về, tôi đã suy nghĩ kỹ càng rồi, quyết định làm như vậy nhưng cũng thành công xử được thằng nhóc kia!”
“Làm thế nào?”
Hà Tố Mai tò mò hỏi.
Hàn Quan Đông ghé vào bên tai bà ta nói một hồi.
“Ha ha!”
Hà Tố Mai nghe được kế hoạch thì cũng cười to .
“Ông được lắm lão Hàn. Có biện pháp này thì nhất định tên nhóc kia sẽ bị diệt trừ thôi!”
Giữa trưa ngày hôm sau, Mục Thiên Lam mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Đối với chuyện phát sinh tối ngày hôm trước, cô đều đã quên, chỉ biết là bị người khác rót rượu, chuyện về sau bởi vì say rượu mà nghĩ không ra gì nữa.
Cô nhanh chóng bước xuống giường, quyết định đi hỏi Tiêu Thanh một chút nhưng kết quả vừa mới ra khỏi phòng đã thấy Ngô Tuệ Lan cả giận nói: “Mau đi cùng dân chính ly hôn với Tiêu Thanh cho mẹ!”
“Sao vậy mẹ!”
Mục Thiên Lam không hiểu hỏi lại.
Ngô Tuệ Lan đem tình huống ngày hôm qua nói cho cô nghe. Cô nghe xong mới biết được, hóa ra tối hôm qua Tiêu Thanh vì cứu cô mà đắc tội không biết bao nhiêu con em nhà quyền quý khác.
“Con gái à, con là cô gái xinh đẹp nhất phương Đông này nên gả cho con trai của một đại nhân vật nào đó trong để đô này, như vậy mới có thể an toàn bảo vệ cho con. Con gả cho Tiêu Thanh, một tên nghèo kiết xác như vậy thì sau này con sẽ phải sống dưới bóng ma ăn chơi của mấy vị thiếu gia kia. Cho nên con phải nghe lời mẹ nói, ngày mai con ly hôn với Tiêu Thanh đi.
Mẹ đi để đi tìm cho con một người chồng thích hợp hơn. Ngô Tuệ Lần tận tình khuyên bảo nói.
“Con sẽ không làm vậy đâu. Mục Thiên Làm bĩu môi nói: “Tiêu Thanh vì cứu con mà ôm vào người nguy hiểm lớn như vậy, làm sao con có thể vứt bỏ anh ấy được chứ!? Con không làm được!”
Tiêu Thanh nghe vậy thì cảm động vô cùng, anh quả nhiên không có nhìn lầm cô, cô thật sự là một cô gái tốt.
Nhưng ngược lại Ngô Tuệ Lan nghe được lại nổi nóng.
“Nó đắc tội nhiều con cháu nhà quyền quý như vậy, nếu con không cùng nó ly hôn, đến lúc đó mấy người kia ra tay trả thù thì cả nhà chúng ta không phải cũng gặp nạn theo sao? Con có suy nghĩ tới việc này hay không?”
“Cho nên con nhất định phải ly hôn cho mẹ. Con không còn lựa chọn nào khác đâu, nếu con không ly hôn với Tiêu Thanh, mẹ liền chết cho con xem!”
Bà một mặt kiên quyết nói.
“Mẹ
Mục Thiên Lam bất đắc dĩ đến cực điểm.
Tiêu Thanh cười cười: “Mẹ, vừa rồi con có đến cục dân chính hỏi qua rồi. Bên cục dân chính nói, con và Thiên Lam đã được tổng giám đốc bên kia chúc phúc, cho nên trong vòng năm năm tới không thể ly hôn được. Nếu không đây chính là chuyện làm mất mặt tổng giám đốc, không tin mẹ có thể qua bên đó hỏi lại.
“Đi thì đi!”
Tất nhiên Ngô Tuệ Lan không tin chuyện này cho nên lái xe Cayenne đi đến cục dân chính
Đến đường cái đối diện với Cục dân chính, bà dừng xe đi xuống, đang lúc muốn đi sang đường thì đột nhiên từ một chiếc Minibus bước xuống hai người, nhanh chóng đem bao tải trùm lên đầu của bà, sau đó kéo bà lên chiếc xe Vẫn đậu sẵn ở đó.
“Ô ô… Đừng bắt cóc tôi, tôi rất nghèo, các người đừng bắt cóc tôi
Đến bốn mươi phút sau.
Tại nhà xưởng bị vứt bỏ lại ở ngoại ô thành phố.