Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 96: Chap-96




Chương 96

"Có cần diệt hết đám người loan tin không ạ?"

Tiêu Thanh đang tức giận, nghe thấy Kim Chí Nam nói vậy thì anh bực bội nói: "Cô ấy không dám để tôi đi điều tra, thừa nhận tất cả những điều họ nói đều là sự thật, còn tra cái gì mà tra nữa hả?"

Lach cach!

Anh cúp máy xong vứt điện thoại di động đi. "Nỗ lực suốt ba năm của mình, đúng là vứt cả cho chó ăn mà!"

Anh không kìm được mà chửi, anh có thể chấp nhận được tất cả mọi việc vợ mình làm, chỉ ngoại trừ việc ngoại tình, và càng không thể chấp nhận được việc cô bán cơ thể mình lấy tiền, với anh mà nói, đó là sự sỉ nhục cực kỳ lớn. Anh đường đường là chiến thần bảo vệ tổ quốc đầu đội trời chân đạp đất, có thể gánh vác được tất cả mọi thứ, chỉ ngoại trừ việc có sừng trên đầu "Chủ tịch hội đồng quản trị, ngài bớt giận đi ạ."

Bạch Băng Thu đang ngồi đối diện, cô rót cho anh một chén trà đại hồng bào mà anh thích nhất, bình thản nói: "Như này gọi là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, hay người trong cuộc u mê, người đứng ngoài tỉnh táo. Chủ tịch ngài hãm mình trong chuyện này quá sâu, nhưng ngài là chồng của người dính scandal nên tôi có thể hiểu được phần nào cảm nhận cũng như tâm trạng của ngài. Có điều, chủ tịch, ngày thử bình tĩnh nghĩ lại xem, vợ ngài là loại người như vậy sao? Tuy là tôi chưa từng tiếp xúc với cô ấy, thậm chí là còn chưa nghe kể về cô ấy bao giờ, nhưng mà mấy hôm trước, trong hôn lễ, chính tại tôi nghe thấy cô ấy từ chối chiến thần bảo vệ tổ quốc, lựa chọn người bình thường là ngài, thậm chí, khi đội trưởng Tần hỏi cô ấy muốn xử lý đống lễ vật ăn hỏi như nào thì cô ấy cũng không chút do dự bảo đội trưởng Trần đem về. Chỉ riêng việc cô ấy không chọn chiến thần bảo vệ tổ quốc, không thèm đống lễ vật ăn hỏi trị giá hàng ngàn tỉ kia là đủ để chứng tỏ cô ấy không phải là loại phụ nữ tham lam, thích giàu sang rồi, thứ cô ấy muốn có lẽ nó cực kỳ bình thường, một cuộc sống bình thường thôi. Cho nên, tôi cảm thấy hẳn là cô ấy sẽ không có những yêu sách, đòi hỏi như vậy. Nếu như cô ấy thật sự là kiểu người chỉ cần ba trăm triệu một đêm là chịu bán mình tức là cô ấy là kẻ cực kỳ yêu tiền, nếu thế thì sao cô ấy lại từ chối chiến thần bảo vệ tổ quốc cơ chứ, sao lại không cần chỗ lễ vật ăn hỏi trị giá hàng tỷ đồng kia?"

Nghe Bạch Băng Thu nói vậy, Tiêu Thanh tỉnh táo lại, nhấp một ngụm trà. Suy nghĩ kĩ thì hình như cô nói vậy cũng có lí thật. "Thế nên là, chủ tịch đừng vội kết án cô ấy sớm thể, có thể là cô ấy bị oan, dù sao thì bây giờ truyền thông cứ toàn thích thêm mắm thêm muối thổi phồng sự thật thôi, tốt nhất là vẫn nên điều tra rõ ràng cho thỏa đáng, tránh cho cô ấy phải chịu oan khuất, ngài cũng mang tiếng là người vứt bỏ vợ mình."

Bạch Băng Thu nói xong thì không thèm để ý xem Tiêu Thanh có đồng ý điều tra hay không mà bấm máy gọi đi. "Chắc chắn chuyện này do cậu chủ của Thiên Sơn Media, Trương Tuấn Kiệt, truyền ra ngoài nên nếu muốn điều tra thì cứ bắt đầu từ chỗ anh ta đi, dẫn anh ta tới đây, tôi sẽ tự mình thẩm vấn anh ta." Tiêu Chiến nói.

Anh nói chưa hết câu, điện thoại của Bạch Băng Thu đã được kết nói. "Cục trưởng Trương, bây giờ trên mạng toàn scandal về Mục Thiên Lam, tôi hoài nghi chuyện này do cậu chủ của Thiên Sơn Media là Trương Tuấn Kiệt truyền ra ngoài, ngài điều tra thêm xem có phải không, nếu đúng thì dẫn anh ta tới tập đoàn Cửu Châu, chiến thần bảo vệ tổ quốc muốn đích thân thẩm vấn anh ta." "Tôi làm ngay đây!"

Một giờ sau, Bạch Băng Thu nhận được điện thoại trả lời. "Sao rồi hả?" Cô hỏi. "Sau khi điều tra, chúng tôi xác định được đúng là do Trương Tuần Kiệt phát tán ảnh Mục Thiên Lam mặc áo tắm hai mảnh ra ngoài. Còn về nội dung bài viết có phải thật hay không thì đến giờ chúng tôi vẫn chưa xác định được, còn về phần Trương Tuấn Kiệt thì chúng tôi điều tra thấy hiện tại anh ta đang du lịch ở nước ngoài, không ở trong nước." "Tôi biết rồi."

Bạch Băng Thu ngắt máy, kể lại cho Tiêu Thanh nghe.

Tiêu Thanh nói: "Gửi số hộ chiếu của Trương Tuấn Kiệt tới cho Tần An, bảo cậu ta sử dụng quan hệ dẫn độ Trương Tuấn Kiệt từ nước ngoài về, càng nhanh càng tốt." "Rõ, thưa chủ tịch!"

Trong lúc ấy, ngoài cửa cục tuần tra. "Ha ha!"

Mục Hải Long từ xa đi lại, cười sung sướng nói: "Bố mẹ, bà nội, mọi người nói như nào mà thuyết phục được chú hai với mợ hai khiến bọn họ chịu tới cục tuần tra nói là bọn họ cho phép con lấy mũ phượng đi bán chứ không phải do con trộm mũ phượng, để con được thả ngoài vậy ạ?"

Mục Hải Yến nhìn sắc mặt tối thui của Mục An Minh với Ngô Tuệ Lan thì khoác tay Mục Hải Long, tươi cười nói: "Anh trai, cũng do anh may đấy, anh vừa mới bị bắt thì Mục Thiên Lam bị dính scandal."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.