**********
“Ma quỷ cái gì chứ!” Phương Gia Ngọc nói: “Nếu tôi đoán không sai thì trên người tự xưng là thần này nhất định có công cụ phát tiếng, tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ nhất định là phát ra từ trên người ông ta, khiến chúng ta nghĩ là có ma quỷ, sau đó anh ta giở trò lừa gạt. Muốn chúng ta cho anh ta tiền để anh ta giúp chúng ta diệt quỷ, cho nên tất cả mọi người đừng bị người này lừa!”
Cô ta vừa nói ra lời này, những người có mặt ở đó đều cảm thấy hợp lý.
Ngay sau đó, Phương Gia Lộc và Phương Gia Vũ tiến về phía Lưu Học Đạo, vừa kéo ông ta vừa lên tiếng mắng chửi: “Tên thần chết tiệt, đừng lừa gạt. Lừa tiền của nhà tôi, mau đem đồ của ông ra khỏi người bố tôi, nếu không tôi sẽ báo công an!”
Lưu Học Đạo tức giận chửi lại: “Nếu không phải bố anh là dượng nhỏ của cậu Tiêu thì ông ta sống chết thế nào bần đạo cũng không quan tâm, nói cái gì mà bần đạo gạt người chứ. Tiền ư, bần đạo mở miệng quan tâm các người cũng phải trả tiền sao?”
“Bây giờ ông không nói nhưng nhất định tí nữa sẽ nói mấy chục tỷ cho xem!” Phương Gia Ngọc nói.
Bốp!
Tiêu Thanh tát một cái vào mặt anh ta, quát: “Câm miệng cho tôi! Nói thêm một câu nhảm nhí nữa thì sẽ bị đánh vỡ mồm!”
“Dám đánh bạn gái tôi, ông muốn chết phải không?” Trần Khải Vương tức giận nói.
Bịch!
Tiêu Thanh giơ chân đá anh ta, sau đó quát lên: “Tôi sẽ không quan tâm các người muốn bao nhiều tiền, nhưng mạng người đang bị đe dọa, nếu ai còn dám nghi ngờ ông Lưu đừng trách tôi đánh người đó. Còn về việc tiền thì tôi không cần, số tiền tôi có còn nhiều hơn của nhà họ Phương các người gấp mười lần đấy!”
Nếu không phải vì em gái Thu Mai của anh được dì nhỏ và dượng nhỏ nuôi lớn thì anh sẽ không quan tâm!
“Cứ để ông ta giả vờ, đến lúc đó dám mở miệng đòi tiền thì sẽ báo công an!” Trần Khải Vương tức giận nói.
Phương Gia Vĩ và Phương Gia Lộc cũng buông Lưu Học Đạo ra, hung dữ nói: “Nếu bố tôi bị ông giày vò tới chết thì ông cứ chờ mà ngồi tù đi!”
Lưu Học Đạo phớt lờ bọn họ, sau đó nhanh chóng lấy bút chu sa ra vẽ mấy kí hiệu lên gương Bát Quái, sau đó đưa gương Bát Quái đặt lên trên hai đầu Phương Văn Miến, đột nhiên có một tiếng kêu thảm thiết chói tai vang lên. Lưu Học Đạo cầm chiếc gương Bát Quái lên, một người phụ nữ trong cơ thể Phương Văn Miến cũng bị kéo ngồi dậy.
“Nhìn xem đây là cái gì!”
Lưu Học Đạo quát.
“Mẹ ơi!”
Bởi vì Lưu Học Đạo động tay động chân làm cho người phụ nữ mặc kimono xuất hiện, lúc này tất cả mọi người nhìn thấy có một người phụ nữ mặc kimono ngồi trên người Phương Văn Miến, khiến cho mọi người sợ hãi. Đám người ngồi trên mặt đất, hồn sợ đến mức bay lên đến chín tầng mây.
“Qủy! Đây là quỷ sao?”
Bọn họ sợ hãi kêu lên.
“Đừng kêu nữa. Có bần đạo ở đây, sợ cái gì?”
Lưu Học Đạo hét một cái. Tay duỗi ra, thanh kiếm bằng tiền đóng trên tường liền nhổ ra quay lại trên người ông ta, sau đó ông ta đâm vào ngực người phụ nữ mặc kimono.
Xì xì...
Khói xanh bốc lên.
"A..."
Người phụ nữ mặc kimono kêu thảm thiết.
“Ha ha.” Lưu Học Đạo cười nói: “Gặp phải bần đạo thì ngươi không may rồi.”
Nói xong ông ta lấy bùa chú ra, định nhét vào miệng người phụ nữ mặc kimono.
Đúng lúc này, người phụ nữ mặc kimono đột nhiên không kêu nữa. Vẻ mặt trở nên hung ác, hai tay quấn quanh cổ Lưu Học Đạo.
Lưu Học Đạo đứng bật dậy.
Người phụ nữ mặc kimono bị ông ta lôi ra khỏi cơ thể Phương Văn Miến, sau đó đá một cái vào người phụ nữ mặc kimono. Kết quả là đá không trúng mà còn khiến chân ông ta bị đau.
Lúc này hai tay người phụ nữ mặc kimono bóp chặt cổ Lưu Học Đạo.
Lưu Học Đạo bị bóp đến lè lưỡi ra.
“Mẹ ơi!”
Thấy cảnh như vậy, tất cả mọi người sợ hãi chạy ra khỏi phòng.
“Đạo trưởng Lưu bị bóp cổ, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Thẩm Thị Thu Mai kéo Thẩm Thi Đông và Mục Thiên Lam chạy ra khỏi đó, sợ hãi nói.
“Cậu Tiêu, phải có người khống chế con yêu quái này, nó đang trở nên mạnh hơn, mau giết chết nó, mau lên!”
Lưu Học Đạo nói những lời này một cách khó khăn.
Tiêu Thanh nghe vậy liền bước lên bóp cổ người phụ nữ mặc kimono.
"A!"
Người phụ nữ mặc kimono kêu thảm thiết, cơ thể bốc khói xanh, lập tức