Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 670




Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********

"Sao, ông không muốn đổi sao?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tiêu Thanh híp hai mắt.

Bop!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Long Tiểu Thiên đập bàn đứng dậy tức giận nói: "Cậu hành hạ Long Đạt thành như vậy, mất đi nửa cái mạng của nó, còn muốn dùng nó để đổi lấy mẹ cậu, sao cậu không đi chết luôn đi? Coi nhà họ Long của tôi không biết nóng giận hay sao? Cậu nói cái gì thì chính là cái đó hả? "

Tiêu Thanh tức giận trả lời: "Tính mạng của vợ tôi ngàn cân treo sợi tóc, vậy mà ông ta thì mặc kệ sự sống chết của vợ tôi, rút mặt nạ dưỡng khí của vợ tôi ra, ép buộc mà đưa ra khỏi bệnh viện, rồi tùy tiện mà ném xuống đất nữa. Tôi không giết chết ông ta là đã rất nhân từ rồi. Ông còn xa vời mà hy vọng ông ta sẽ còn nguyên vẹn hay sao?" "Chỉ có người nhà họ Long của ông là được muốn làm gì thì làm, còn tôi thì không thể động tới ông ta sao? Sao mà nhà họ Long của các người ngang ngược đến như vậy?" "Láo xược!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Long Tiểu Thiên hét lên: "Mày là cái thả gì, dám đứng trước mặt Long Tiểu Thiên tạo cãi lại hả?" "Ngay lập tức thả Long Đạt xuống cho tao, ngoan ngoãn mà giao ra Sâm Huyết Rồng thì có lẽ tao có thể cân nhắc để cho mẹ con mày còn sống, nếu không các người, ai cũng đừng nghĩ có thể rời khỏi nhà họ Long của tao mà còn sống!"

Tiêu Thanh mạnh mẽ đáp lại: "Thả mẹ tôi ra, để bà rời đi, đợi đến khi bà ấy rời khỏi nhà họ Long, tôi sẽ thả Long Đạt ra, đồng thời cũng đưa cho ông Sâm Huyết Rồng, nếu không ông cũng đừng hòng lấy được Sâm Huyết Rồng. Cũng đừng có nghĩ Long Đạt có thể còn sống!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau đó, anh bóp lấy cánh tay của Long Đạt và nâng

Long Đạt lên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trong khoảnh khắc, cả nhà họ Long như cái nồi nổ tung. "Nhãi ranh, cậu đang tìm cái chết sao!" "Buông ông ba ra, nếu không chúng tôi sẽ giết cậu!" "Dám ở trước mặt người nhà họ Long chúng tao giở thói ngang ngược hả, mày chán sống rồi sao?"

Từng người một, họ vây quanh Tiêu Thanh, tất cả họ đều là một bộ dạng muốn ra tay.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Long Tiểu Sơn nổi trận lôi đình. "Đặt con trai Long Đạt của tao xuống, tao ra lệnh cho mày để Long Đạt con trai của tao xuống!"

Tiêu Thanh hét lên: "Thả mẹ tôi ra, mọi chuyện đều dễ dàng bàn bạc, nếu không hậu quả tự mình chịu!" "Mày...

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sắc mặt Long Tiểu Sơn trở nên đen kịt.

Còn Thẩm Thị Thu thì bà ấy sợ hãi đến mức cơ thể run rẩy dữ dội, mặt cắt không có giọt máu, bà van xin một cách cay đẳng: "Con trai à, đừng lo cho mẹ, con mau đi đi!" "Mẹ bị bệnh nan y và không thể sống được bao lâu nữa. Con cứu mẹ cũng không có ý nghĩa gì. Ngàn vạn lần, con đừng đặt tính mạng mình vào nguy hiểm vì mẹ, con trai à!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thẩm Văn Đại cũng thuyết phục: "Tiêu Thanh, bình tĩnh, cháu máu bình tĩnh, và buông ông ba Long ra, Nhà họ Long quá hùng mạnh rồi, cháu không thể lung lay chút nào đầu. Cháu bình tĩnh nói chuyện với ông chủ Long để giải quyết mọi việc. Nếu không, cháu và mẹ của cháu chẳng có cách nào còn sống mà rời khỏi đây đâu!" “Đúng vậy, Tiêu Thanh.” Thẩm Văn Hạ cũng sợ hãi mà khuyên bảo: “Nhà họ Long không chỉ có thực lực, mà điểm then chốt là các mối quan hệ của họ cũng quá vững chắc. Về cơ bản, cháu cũng không có khả năng có thể dây vào. Đừng đẩy chính mình vào chỗ chết "Câm miệng! Cập nhật nhanh nhất *trên ТгцyenАРР.cом

Tiêu Thanh quát một tiếng, anh nghiêm túc nhìn Long Tiểu Thiên: "Đếm ngược từ ba, thả mẹ tôi đi, nếu không tôi sẽ bóp chết Long Đạt!" "Ba!" "Hai!" "Phản rồi, trời ạ, mày!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Khuôn mặt Long Tiểu Thiên biến thành giận dữ, từ trước đến giờ ông ta không quan tâm đến sống chết của Long Đạt, ông ta đầy tức giận đứng dậy, nằm lấy tay Thẩm Thị Thu, một chưởng đạo chém xuống.

Phập!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Xương cổ tay của Thẩm Thị Thu bị lìa ra bởi một chưởng đạo đó. "A!"

Tiếng hét xuyên tim vang lên. "Ông, mẹ nó, đáng chết"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tiêu Thanh hận đến điên cuồng, trên mặt nổi gân xanh, trong mắt anh hằn tia máu. "Bỏ Long Đạt xuống!"

Long Tiểu Thiên lạnh lùng nói: "Sự kiên nhẫn của tao có hạn, tốt hơn hết là mày đừng có ép tao, nếu không tạo sẽ động tay chân với mẹ mày trước, sau đó vặn đầu có ta xuống, nếu mày không tin tao, thì mày có thể thử!" "Tao đếm ngược từ ba, mày bỏ Long Đạt xuống, tao đảm bảo tao nói được làm được!" "Ba!" "Hai!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Long Tiểu Thiên không quan tâm Long Đạt sống hay chết, nhưng mà đến cuối cùng thì Tiêu Thanh anh không chịu nổi mẹ mình bị tra tấn đến chết, anh lập tức hất cánh tay, ném Long Đạt sang một bên, nói: "Thả mẹ tôi ra" "Ha ha!"

Long Tiểu Thiên cười dữ tợn: "Mày cho rằng chỉ thế này mà tao có thể thả mẹ mày đi hả?" "Ông còn muốn gì nữa?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tiêu Thanh tức giận nói: "Tôi đã cho nhà họ Long các người rất nhiều thể diện rồi, mong là ông đừng có ép tôi, nếu không tôi có chết, thì tôi cũng sẽ kéo nhà họ Long của các người xuống địa ngục!"

Anh có thể không thèm để Long Tiểu Thiên vào mắt.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.