Chương 254
Ngô Thành Huy đắc ý bật cười thật to, phảng phất như một giây kế tiếp là có thể chứng kiến một cảnh tượng Tiêu Thanh bị đánh.
Nhưng không ngờ.
Bụp bốp bẹt bộ p!!
Bảy đến tám tên bảo vệ, vài người đó đã bị Tiêu Thanh đánh ngã xuống đất. “Chuyện này, chuyện này, chuyện này...
Đám người Ngô Thành Huy đều sợ hãi đến mức ngây người!!
Tên giao đồ ăn này đúng là quá giỏi rồi chăng? “Mày chờ đấy! Mày chờ đấy cho ông đây!”
Hoắc Kim Huy tức giận không kiềm được nói: “Tao muốn gọi điện thoại cho bố, kéo mấy đội người xe qua đây chém chết mày, để xem mày đánh tao được không!”
Nói xong, anh ta liền thở phì phì gọi điện thoại. “Bố, con ở câu lạc bộ suối nước nóng Golden Coast bị người đánh. nhóc con kia thật sự rất mạnh, bố mau dẫn vài xe đến trả thù cho con!”
Hoắc Kim Huy cả giận nói: “Hộ quốc chiến soái mang người nhà tới Danh Châu du lịch, con để bố ta lâm vào tình cảnh lớn như vậy, có phải muốn hại bố không?” “Con bị người đánh bố cũng mặc kệ sao?”
Hoắc Thiệu Đông trầm mặc vài giây, nói: “Con để thằng đó chờ, bố lập tức dẫn người qua”
Cúp điện thoại, Hoắc Kim Huy quát với Tiêu Thanh: “Bố tạo bảo mày chờ đấy, bố sẽ lập tức dẫn người qua đây, mày dám chạy, thì chạy trốn tới chân trời góc biển tạo cũng bắt mày về giết chết!” “Được.”
Tiêu Thanh kéo ghế ngồi xuống. “Tao sẽ chờ bố mày qua đây, nhìn xem là giết chết mày hay là giết chết tạo” “Trời, người này quá ngông cuồng!” “Sao lá gan của anh ta lớn vậy, lẽ nào anh ta không sợ bị chém chết sao?” “Đã từng gặp người cuồng vọng, nhưng chưa thấy t cuồng vọng như vậy, nếu tôi không đoán sai, chắc chắn anh ta là một kẻ ngu si!”
Tiêu Thanh bình tĩnh để mọi người bàn luận như nước thủy triều.
Ngô Bội Dao chạy đến bên cạnh Mục Thiên Lam, nhẹ giọng nói: “Nhà họ Hoắc ở Danh Châu có thể là nổi danh bởi lòng dạ hiểm độc, trước đây có người gây rắc rối ở chỗ anh ta, cậu Hoắc đi xử lý thì bị người nọ nói vài câu. Nhà họ Hoắc biết nên trực tiếp chém đứt một tay của người nọ. Người kia đánh cậu Hoắc, nhà họ Hoắc qua đây thì chắc chắn không phải đơn giản chém tay anh ấy như vậy, chắc chắn có thể chém chết anh ấy!” “Chỗ này không phải Cổ Cảnh, không ai nể mặt ai, không ai sẽ cho anh ấy mặt mũi, cô mau khuyên anh ấy có thể trốn rất xa thì trốn đi. Bằng không nhà họ Hoắc mà qua đây, anh ấy chắc chắn sẽ phải chết rất thảm.
Nói đến đây, cô ta còn tiến đến bên tại Mục Thiên Lam và nói: “Nhà họ Hoắc so với đám người Kim Chỉ Nam của Cổ Cảnh thì cũng đã lăn lộn hơn hai mươi năm trên cái con đường này, chỗ của anh ta có rất nhiều súng”
Cơ thể mềm mại của Mục Thiên Lam run lên, bởi vì dọa sợ cho nên cả khuôn mặt đều trắng bệch cả lên.
Cô biết Tiêu Thanh có cậy mạnh, luận đánh lộn thì ba chục năm chục người bình thường, cũng rất khó đến gần người anh.
Nhưng súng thì thật khủng khiếp. Hơn nữa còn có không ít súng.
Nếu là đem ba năm khẩu súng tới bắn vài phát vào Tiêu Thanh thì không phải bắt Tiêu Thanh thành cái sàng sao?
Nghĩ tới những thứ này, da đầu cô đều tê dại. Cô kéo Tiêu Thanh run giọng nói: “Nơi đây không thích hợp ở lâu, hay là chúng ta đi mau đi, Tiêu Thanh. Đừng ngồi ở chỗ này” “Không có chuyện gì đâu, vợ à”
Tiêu Thanh khẽ cười dịu dàng với cô: “Có anh ở đây. Trời không thể sập xuống, chuyến đi tới Danh Châu, nhà họ Ngô đã khiến bố mẹ và An Phong mất hết mặt mũi, đêm nay anh sẽ giúp bố mẹ và An Phong lấy lại mặt mũi, để mấy người Ngô Thành Huy quỳ gối trước mặt hai chị em, xin chị em mấy người cứu anh ta.” “Anh nói được thì làm được!”
Nhìn gương mặt kiên định của anh, không biết vì sao rõ ràng vừa rồi Mục Thiên Lam rất sợ, nhưng bây giờ cô yên tâm hơn không ít.
Phảng phất như anh chính là Định Hải Thần Châm, sóng gió lớn hơn nữa ở trước mặt mà có anh ở đây thì đều có thể vững như núi! “Anh cho rằng đây là Cổ Cảnh sao?”
Ngô Bội Dao lạnh lùng nghiêm giọng mắng: “Ở Cổ Cảnh, rất nhiều người chứng kiến việc tổng giám đốc Tư chúc phúc cho anh và chị họ của tôi, ít nhiều sẽ có chút kiêng kỵ” “Nhưng ở Danh Châu, không ai nhìn thấy cảnh kia thì sẽ không ai nể mặt anh.” “Nếu anh không đi nữa, thì đợi nhà họ Hoắc dẫn người qua đây, cái chết là cứu cánh tốt nhất của anh!”
Tiêu Thanh nhìn Ngô Bội Dao, anh nghiêm túc nói: "Hoắc Thiệu Đông là một con chó của anh mà thôi, anh để ông ta cắn người nào ông ta cắn người đó, ông ta tuyệt đối không dám cắn anh!”