**********
Chương 622
Vương Thiên Nam tràn đầy tự tin, giơ bảng giá và hôi lên: "Hai mươi hai nghìn năm trăm tỷ “Làm sao đây?”
Đỗ Thiên Sinh luống cuống, quay đầu nhìn về phía Thẩm Văn Hạ với Ngụy Văn Huy.
Cuối cùng chuyện ông ta sợ nhất vẫn xảy ra. Hai người Thẩm Văn Hạ với Ngụy Văn Huy quay sang nhìn nhau, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng. Muốn ra giá nhưng lại sợ đắc tội ba nhà này, không ra giả lại không cam lòng không lấy được Sâm Huyết Rồng, có thể nói đâm lao thì phải theo lao, tình huống rất khó xử “Hai mươi hai nghìn năm trăm tỷ lần một!” “Hai mươi hai nghìn năm trăm tỷ lần hai “Hai mươi hai nghìn năm trăm tỷ lần...
Đúng lúc này, Tiêu Thanh ra hiệu cho Mã Hiểu Phi. Ngay sau đó, một giọng nói vang khắp khán đài: "Hai mươi tư nghìn tỷ "Ai?"
Mọi người đổ dồn ánh mắt về một phía. “Ợ? Đây không phải tổng giám đốc Mã Hiểu Phi của tập đoàn Cửu Châu à?"
Có người lên tiếng. “Cái gì? Tập đoàn Cửu Châu ra tay?” “Tuy tập đoàn Cửu Châu là công ty lớn, nhưng hai phe này, cái nào chả mạnh hơn tập đoàn Cửu Châu. Sao tổng giám đốc Mã lại dám chen chân ngay lúc này thế?” “Vị tổng giám đốc Mã này nghiêm túc tham gia hay tới quấy rối đấy?”
Rất nhiều người bàn tán sôi nổi. “Dì nhỏ, tập đoàn Cửu Châu ra tay giúp anh!” Thẩm Thị Thu Mai kích động. “Ừm ừm!” Thẩm Thị Đông liên tục gật đầu: "Không nghĩ tới, thật không nghĩ tới, dì còn tưởng giá cao vậy, tập đoàn Cửu Châu sẽ không ra tay giúp Tiêu Thanh. Không nghĩ tới giá lên cao tới đỉnh như vậy, mà tập đoàn Cửu Châu vẫn theo giúp anh con, thật ngoài dự đoán của dì!”
Thẩm Thị Thu Mai rất kích động: “Tập đoàn Cửu Châu ra tay mạnh quá, gọi hẳn hai mươi tư nghìn tỷ, có vẻ như thật sự muốn giúp anh ấy lấy Sâm Huyết Rồng” .
||||| Truyện đề cử: |||||
Hai người họ đang vui vẻ, Thẩm Văn Hạ lại tạt nước lạnh: “Không sợ tập đoàn Cửu Châu gọi, chỉ sợ người ta không gọi, ông ta ra giả, vừa hay chắn phiền phức cho chúng ta, còn nghĩ gì nữa, tăng giá đập chết ông ta!”
Ba nhà họ Vương, họ Trương, họ Mã này hợp tác, thực lực rất mạnh. Nhà họ Thẩm, họ Đỗ, họ Ngụy hợp tác, thực lực cũng không kém, nhưng lại sợ đắc tội bọn họ cho nên không dám ra giá. Đang tính từ bỏ, lúc này tập đoàn Cửu Châu tăng giá, không khác gì chắn cho ông ta một kiếp, cho nên không chỉ có Thẩm Văn Hạ vui, Đỗ Thiên Sinh với Ngụy Văn Huy cũng rất vui “Hai mươi tư nghìn ba trăm tỷ!”
Đô Thiên Sinh lập tức tăng giá. Nhưng không thêm nhiều, chỉ bỏ thêm ba trăm tỷ. Không biết muốn thăm dò tập đoàn Cửu Châu hay không dám đua giá với họ. “Hai mươi lăm nghìn năm trăm tỷ Mã Hiểu Phi dứt khoát lưu loát giơ bảng. “Bố, tập đoàn Cửu Châu có tiền nhưng không có thực lực, bọn họ muốn gọi thì cứ để bọn họ gọi, tốt nhất nên để bọn họ lấy được, đến lúc đấy chúng ta tới cướp, không cần tổn một xu. Người đàn ông trung niên, tiến đến nói bên tại Vương Thiên Nam.
Vương Thiên Nam như đang nghĩ gì đấy gật đầu, không tăng giá. “Hai mươi lăm nghìn tám trăm tỷ!”
Đỗ Thiên Sinh hơi không vui. Tiếp tục thêm ba trăm tỷ. Thẩm Văn Hạ lập tức đi đến bên cạnh Mã Hiểu Phi, nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc Mã, hy vọng ông có thể nhẹ tay, không tăng giá tiếp. “Dựa vào cái gì?” Mã Hiểu Phi cười như không cười hỏi. Thẩm Văn Hạ cười cười: “Tổng giám đốc Mã đấu giá
Sâm Huyết Rồng là lấy giúp cậu ta à?”
Ông ta chỉ vào Tiêu Thanh. “Đúng vậy.” Mã Hiểu Phi gật đầu: “Lấy giúp cậu ta, hơn nữa nhất định phải lấy được cho cậu ta.
Thẩm Văn Hạ nói: “Tổng giám đốc Mã, cậu ta là cháu trai của tôi, hi vọng ông không vì cậu ta mà đắc tội ba nhà họ Thẩm, họ Ngụy, họ Đỗ, không có lợi. Cho nên tôi khuyên ông đừng tiếp tục tăng giá, khiến chúng tôi phải bỏ nhiều máu, chưa chắc đã tốt cho tập đoàn Cửu Châu của ông “Ông sai rồi.”
Mã Hiếu Phi nghiêm túc trịnh trọng nói: "Không phải tôi muốn mọi người bỏ thêm máu, mà là tôi nhất định phải lấy được Sâm Huyết Rồng. Để lấy Sâm Huyết Rồng, tôi đã chuẩn bị một triệu năm trăm nghìn tỷ, ngoài ra còn có chín trăm nghìn tỷ viện trợ tài chính, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy tới. "Muốn khuyên tôi không lấy Sâm Huyết Rồng thì trước tiên mấy người lấy ra hai triệu bốn trăm nghìn tỷ đi. Nếu không được thì đứng tới khuyên tôi làm gì, tập đoàn Cửu Châu tôi không sợ mấy người.”