Chương 371
Nghe được lời này, những người xung quanh liên tục khen ngợi anh ta có tiền.
Tiêu Thanh cười nói: "Dù cậu có tốn ba mươi nghìn tỷ thì bác sĩ Tế Thế cũng sẽ không đến bàn luận với bố cậu về cách bảo vệ sức khỏe đâu"
Hàn Thanh Văn lập tức buồn bực: "Nếu tôi có thể mời được thì cậu phải quỳ xuống mà gọi tôi một tiếng bố, được không?"
"Nếu như không mời được thì sao?"
Tiêu Thanh hỏi.
"Không mời được thì tôi quỳ xuống gọi cậu một tiếng bố!" Hàn Thanh Văn đã tính trước mọi việc.
"Được."
Tiêu Thanh nói: "Có các phóng viên ở đây làm chứng nhé! Đến lúc đó ai chơi xấu mong các vị cứ công bố lên trên mạng, để cho nhà nào đó mất hết danh dự."
Phóng viên sôi nổi nói được.
"Đến rồi đến rồi!"
Đúng lúc này, tiếng ồn ào vang lên.
Mọi người nhìn thấy một chiếc xe Benz S35 được vài chiếc xe khác hộ tổng đỗ bên ngoài cổng bệnh viện.
Trưởng khoa và các bác sĩ chuyên khoa của bệnh viện từ trên xe bước xuống, khom người mời một ông lão mặc trang phục thời Đường, tóc búi sau đầu, cả người phấn chấn xuống xe Mercedes.
"Bác sĩ Tế Thế!"
"Bác sĩ Tế Thế"
"Bác sĩ Tế Thế!"
Mọi người xung quanh hồ lên một cách nhịp nhàng, hệt như lúc fan nhìn thấy thần tượng của mình.
"Chào mọi người!"
Lý Tế Thế bắt tay những người xung quanh, tỏ ra rất thân thiện với mọi người.
"Bố! Bác sĩ Tế Thế đến rồi. Chúng ta đi mời bác sĩ Tế Thế đi!”
Hàn Thanh Văn bắt đầu trở nên phấn khích.
Hàn Quang Đông gật đầu, từng bước một đi đến trước mặt Lý Tế Thế cười nói: "Xin chào bác sĩ Tế Thế! Tôi là Hàn Quang Đông, là người giàu nhất Cổ Cảnh. Tôi muốn ra giá ba tỷ đồng để mời ngài cũng tôi bàn luận về cách dưỡng sinh. Rất mong bác sĩ Tế Thế nể mặt!"
Lý Tế Thế cười đáp: "Chào ông Hàn! Tôi đến để khảo sát, không có thời gian cùng ông bàn luận cách dưỡng sinh, mong ông hiểu cho."
Nụ cười của Hàn Quang Đông bằng cứng đờ.
Lúc này, Hàn Thanh Văn chạy đến.
"Bác sĩ Tế Thế, tôi là Hàn Thanh Văn, con trai của ông ấy. Bố tôi muốn bàn luận về cách dưỡng sinh với ông. Thế này đi, chúng tôi ra giá sáu tỷ đồng, ông thấy thế nào?"
Lý Tế Thế lắc đầu: "Tôi không rảnh."
"Chín tỷ!"
Hàn Thanh Văn giơ ba ngón tay lên(*).
(*): Số tiền đã được quy đổi, bên Trung là ba triệu nên Hàn Thanh Văn mới giơ ba ngón tay lên.
Lý Tế Thế vẫn lắc đầu: "Tôi thực sự không rảnh."
"Mười lăm tỷ!"
Hàn Thanh Văn giơ năm ngón tay lên.
Lý Tế Thế lạnh mặt, quát: "Tôi nói tôi không rảnh cậu có nghe rõ không?
Dù là mộ trăm năm mươi tỷ hay một nghìn năm trăm tỷ thì tôi cũng không rảnh mà đi!"
Dứt lời!
Hàn Thanh Văn và Hàn Quang Đông đều cứng đờ tại chỗ, nét mặt còn khó coi hơn việc nuốt phải ruồi.
Họ đến đây một cách đầy tự tin. Cho là có tiền thì có thể sai khiến cả ma quỷ.
Tất nhiên, tiền này không phải của họ mà là của Thương hội Hạ Quốc chi ra. Chỉ cần có thể mời được Lý Tế Thế điều trị cho Tổng Tuấn Cơ thì Thương hội Hạ Quốc sẽ chấp nhận chi ba mươi tỷ đồng.
Đây cũng là nguyên nhân Hàn Thanh Văn tự tin có thể mời được Lý Tế Thế.
Ba mươi tỷ cơ mà!
Ngay cả nhà giàu nhất nơi này như nhà anh ta cũng không có nhiều tiền mặt như vậy.
Vốn tưởng rằng con số này chắc chắn có thể khiến Lý Tế Thế suy nghĩ lại.
Nhưng không ngờ lại bị từ chối một cách vô tình như vậy.
Đây là điều mà họ không ngờ đến.
"Tôi nói nhân phẩm các người không tốt, không mời được là không mời được, lại còn cứng đầu với tôi, lần này bẽ mặt chưa?"
Tiêu Thanh hả hê nói, dừng lại bên cạnh Hàn Thanh Văn, cười hỏi: "Có phải nên quỳ xuống gọi tôi một tiếng bố rồi hay không?"
"Gọi con mẹ mày!"
Hàn Thanh Văn tức giận chửi
Tiêu Thanh, nước miếng phun ra loạn ха.
"Cậu nên gọi vợ tôi là mẹ mới đúng! Nam nữ còn không phân biệt được, đúng là bệnh không nhẹ đâu."
Tiêu Thanh trợn tròn mắt.
Phụt!