Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 693




Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ AzTruyen.net trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên AzTruyen.net. Xin cảm ơn!

**********

Chương 693

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tiêu Thanh đầy ngập lửa giận, đều bị sự dịu dàng và tình cảm của Mục Thiên Lam mang đến mà dập tắt. Anh ôm chặt Mục Thiên Lam, nghẹn ngào nói: "Vợ, anh khiến em lo lắng rồi."

Mục Thiên Lam lắc đầu khóc ròng nói: "Lúc em có việc, anh đều có thể ra mặt thay em, mà anh gặp chuyện không may. Em lại chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy anh bị hại, em rất vô dụng. Em thật sự là rất vô dụng ... "Vợ ơi, em đừng nói như vậy." Tiêu Thanh ôm cô càng chặt.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Sau khi hai vợ chồng ôm đầu khóc rống, Tiêu Thanh bị đỡ lên xe. "Tổng tư lệnh, Tiêu Thanh con tôi đây là bị làm sao?"

Thẩm Thị Thu hỏi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Bà ấy xuất thân từ võ đạo thế gia, biết một vị võ giả hóa kình chịu thương nặng như vậy, không đến mức ngay cả đường cũng không đi được, huống chi Tiêu Thanh vẫn là đỉnh cường giả hóa kính, thương này làm nó không đi đường được, rất không bình thường!

Tổng tư lệnh giận dữ nói: "Võ mạch bị phế, biến thành người tàn phế."

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Đoàng!

Thẩm Thị Thu như bị sét đánh, ngơ ngần.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Bà ấy rõ ràng nhất, thực lực là sinh mệnh của một võ giả, võ mạch bị phế, tương đương với lấy mạng của một võ giả, bà ấy không dám tưởng tượng, tâm trạng của Tiêu Thanh giờ phút này phải có bao nhiêu tuyệt vọng. "Con trai, mẹ hại con, là mẹ hai con!"

Bà ấy vô cùng đau đớn, tự trách muốn chết. "Mẹ đừng tự trách." Tiêu Thanh cố gắng tươi cười: "Đời người thay đổi lên lên xuống xuống, đau khổ như vậy con chịu được, năm con bị đánh gãy tay chân ném ra nhà họ Tiêu. Không phải con vẫn tốt sao?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Lời tuy là nói như thế, nhưng trong lòng anh đã lạnh

Mất đi thực lực, anh đều cảm thấy được cuộc đời mất đi màu sắc.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Khương Sơn cười vỗ vai Mục Thiên Lam, nói lời thấm thía: "Chỉ mong con đừng từ bỏ học trò của tôi, nó có thể phấn chấn lên, hy vọng toàn bộ ký thác trên người con. Cũng đến lúc sinh cho nó một đứa con, làm cho nó thấy được ý nghĩa sống"

Mục Thiên Lam nghiêm túc nói: "Mặc kệ anh ấy có là cường giả, hay là người tàn phế, dù sao con biết, anh ấy là chồng con, trước kia anh ấy bảo vệ con, về sau con bảo vệ anh ấy, cho dù con đường phía trước khó khăn bao nhiêu, con cũng sẽ ở bên cạnh anh ấy, kiên cường sống tốt"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nói xong, cô ngồi vào trong xe, ôm Tiêu Thanh vào trong ngực: "Chồng. Anh mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút đi. Em đưa anh đi bệnh viện.

Rất nhanh, mấy chiếc xe gào thét rời đi. “Trời ơi!

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tổng tư lệnh thở dài. "Người tôi yêu thích cứ thế tàn phế đi như vậy, lòng tôi đau như cắt!"

Khương Sơn nói: "Nó cũng là học trò yêu thích của tôi đâu, tôi cũng chưa đau lòng, ông đau lòng cái gì?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tổng tư lệnh trợn mắt một cái: "Vậy ông không phải người rồi, ông Khương ạ!" "Ha ha!"

Khương Sơn cười to, tiến đến bên tại Tổng tư lệnh nói: "Yên tâm đi, vợ của nó là tôi tìm cho nó, có vợ nó, thì nó không tàn phế được." "Cái gì?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tổng tư lệnh nhíu mày: "Ông tìm cho cậu ta?"

Khương Sơn nhếch miệng cười, lộ ra một ngụm răng vàng: "Chính xác mà nói, là tôi làm cho Khâm Thiên Giám tìm cho nó, bởi vì Khâm Thiên Giám sớm tính đến nó sẽ có một kiếp này. Cho nên sắp xếp trước." "Tóm lại, nó không tàn phế được, chờ ngày chiến tranh lại đến, đó là lúc nó niết bàn sống lại!" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tạ*i ТгuуeлАPР.cом

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Hai tin giật gân nổ tung internet.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Thứ nhất là: chủ soái Sầm Đô đổi người, do Long Nghi đảm nhiệm thần soái Sầm Đô, thần soái Sầm Đô không còn giữ chức vụ.

Thứ hai là: tổng giám đốc tập đoàn Cửu Châu đổi chủ, từ Hà Lim nhà họ Long tiếp quản, chủ tịch Tiêu Thanh tạm rời cương vị công tác, từ nay về sau tập đoàn Cửu Châu không còn quan hệ gì với Tiêu Thanh.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tin tức truyền ra, trong ngoài nước ồ lên! "Thật tốt quá! Quân đội Sầm Độ đổi chủ, các nước phương tây chúng ta, không cần sống lo lắng dưới thời Hộ quốc chiến soái!"

Chủ soái của mấy chục nước quanh Sầm Đô đều rất là vui mừng. "Thần soái đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại đột nhiên sụp đổ?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Gia tộc Rothschild, nước Tây Lương, và đế quốc Ba Tư, là những quốc gia có quan hệ tốt với Tiêu Thanh, đều vì thế mà khó hiểu.

Trong lúc nhất thời, có người vui mừng có người buồn. Mà buồn nhất không ai khác ngoài Ngô Tuệ Lan. "Tối hôm qua vừa biết Tiêu Thanh là tổng giám đốc tập đoàn Cửu Châu, cho tôi vui cả đêm không ngủ, kết quả như năm mơ, sáng sớm dậy đã nhìn thấy tin tức Tiêu Thanh không phải tổng giám đốc tập đoàn Cửu Châu, này không phải trêu đùa tôi sao?

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.