Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 602




**********

Chương 602

Thẩm Thị Đông không hờn giận nói: “Các cháu không dùng lời nói xúc phạm để nói chuyện với Tiêu Thanh, Tiêu Thanh có thể dùng thái độ đó nói chuyện với các cháu sao?” “Được rồi được rồi!”

Thẩm Văn Đại vẫn luôn ngồi im không nói gì, lúc này cũng mở miệng nói: “Tất cả im miệng lại hết cho tôi. Tôi cũng không định nhận đứa cháu ngoại này. Anh ta không gọi thì không gọi, tôi còn không hy vọng anh ta gọi. Các người tức giận cái gì?” “Nói thế nào cậu ta cũng là anh trai của Thu Mai, là anh vợ tương lai của cậu Đỗ. Tôi không hy vọng các người khách sáo với anh ta, nhưng cũng đừng dùng lời lẽ sỉ nhục để công kích anh ta. Tránh cho lát nữa Đỗ Thiên Sinh đến đây, phát hiện địa vị của Thu Mai ở nhà họ Thẩm thấp kém như vậy, không cho cậu Đỗ cưới Thu Mai, phá hủy mối hôn sự này. Tôi sẽ không khách sáo với các người đầu.”

Lời này vừa nói ra, đảm vãn bối của nhà họ Thẩm đều thành thật trở lại, trở về vị trí ban đầu của mình ngồi xuống. “Các người cũng ngồi xuống đi. Thẩm Văn Đại nói với

Thẩm Thị Đông. Thẩm Thị Đông khuyên Tiêu Thanh ở lại, sau đó tìm một vị trí ngồi xuống. “Nghe cậu cả của anh nói, anh từng làm lính?" Thẩm Văn Đại nhìn Tiêu Thanh hỏi.

Tiêu Thanh thản nhiên nói: “Đúng “Làm đến cấp bậc cao nhất là gì?” Thẩm Văn Đại lại hỏi tiếp. Tiêu Thanh nói: “Cấp bậc tổng chỉ huy. "Ha ha!"

Cả sảnh lớn nhà họ Thẩm vang lên một trận cười lớn. "Không khoác lác thì anh sẽ chết sao?” “Ở tuổi này của anh, còn là cấp bậc tổng chỉ huy, có thể leo lên được cấp bậc này cũng coi như anh lợi hại rồi.” “Làm ra vẻ cũng không nhìn trường hợp, coi nhà họ

Thẩm chúng ta không có ai từng làm lính sao? Chú ba cũng năm mươi mốt tuổi rồi, mới làm đến cấp chỉ huy. Tuổi của anh chỉ bằng một nửa chủ ba, còn làm cấp tổng chỉ huy, không khác cấp bậc của kẻ vô dụng”

Đừng nói đến những vãn bối khác của nhà họ Thẩm không tin, ngay cả Thẩm Văn Đại, Thẩm Thị Đông, Thẩm Thị Thu Mai cũng không tin.

Tiêu Thanh còn trẻ tuổi như vậy, sao có thể làm đến cấp bậc tổng chỉ huy chứ?

Phải biết rằng, cấp bậc tổng chỉ huy, đó cũng là người cầm đầu của chiến bộ. Cả Long Quốc này chỉ có bốn chiến bộ, bốn tổng chỉ huy. Tiêu Thanh trẻ tuổi như thế, chắc chắn không thể làm đến vị trí cao như vậy được.

Huống chi bọn họ đều đã biết Tiêu Thanh đã ở rể nhà họ Mục ba năm rồi. Trước khi kết hôn anh từng làm bốc vác, sau khi kết hôn đi giao đồ ăn ba năm. Tổng chỉ huy có thể đi ở rể nhà người ta sao? Có thể đi bốc vác? Có thể đi giao đồ ăn sao? “Đồ con hoang có mẹ sinh không có mẹ nuôi dưỡng chính là không có phẩm chất gì, nói chuyện cũng kiểu lưỡi không xương nhiều đường lắt léo. Chẳng trách sống ở tầng lớp hạ lưu của xã hội.”

Trên mặt bà cụ đầy vẻ xem thường, ghét bỏ, coi khinh Tiêu Thanh.

Nghe được lời này, sắc mặt Tiêu Thanh hiện rõ sự giận dữ.

Thẩm Thị Thu Mai nắm bắt được vẻ mặt giận dữ của Tiêu Thanh, vội vàng đứng dậy nói: “Bà ngoại, bà không thể nói anh trai cháu như vậy. Có lẽ bà đã hiểu nhầm ý của cái gọi là tổng chỉ huy của anh trai rồi. Cháu nghe chị dâu cháu nói, lúc anh trai cháu đánh giặc ở trên chiến trường Hưng Hạ, trên người có lưu lại vết thương do súng đạn, mảnh b... vô cùng ghê người. Lúc đó anh trai cháu còn làm đội trưởng của đội cảm tử, dẫn theo một nhóm anh em của đội cảm tử, lách đến phía sau quân địch, chiếm lấy ban chỉ huy của quân địch. Anh trai của cháu còn tự tay giết chết người cầm đầu Hưng Hạ đấy.” “Cái gì?”

Thẩm Văn Đại nghe vậy, đứng bật dậy từ trên ghế thái sư, không dám tin tưởng hỏi lại: “Anh trai cháu, anh ta từng làm đội trưởng của đội cảm tử ư? Trên chiến trường Hưng Hạ, chiếm được ban chỉ huy của quân địch, giết chết người cầm đầu Hưng Hạ?”

Quả thực ông ta không dám tin vào lỗ tại của mình. Nếu như những lời Thẩm Thị Thu Mai nói không phải là giả, vậy thị Tiêu Thanh chính là một anh hùng vĩ đại rồi.

Phải biết rằng, lúc đó hộ quốc chiến soái dẫn đầu đội quân, tấn công vào nước Hưng Hạ, tàn sát liên tục mười mấy thành phố, vì vậy chấn động biên cảnh mấy chục nước, náo động các quốc gia trên thế giới. Ngay sau khi người cầm đầu Hưng Hạ bị chết, đội quân Hưng Hạ như rắn mất đầu, lúc này bị hộ quốc chiến soái dẫn đầu đội quân công phá phòng tuyến, một đường xung phong liều chết tiến vào.

Nếu Tiêu Thanh chính là người giết chết người cầm đầu Hưng Hạ, như vậy công lao của anh đủ để anh phong hầu bái tướng rồi.

Trẻ tuổi như vậy, đã được phong hầu bái tưởng, tương lại nhất định tiền đồ vô hạn. “Chẳng lẽ anh ta nói anh ta là tổng chỉ huy, cũng không phải là đang khoác lác, mà là tổng chỉ huy của một quân, chứ không phải tổng chỉ huy chiến bộ?”

Trong lòng Thẩm Văn Đại chấn động, lập tức nhìn Tiêu

Thanh bằng cặp mắt khác xưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.