Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 633




Người khác tranh giành, anh có thể hiểu, dù sao cũng không phải người thân hay bạn bè. Nếu đổi lại là anh, sâm huyết rồng bị người khác lấy đi. Vì để cứu vợ, anh cũng sẽ đi cướp sâm huyết rồng, cho nên anh có thể hiểu cách làm của người khác.

Nhưng!

Cách làm của nhà họ Thẩm, khiến anh không hiểu nổi, cũng không tha thứ.

Suy cho cùng, anh cũng được coi là cháu ngoại của nhà họ Thẩm. Vợ của anh chính là cháu ngoại dâu của nhà họ Thẩm, nhưng nhà họ Thẩm lại vì sự ích kỷ của bản thân mà trơ trẽn liên thủ với đám người kia để cướp đoạt sâm huyết rồng của anh, mặc kệ sự sống chết của cháu dâu.

Điều này khiến anh vô cùng không hài lòng với nhà họ Thẩm.

Có thể tha thứ cho người khác, cũng sẽ không tha cho nhà họ Thẩm, vị thế anh mới muốn chọc giận Thẩm Văn

Đại.

Phụt

Vốn dĩ Thẩm Văn Đại bị thương vì bị cướp sâm huyết rồng, ông ta vẫn luôn chịu đựng, vết thương cũng không nôn ra ngụm máu kia, để khỏi mất mặt.

Kết quả là bị Tiêu Thanh chọc giận, không thể nhịn được. Phun ngụm máu kia ra ngoài. "Ông cụ, ông sao rồi?"

Dù gì thì Thẩm Thị Đông cũng là con gái của Thẩm Văn Đại, dù không bằng lòng với cách làm của Thẩm Văn Đại, nhưng nhìn thấy ông nôn ra máu, nhất thời cũng luống cuống. "Tên súc sinh này, tức chết ta...

Thẩm Văn Đại ôm ngực. Muốn chuyển nguyên nhân mình nôn ra máu lên người Tiêu Thanh để tránh người khác biết ông ta bị thương.

Tiêu Thanh cười xùy một tiếng: "Vừa nãy người Nhật Bản đấm vào ngực ông một cái đánh ông bị thương. Đây là nguyên nhân khiến ông nôn ra máu. Đừng có đổ oan lên đầu tôi."

Nói xong, Tiêu Thanh không nói lời vô nghĩa với ông ta nữa, cất bước rời đi. "Mày... Khụ khụ..."

Thẩm Văn Đại tức giận không ngừng ho ra máu.

Mới hiểu được. Hành động lần này có thể nói là trộm gà không được còn mất nắm gạo, suýt chút nữa thì đi cái mạng già

Ngay sau đó, Tiêu Thanh bọn họ lên xe tăng. Hàng chục xe tăng quay đầu rời đi giữa tiếng gầm rú. "Lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng!" Đám người Vương Thiên Nam không khỏi cảm thán như vậy.

Cho dù bọn họ không cam tâm đi nữa, thì cũng có thể làm được gì?

Tiêu Thanh nhà người ta có xe tăng hộ tống. Họ không dám đi cướp, chỉ có thể giải tán. "Thật không ngờ. Tên súc sinh này còn có chút quan hệ lớn như thế, có thể điều động đến nhiều xe tăng hộ tống nó như vậy, chúng ta đúng là đã đánh giá thấp nó."

Trở lại xe, Thẩm Văn Đại không khỏi cảm thán "Đúng vậy! Đánh giá thấp cậu ta."

Đỗ Thiên Sinh, Ngụy Văn Huy đều thở dài. "Quan hệ nhà họ Thẩm các người có thể thông đến tổng tư lệnh, không thể động một chút quan hệ, khiến xe tăng rút lui. Cho chúng ta một cơ hội?" Đỗ Thiên Sinh hỏi.

Hai cha con Thẩm Văn Đại sửng sốt.

Quan hệ của bọn họ nào có thông đến tổng tư lệnh?

Trên thực tế, nhà họ Thẩm căn bản không biết ai đã kêu tổng tư lệnh ra mặt. Giúp Thẩm Thị Đông.

Chỉ là bọn họ không nói chuyện này ra, nếu nói ra, bọn họ sẽ không thể kết thành thông gia với nhà họ Đỗ. "Tiêu Thanh rốt cuộc đã chiến đấu với Hưng Hạ, hơn nữa chúng ta là cướp đồ của người ta. Cho dù chúng tôi có quan hệ đến tổng tư lệnh, thì tổng tư lệnh người ta cũng không giúp được." Thẩm Văn Hạ nói.

Đỗ Thiên Sinh gật đầu, cảm thấy cũng có lý.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Thẩm Văn Đại vang lên.

Lấy điện thoại ra ra xem.

Tay Thẩm Văn Đại run một cách mãnh liệt, lập tức kết nối điện thoại, thái độ vô cùng cung kính nói: “Ông chủ Long, sao ông lại có thời gian, gọi điện thoại cho tôi?"

Một giọng nói già nua vang lên: "Tôi vừa nhận được tin tức rằng chính cháu ngoại của ông đã lấy đi sâm huyết rồng, là con trai của Thẩm Thị Thu đúng không?" "Ách... Đúng. Thẩm Văn Đại gật đầu.

Ông chủ Long nói: "Kêu cậu ta đưa sâm huyết rồng cho ông, ông lại chuyển cho tôi, nếu không tính mạng của Thẩm Thị Thu mẹ cậu ta sẽ không còn "

Thẩm Văn Đại vội vàng nói: "Ông chủ Long, tên nhóc này muốn dùng sâm huyết rồng cứu vợ nó, mới không chịu sự uy hiếp này, bởi vì mẹ nó chưa từng nuôi nấng nó, nó không hề có tình cảm với mẹ mình, cho nên sẽ không không quan tâm đến vợ, lấy sâm huyết rồng cứu mẹ nó."

Bên kia im lặng vài giây, nói: "Vợ nó ở đâu, trong vòng mười phút gửi địa chỉ cho tôi."

Tút tút...

Điện thoại đã bị ngắt.

Thẩm Văn Đại lau mồ hôi lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.