Chương 108
Cũng may, vẫn còn sống.
Mọe nó, mặc kệ cái scandal đấy đi, cho dù nó là thật hay giả, mặc kệ Mục Thiên Lam có đi ngủ với kẻ khác hay không, giờ chuyện đấy đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là anh không muốn rời khỏi cô nữa.
Qua chuyện lần này anh mới nhận ra là mình để tâm đến cô đến nhường nào.
Cho dù cô có thật sự vì tiền mà đi ngủ với người ta thì anh cũng nguyện ý cho cô một cơ hội để thay đổi.
"Thiên Lam, anh ngốc quá đi."
Tiêu Thanh đau lòng vuốt gương mặt tái nhợt của cô.
"Anh tránh ra, không cho phép anh chạm vào chị của tôi!"
Mục An Phong đẩy tay của Tiêu Thanh ra, tự mình nắm lấy tay cô, miệng lẩm bẩm liên tục.
Bên ngoài.
"Mẹ nó chứ, con khốn này mạng lớn thật đấy, mất nhiều máu thế mà vẫn chưa chết, hại tôi mừng hụt à!"
Mục Hải Long trào phúng xong thì chạy tới đỡ Quách Kính Bằng dậy, cười hà hà nói: "Cậu Quách, tôi tên là Mục hải Long, là anh họ của Mục Thiên Lam nhưng quan hệ với cô ta lẫn với Tiêu Thanh đều không tốt chút nào, vừa nãy tôi đã cứu anh, không biết tôi có thể kết bạn cùng với cậu Quách được không?"
Nếu như có thể bám vào cái đùi này, anh ta cảm thấy mình đã có thể đứng thẳng ở cái đất Cổ Cảnh này rồi.
Quách Kính Bằng vỗ vai Mục Hải Long, giọng sâu xa: "Vừa nãy anh chạy tới cứu tôi, biểu hiện cực kỳ dũng cảm, nên là người bạn là anh, Quách Kính Bằng tôi xác định rồi, sau này anh chính là em trai tôi. Nếu ai dám bắt nạt anh thì cứ bảo tôi, đảm bảo tên đó sẽ đẹp mặt!"
Mục Hải Long nghe thế thì mừng phát khóc: "Cậu Quách, có câu nói này của anh, từ này về sau, tôi nguyện coi anh như thiên lôi, chỉ đâu đánh đó, tuyệt không nói hai lời!"
"Ha ha!"
Quách Kính Bằng cười vang.
"Đi, chúng ta về nhà nghĩ cách xem làm sao giết thằng chó Tiêu Thanh này được!"
Sau đó, cả đám người bọn họ kéo nhau rời đi.
Thoáng cái, hai ngày đã trôi qua.
"Thiên Lam vẫn chưa tỉnh lại sao?"
Lưu Ngọc Huyên hỏi. Từ sau khi tin Mục Thiên Lam tự sát truyền ra ngoài, đây đã lần thứ năm cô ấy tới thăm cô.
"Vẫn chưa." Tiêu Thanh nói: "Bác sĩ bảo có thể hôm nay sẽ tỉnh lại."
"Vậy là tốt rồi."
Lưu Ngọc Huyền thở phào nhẹ nhõm rồi cô ấy nói lảng sang chuyện khác: "Hôm Thiên Lam gặp chuyện, cậu ấy có gọi cho tôi bảo là ngay cả anh cũng không cần cậu ấy nữa, tôi hỏi anh, anh là một thằng shipper thì có tư cách gì mà đòi không cần cậu ấy hả?"
Tiêu Thanh toát mồ hôi hột: "Lúc ấy tôi muốn đi điều tra chân tướng sự việc, trả lại sự trong sạch cho cô ấy nhưng cô ấy lại không chịu cho tôi đi, lại còn bảo toàn bộ scandal là sự thật, tôi nhất thời nóng máu mới nói những lời đó. Giờ nghĩ lại, đúng là tôi không nên làm như vậy, khiến cô ấy đau lòng rồi."
Lưu Ngọc Huyền mắng cho anh một trận, xong rồi hỏi tiếp: "Thế bây giờ anh có còn để bụng việc cậu ấy từng làm những chuyện dơ bẩn như vậy không?"
"Không quan trọng nữa." Tiêu Thanh nói: "Tôi nhận ra là mình không thể rời khỏi cô ấy, cho dù cô ấy có thật sự làm những chuyện kia thì tôi cũng không muốn từ bỏ cô ấy"
"Coi như anh vẫn còn biết nói tiếng người." Lưu Ngọc Huyền trừng mắt nhìn anh xong nói tiếp: "Nói thật cho anh biết, ảnh áo tắm hai mảnh là thật nhưng chuyện đi ngủ thì không thể nào, có người cố tình bêu xấu Thiên Lam thôi. Bởi vì mấy hôm trước, lúc đi suối nước nóng, tôi đã từng kiểm tra người cậu ấy, cơ thể cậu ấy vẫn còn trong sạch"
"Cái gì cơ?"
Tiêu Thanh bật dậy, nhìn về phía Lưu Ngọc Huyền: "Điều cô nói, có thật không?"
Lưu Ngọc Huyền đang định nói thêm cái gì đó thì trông thấy Mục Thiên Lam cử động, nhất thời mừng rỡ kêu lên: "Tỉnh rồi, tỉnh rồi, Thiên Lam tỉnh dậy rồi, tốt quá đi!"
Tiêu Thanh cứng nhắc quay đầu lại xem.
Quả nhiên, anh trông thấy mí mắt Mục Thiên Lam giật giật mấy cái, sau đó chậm rãi mở ra.
"Bà xã, cuối cùng em cũng dậy rồi!"
Tiêu Thanh chạy tới cạnh giường, vừa mừng rỡ vừa kích động.
Đã tới quỷ môn quan một lần, giờ tỉnh lại, Mục Thiên Lam vẫn còn đang ngơ ngác, con ngươi đảo qua đảo lại mấy lần, nhìn Tiêu Thanh rồi lại nhìn Lưu Ngọc Huyên, mãi mới hé đôi môi nứt nẻ, yếu ớt hỏi: "Tôi... vẫn còn sống sao?"
"Đúng vậy bà xã, em vẫn còn sống, em được một người hảo tâm cấp cứu, hôn mê mất ba ngày hai đêm rồi, giờ mới tỉnh lại."
Tiêu Thanh cười với cô và nói.
Sau đó, anh nói tiếp: "Bà xã, em cứ từ từ xem nhé, anh đi chuẩn bị nước muối với nước đường cho em uống."