Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 256: Chap-256




Chương 256

“Tôi thật muốn xé nát cái miệng thối này của cậu!”

Nghe thấy những tiếng chửi rủa này, Tiêu Thanh lạnh lùng nói: “Bản thân các người sợ Hoắc Thiệu Đông, không có nghĩa tôi cũng sợ. Ông ta là một con chó của tôi. Cho nên đừng dùng tầm mắt giun để của các người nhìn tôi, như vậy sẽ làm cho các người trở nên không đáng một đồng” “Cậu cậu cậu...”

Ông cụ Ngô và bà cụ bị tức đến nói không nên lời. Mợ cả của Mục Thiên Lam nhảy ra. “Mẹ vợ của cậu là người Vĩnh Châu, biết ông Hoắc dọa người bao nhiều nhất, tôi đây gọi bà ta qua đây, để chính miệng bà ta nói cho cậu biết ông Hoắc dọa người bao nhiêu, nếu bà ta biết cậu nói ông Hoắc là con chó của cậu, bà ta có thể vả miệng cậu không!”

Nói xong, bà ta đi gọi điện thoại cho Ngô Tuệ Lan. “Cái gì!”

Ngô Tuệ Lan nghe điện thoại, sau khi biết được tình hình, sợ đến lời nói cũng run rẩy: “Thằng nhóc này, làm sao dám kiêu căng như vậy, đây không phải hại nhà tôi sao? Tôi sẽ qua xé nát miệng thối của cậu ta, nhận tội với ông Hoắc!”

Tu tu...

Điện thoại bị cắt.

Mợ cả hả hệ nói: “Mẹ vợ cậu sợ đến thiếu chút nữa tè ra quần rồi. Nói phải qua đây xé rách miệng thối của cậu, đợi mẹ vợ cậu qua chỉnh đốn cậu đi!”

Tiêu Thanh nói: “Nên đợi bà ấy qua, các người cầu xin bà ấy cứu con trai bà mới đúng.

Mợ cả không nhịn được tức giận nói: “Chết đến nơi còn dám cứng miệng, đợi một lát ông Hoắc qua, cầm súng chỉa lên đầu. Xem cậu còn dám mạnh miệng không!”

Trong khi nói, bên ngoài truyền đến một trận hỗn loạn.

Ngay sau đó, trong khu vực nghỉ ngơi có người kêu lên sợ hãi. “Trời ơi! Các người xem! Ông Hoắc dẫn theo ít nhất một đoàn người đến rồi!”

Cái gì!

Một đoàn người tới?

Người có mặt đều kinh hãi há hốc mồm.

Một đoang người, phải có chừng một trăm hai mươi người đó!

Đối phó với một người, mang nhiều người ngựa như vậy qua, trận này có phải hơi quá lớn rồi không? “Ngày chết của cậu sắp đến rồi, cũng đỡ cho tôi người xử lý cậu. gọi

Mạnh Hạo Nhiên nói đắc chí, đi về phía cửa của khu vực nghỉ ngơi.

Mọi người nhà họ Ngô cũng ào ào xông đến cửa. “Tiêu Thanh, nhiều người như vậy, anh anh anh... Đánh lại không?”

Mục Thiên Lam run rẩy hỏi.

Nhiều người ngựa đến như vậy, cô không sợ là giả dối “Chị, chị yên tâm đi.”

Không đợi Tiêu Thanh mở miệng, Mục An Phong nói: “Chị xinh đẹp như vậy, không ai nỡ để chị chết, có chết cũng là em và anh rể chết, em không sợ, bởi vì em đeo cái mác tội phạm hiếp dâm quá mệt mỏi rồi, chết đi ngược lại cũng thoải mái. “Anh rể em có thể lấy được người vợ xinh đẹp như chị thế này, cả đời này của anh ấy cũng thấy đủ rồi, cho nên anh ấy nhất định cũng không sợ chết” “Có anh rể chết cùng em, trên đường đi suối vàng có người chăm sóc, quỷ sứ nào ức hiếp em, anh rể sẽ đánh nó giúp em, rất tốt.”

Nói rồi, cậu ta kéo chiếc ghế ngồi bên cạnh Tiêu Thanh, một bộ dạng ung dung coi thường cái chết.

Tiêu Thanh bị chọc cười rồi.

Nhưng Mục Thiên Lam lại bị tức đến khóc. “Nếu hai người đều chết, chị sống còn ý nghĩa gì nữa? Muốn chết thì cùng nhau chết!”

Hốc mắt cô đỏ lên, cũng kéo chiếc ghế ngồi bên cạnh

Tiêu Thanh.

Tiêu Thanh cười.

Anh mở rộng hai tay ôm lấy chị em Mục Thiên Lam vào lòng.

Mà lúc này.

Mọi người vây quanh cửa khu vực nghỉ ngơi, tiếng kinh hãi liên tục vang lên. “Trời ơi! Ông Hoắc thật sự dẫn một đoàn người đến rồi!” "Các người xem, những người này mặc áo khoác, trong tay áo phình lên, nhất định là đến gây chuyện!” “Nhiều người như vậy, mỗi người một dao, có thể băm thằng nhóc này thành thịt vụn!”

Nhìn ba của mình dẫn theo nhiều người như vậy qua, sức lực của Hoắc Kim Huy lập tức bùng lên, tinh thần cả người đều phấn chấn. "Ha ha!"

Anh ta lên giọng cười ha hả. “Trước khi đánh tao, cũng không nghĩ xem ba tao là ai, những người ngựa này chỉ là một phần năm trong đàn em ba tao nuôi, nếu ba tao gọi tất cả đàn em đến, có thể dọa nổ cả lá gan của mày đó!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.