Chương 165
"Là người có thể tùy tiện đe dọa sao?" "Vì vậy, thay vì cho bà ta ba ngày, giờ tôi chỉ cho bà ta một ngày, trước một giờ chiều, nếu bà ta không g đủ tiền trả cho sòng bạc, thì tôi sẽ chặt hai bàn tay của bà ta trước mặt mọi người, đồng thời cũng cảnh cáo tất cả người ở đây, thua thì có thể mượn tiền, nhưng đừng có uy hiếp tôi, bởi lẽ tôi chém vô số người rồi, không phải ai muốn uy hiếp thì uy hiếp đâu, càng uy hiếp tôi hậu quả càng nghiêm trọng, các người nghe rõ chưa?" "Nghe rồi anh Cơ!"
Mọi người trả lời to.
Mục Hải Long giơ ngón tay cái lên: "Anh Cơ oai quá!" "Ha ha ha!"
Anh Cơ thoải mái cười to. "Anh Cơ, đợi đã, chờ đến trước khi trời tối được không a? Con gái tôi chắc chắn sẽ nghĩ cách g đủ tiền đến cứu tôi, cho con bé thêm chút thời gian cứu tôi được không?" Ngô Tuệ Lan khóc lóc van xin.
Mục Hải Long cười đắc chí nói: "Dì nghĩ đây là chợ bán đồ ăn thích trả giá thì trả à? Đây là luật lệ, anh Cơ không thể phá hủy luật lệ được, lỡ như sau này ai nợ tiền cũng như dì hết thì sao anh Cơ còn đi đòi nợ cho sòng bạc được chứ?" "Hơn nữa, con gái dì không nghe lời tôi đi làm gái, con rể dì lại là một thằng giao hàng nhanh nghèo khổ, tụi nó lấy gì g góp đủ ba mươi sáu tỷ trong một ngày chứ? Cứ coi như nhà con rể dì còn có đất để bán đi, thế thì cũng không kịp bán để lấy tiền cứu dì đâu!" "Do vậy, dì cứ chờ bị chặt hai bàn tay đi dì hai!" "Hu hu hu...
Ngô Tuệ Lan khóc như xé gan xé phổi. "Hải Long, trước kia dì hai không nên keo kiệt không chịu bán mũ phượng cho cậu mượn tiền, khi cậu không nịnh bợ nhà họ Quách được dì hai không nên chạy tới nhà cậu cười nhạo, khiêu khích cậu, dì hai sai rồi, cậu bảo Hải Yến nhờ bạn trai mượn ba mươi sáu tỷ tới cứu tôi được không?" "Chúng ta là người một nhà mà, cậu không thể thấy chết không cứu, Hải Long!"
Bà ta không ôm bao nhiêu hy vọng với Tiêu Thanh và
Mục Thiên Lam mà Mục Hải Yến kết thân với cậu ấm có tài sản sáu ngàn tỷ, chỉ cần cô ta đồng ý giúp bà ta thì vẫn còn hy vọng. Súyt nữa Mục Hải Long cười phụt: "Giờ mới biết chúng "Người một nhà à?" ta là người một nhà hả? Chậm rồi dì hai à. Lúc ấy, khi tôi trộm mũ phượng của nhà dì, tôi còn nhớ như in gương mặt ghê tởm muốn tôi ngồi tù của các người đấy, đó chính là muốn tôi ngồi tù cả đời mà!" "Bây giờ lại muốn kết thân với tôi, dì còn có mặt mũi sao hả?" "Tôi nghĩ cách cho Thiên Lam, bảo cô ta đi làm gái g tiền cho dì coi như là đã quan tâm nhà di lắm rồi, giờ còn muốn bảo nhà bạn trai em gái tôi mượn tiền cứu dì, sao dì không đi chết luôn đi?"
Anh ta tính nhân cơ hội này làm Ngô Tuệ Lan tàn phế khiến cho cả đời bà ta không thể đổi đời. Lần này là tới báo thù bà ta, hiển nhiên không thể cứu bà ta được.
Ngô Tuệ Lan thấy kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng thưa thì ruột đau như cắt
Sao mình lại đến đây chứ? Sao còn muốn gỡ lại tiền thua cược chứ? Sao phải tiếp tục mượn tiền để đánh bạc chứ?
Bà ta thấy mười một giờ rồi, hơn hai giờ nữa, nếu con gái không đem tiền tới cứu bà ta thì hai tay bà sẽ bị chặt đứt mất, không có hai tay làm sao mà sống đây trời!
Bỗng nhiên, bà ta nảy ra một ý. "Hải Long, gọi điện cho Thiên Lam hộ dì, bảo con bé tìm Hộ quốc chiến soái mượn tiền. Nếu Hộ quốc chiến soái không cho mượn thì bảo Thiên Lam khóc, có thể khóc đau thương bao nhiêu cứ khóc, Hộ quốc chiến soái thích Thiên Lam, chắc chắn sẽ không đành lòng để con bé khóc đến chết đâu, chắc chắn sẽ mềm lòng cho Thiên Lam mượn tiền, nếu Hộ quốc chiến soái còn muốn cưới Thiên Lam thì có bất chấp tính mạng, dì cũng sẽ đá văng Tiêu Thanh để cho con làm anh vợ của chiến soái, để cho cor vinh quang vô tận được không?”
Bà ta cho rằng trước mắt chỉ có cách này mới có thể cứu mình.
Mục Hải Long cười ha ha: "Quên ý định này đi dì hai, ảnh Thiên Lam mặc bikini hai mảnh ở khắp nơi, có rất nhiều người lưu lại không phải làm màn hình điện thoại thì làm màn hình máy tính, Hộ quốc chiến soái còn thích người đàn bà như vậy sao?" "Thêm vào đó, dì lại là con bạc, còn bị dọa sợ tè ra quần, chuyện này mà truyền ra ngoài, nếu Hộ quốc chiến soái cưới Thiên Lam nhà dì thì không phải bị người đời cười rụng răng à."