Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 206: Chap-206




Chương 206

Những lời vừa nói ra kia. "O!"

Rất nhiều người đều bắt đầu ồn ào la lên.

Mục Thiên Lam giống như bị điện giật, vội vàng rụt tay lại, hoảng loạn nói: "Cậu Hàn, anh nghĩ nhiều rồi, tôi không thích anh, cũng không có chờ đợi gì anh. Tôi sẽ càng không rời xa Tiêu Thanh mà kết hôn với anh, xin anh tự trọng."

Cô vừa nói xong, lập tức khiến cho mọi người khó chịu. "Mục Thiên Lam, cô đừng có dựa vào người ta cho mình mặt mũi mà không biết điều như thế, cô có thể được cậu Hàn thích, đó đã là phúc tám đời nhà cô tu luyện rồi. Cô đã để vụt mất Hộ quốc chiến soái, tôi hy vọng cô đừng bỏ lỡ mất cậu Hàn!" Mục Hải Long nhảy ra giận giữ nói.

Hàn Thanh Văn đã nói rồi, nếu như anh ta có thể thuyết phục Mục Thiên Lam giao cô cho Hàn Thanh Văn, sẽ hứa cho anh ta chỗ tốt để lăn lộn trong công ty. "Nếu như biết trước anh và Hải Yến cũng ở đây, tôi đã không đến!"

Mục Thiên Lam biết đây là một cái bẫy, lúc này lập tức xoay người muốn rời đi.

Sắc mặt Hàn Thanh Văn giận dữ, năm lấy cánh tay Mục Thiên Lam, giật một cái, kéo cô vào trong ngực mình, ôm chầm lấy cô. "Anh muốn làm gì?"

Mục Thiên Lam hoảng sợ rồi.

Hàn Thanh Văn nở nụ cười xấu xa. "Nếu như em dám từ chối không làm người phụ nữ của tôi, vậy tôi sẽ chuốc say em, sau đó cưỡng ép em trở thành người của anh là được rồi!"

Anh ta bóp miệng Mục Thiên Lam. Kêu lên: "Đổ rượu vào miệng cô ta cho tôi!" "Được thôi!"

Đám người Trần Hiền cầm rượu lên đổ vào.

Oc Oc Oc Oc Oc oc!

Mục Thiên Lam bị đổ rượu đến nước mắt cũng chảy ra, cố gắng hết sức liều mạng đẩy ly rượu đang đổ vào miệng cô ra, điên cuồng hét lên. "Tiêu Thanh, anh đang ở đâu, cứu em, mau cứu em!"

Người duy nhất mà cô nghĩ có thể đến cứu cô, chỉ có Tiêu Thanh.

Cũng chỉ có Tiêu Thanh mới liều lĩnh đến cứu cô!

Bởi vì cô biết, người quan tâm cô nhất không phải là ba mẹ của cô, mà là Tiêu Thanh!

Tuy người đàn ông này nghèo, tuy rằng anh không có bối cảnh, cũng không phải quá xuất sắc,

Nhưng!

Tuyệt đối là một người rất cưng chiều vợ

Sau khi kết hôn với anh ba năm, cô vẫn có thể nhận ra được điều này. "Ha ha ha!"

Mọi người phá lên cười. "Mục Thiên Lam. Chỉ sợ là cô còn chưa biết, cậu Hàn đã sắp xếp mười mấy vệ sĩ chuyên nghiệp ở tiệc rượu này, tên rác rưởi Tiêu Thanh kia nếu thật sự dám đến, anh ta không chỉ không cứu được cô. Nói không chừng còn có thể sẽ chết rất thê thảm đấy!" Trần Hiền cư nói

Cao Dương nói thêm: "Cô cũng đừng hy vọng xa vời rằng Tiêu Thanh sẽ dẫn theo Kim Chí Nam đến cứu cô, bố của cậu Trần đã bắt được Kim Chỉ Nam rồi, nếu lần này ông ta dám giúp Tiêu Thanh cứu cô, bố của cậu Trần và bố của cậu Hàn hợp tác với nhau dìm Kim Chỉ Nam xuống, sau đó cả đời này Kim Chí Nam cũng đừng nghĩ đến chuyện được ra ngoài nữa!" "Nên lần này Kim Chí Nam tuyệt đối sẽ không giúp chồng của cô nữa! Cô cũng đừng ôm cái ý nghĩ ấy trong lòng nữa, ha ha ha!"

Mục Thiên Lam nghe thấy anh ta nói vậy thì vô cùng tuyệt vọng!

Đúng vậy, Kim gia đã từng giúp đỡ một lần, sau đó ông ta đã bị bắt, lần này chắc chắn sẽ không dám giúp đỡ nữa.

Nếu Tiêu Thanh không thể lay chuyển được Kim gia.

Sao mà có thể cứu cô được nữa?

Nếu Tiêu Thanh tự mình đến đây, vậy chẳng phải cô đang làm hại Tiêu Thanh sao?

Cô khóc trong sự tuyệt vọng. "Các người mau thả chị họ của tôi ra, thả chị ấy ra mau!"

Ngô Bội Dao hét lên. "Cút mẹ mày đi!"

Mục Hải Long một cước đá văng Ngô Bội Dao ra, quát: "Cô ta ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, tát vào mặt cậu Hàn, nhưng cậu Hàn là con của gia đình giàu có nhất, ngay cả một người phụ nữ cũng không xử lý được, vậy chẳng phải sẽ khiến cho người khác chê cười sao?" "Cho nên đừng hy vọng xa vời cậu Hàn có thể thả con khốn Thiên Lam này ra. Hôm nay cô ta nhất định phải trở thành người phụ nữ của cậu Hàn, không ai có thể ngăn cản được đâu!"

Đinh Chấn Huy rất sợ hãi.

Dù sao đây là Cổ Cảnh, không phải Vĩnh Châu, nhưng ở bên này anh ta không có mặt mũi.

Nhưng anh ta nghĩ. Nếu như lần này anh ta có thể cứu được Mục Thiên Lam, vậy thì anh ta có hy vọng kết hôn với Mục Thiên Lam rồi.

Ngay sau đó, anh ta nghiến răng nghiến lợi, to gan quát lên: "Tụi mày đều là những tên súc sinh, tất cả tụi mày nghe kỹ cho tao, ba tao là thống soái ở Vĩnh Châu, trông coi một đội quân, nếu như tụi mày không thả Thiên Lam ra, tao sẽ lập tức vận dụng mối quan hệ để xử lý tụi mày!" Lời anh ta vừa thốt ra, người đang đổ rượu vào miệng Mục Thiên Lam, cũng ngừng lại, ánh mắt toàn bộ chuyển lên người Đinh Chấn Huy.

Thấy mọi người đã dừng tay lại, Đinh Chấn Huy cảm thấy có hi vọng, tiếp tục đe dọa nói: "Tao bảo tụi mày thả Thiên Lam ra, tụi mày có nghe thấy không!"

Nhưng không ngờ anh ta vừa dứt lời,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.