Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 557




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Tiêu Thanh mỉm cười với cô ấy, rồi nhìn Thẩm Thị Đông nói: “Dì nhỏ, cảm ơn dì đã chăm sóc em gái cháu nhiều năm như vậy. Cháu không biết làm thế nào để trả ơn cho dì. Cho nên, dì cũng không cần vội vàng đuổi Thẩm Thị Thu Mai đi. Cháu và Thẩm Thị Thu Mai cũng sẽ ở lại nhà họ Phương. Cháu sẽ giúp dì tiêu diệt thương hội Nhật Bản để trả ơn cho dì!”

Ngay khi lời nói được thốt ra, Thẩm Thị Đông đã lo lắng.

“Tiêu Thanh, người Nhật Bản đáng sợ hơn những gì cháu nghĩ. Họ là một quốc gia thượng võ, từ nhỏ đã luyện tập võ thuật. Cho nên các võ sĩ Nhật đều có thực lực rất mạnh và đáng sợ.

“Dì nghe Gia Lộc và Gia Vũ nói rồi, cháu đánh cũng rất tốt. Trong phòng tập Taekwondo, cháu đã đánh bại một nhóm võ sư đại đen Karate Nhật Bản"

“Nhưng cháu không thể nghĩ mình mới đánh được mấy võ sĩ đai đen Karate mà tưởng võ sĩ Nhật Bản yếu, như vậy là vô cùng sai lầm."

“Nói trắng ra, Karate đó luôn là một môn thể thao và không có tác dụng thực chiến nào lớn hết, nhưng võ sĩ Nhật Bản thì lại khác.”

“Các võ sĩ Nh Bản luyện tập võ đạo từ nhỏ. Thông thường, một cú đấm có thể giết chết một con voi; mạnh hơn, một cú đấm có thể xuyên thủng vài tấm thép; đáng sợ hơn, một cú đấm có thể làm rung chuyển cả một ngọn núi.

“Nói tóm lại, bọn họ mạnh hơn cháu nghĩ rất nhiều. Không phải chuyện gì cháu cũng có thể lay chuyển được. Cho nên, tâm trạng của cháu dì nhỏ có thể hiểu, dì sẽ tìm cách khác để đối phó với người Nhật Bản. Cháu dẫn Thẩm Thị Thu Mai chạy đi, chạy càng xa càng tốt.

“Bởi vì dì nhỏ cũng đã nghe em họ của cháu nói, lúc trước Tống Diệu Văn tới Cổ Cảnh đã bị cháu đánh đập thậm tệ. Nhà họ Tống và nhà họ Đỗ lại là họ hàng với nhau, muốn trả thù cháu là chuyện rất dễ. Cho nên đừng ở Hộ Hải nữa, về Cổ Cảnh đi.”

Bà ấy đã thuyết phục anh bằng cả trái tim của mình, lại nắm lấy tay Tiêu Thanh rồi cười một cách thanh thản: “Cháu không cần phải trả ơn dì đâu. Cháu đã mời đạo trưởng Lưu và cứu chú thì đã là sự trả ơn lớn nhất với dì nhỏ rồi. Như vậy là đủ rồi. Cháu cũng không nợ dì.”

Tiêu Thanh có thể hiểu rõ sau khi nghe dì nhỏ nói như thế. Dì nhỏ cũng rất tốt bụng.

“Nếu mẹ cũng có thể hiền lành như dì thì thật tuyệt!”

Tiêu Thanh thở dài trong lòng.

Sau đó, anh cười nói: “Dì à, cháu không yếu đuối như dì nghĩ đâu. Cháu nghĩ mình ở đây có thể giúp dì đó. Một khi người Nhật Bản phải người đến giết dì, cháu sẽ hạ kẻ đó và tìm cảnh sát. Trực tiếp đưa thương hội Nhật Bản vào hết một nồi.”

Đạo trưởng Lưu cười nói: “Để cho cậu Tiêu ở lại đi. Thực lực của cậu ấy bần đạo rất rõ”

“Để anh ấy ở lại làm gì?” Phương Gia Lộc tức giận nói: "Anh ấy đã đánh cậu Tống, giữ lại tôi nhà họ Phương sẽ bị người Nhật Bản giết chết, nhưng mà trước hết sẽ bị nhà họ Tống và nhà họ Đỗ liên kết giết trước.”

“Cho nên, anh ta cần phải mau chóng ra khỏi nhà chúng ta. Chuyện nhà họ Tiêu thì cứ để nhà họ Tiêu giải quyết, anh ta ở đây có tác dụng gì chứ. Võ sĩ Nhật Bản chỉ cần một ngón tay cũng đã có thể giết chết anh ta.”

“Im miệng!” Thẩm Thị Đông hét lên: “Sao con có thể nói chuyện với đạo trưởng Lưu và anh họ của mình như vậy chứ? Không có họ, bố con đã chết rồi, chẳng lẽ con không hiểu sao? Sao còn không mau xin lỗi đạo trưởng Lưu và anh họ nữa?”

“Tại sao con phải xin lỗi?” Phương Gia Lộc khó chịu nói: “Nếu không có họ, nhà họ Phương sẽ không xúc phạm đến thương hội Nhật Bản. Là hai người đó hại gia đình họ Phương đắc tội với thương hội Nhật Bản. Họ phải ra khỏi nhà họ Phương mới đúng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.