Chiến Lược Của Dân Kỹ Thuật

Chương 72




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hội thương mại Trung Âu lần này tổng cộng ba ngày, Nhậm Giang Lâm vốn cũng không phải cố ý tới đây tham gia hội nghị, chiều thứ sáu sau khi lộ mặt thì không quay lại hội trường nữa.

Chiều thứ bảy, hội nghị mà giáo sư Vương sắp xếp Tiêu Việt cùng tham gia kết thúc, Tiêu Việt vội vội vàng vàng chạy về căn hộ.

Cửa phòng mở ra, Nhậm Giang Lâm vẫn luôn mở video hội nghị với các quản lý của Nhậm thị mới chú ý mặt trời đã ngả về Tây, Tiêu Việt về rồi.

Nhìn thời gian hiểu thị trên laptop, Nhậm Giang lâm nói với bên kia màn hình: “Hôm nay đến đây thôi, còn lại, đợi tôi về lại tiếp tục.”

Dứt lời, tắt video trò chuyện trên laptop.

Nhìn Tiêu Việt vào cửa nhà, Nhậm Giang Lâm cong môi cười nói: “Kết thúc rồi?”

“Đúng vậy.” Tiêu Việt cũng lười thay giày, đi thẳng đến phòng khách ngồi bên cạnh Nhậm Giang Lâm, “Anh cũng xong rồi?”

“Ừ.”

Cẩn thận quan sát Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt xích lại gần nhẹ nhàng cắn vành tai Nhậm Giang Lâm, thấp giọng nói: “Hôm nay cơ thể sao rồi? Chỗ đó… còn đau không?”

Nhậm Giang Lâm nghe vậy ngẩn ra, một lúc sau mới hơi mất tự nhiên rủ mắt xuống, bất lực nói: “Không sao.”

“Vậy… cũng không còn sớm, hôm nay chúng ta ra ngoài đi đây đi đó? Hiếm khi anh đến Thành Đô một lần, buổi tối rất mát mẻ, em dẫn anh đi dạo chơi Thành Đô? Sau đó tiện thể ăn cơm tối.”

Nhìn Tiêu Việt bên cạnh, Nhậm Giang Lâm cũng không nói đây không phải lần đầu tiên mình đến Thành Đô, chỉ gật đầu hỏi: “Được, em định đi đâu?”

“Lúc nãy trên đường về em gọi điện hỏi Triệu Viên Viên, cô ấy nói buổi tối thường sẽ đi dạo ở phố Khoan Trách hoặc là Cẩm Lý gì đó… Em đã xem bản đồ rồi, bên kia cách chỗ này một đoạn, có điều đi tàu điện ngầm cũng tiện, nếu không chúng ta đi tàu điện ngầm đi?”

“Được,” Nhậm Giang Lâm nói: “Nhưng nghe em nói vậy, hình như em chưa từng đến đó?”

Tiêu Việt lại hôn mặt Nhậm Giang Lâm một cái, mặt tràn đầy ý cười: “Ông chủ lớn anh chưa đến, không có người đi cùng em, em đi dạo một mình cô đơn biết mấy?”

Cười nhìn Tiêu Việt, mặt mày Nhậm Giang Lâm cong cong, “Nói vậy, em cố ý đợi anh tới?”

Tiêu Việt vui vẻ nói: “Đó là đương nhiên, ngoài trừ đi cùng anh, em cũng không có hứng thú đi dạo phố với ai.”

“Vậy, đi bây giờ?”

“Được được được.”

Mấy hôm nay nhiệt độ không khí Thành Đô khá cao, ba mươi mấy độ, nhưng vẫn chưa tới giữa hè, vào buổi tối, nhiệt độ đã giảm xuống, gió đêm thổi rất mát mẻ.

Từ sau khi tốt nghiệp đại học, Nhậm Giang Lâm cũng rất ít đi giao thông công cộng, tính ra lần cuối cùng đi tàu điện ngầm vẫn là tháng tám năm ngoái đến Bắc Kinh tham gia một hội nghị toàn quốc lần thứ nhất, trên đường bị tắc, thời gian không kịp mới phải đi.

Nhậm Giang Lâm thay đồ thể thao ngắn tay của Tiêu Việt, tóc mái để xuống, không còn là dáng vẻ âu phục giày da ngày thường, làm suy yếu cảm giác sắc bén kia, trông trẻ trung, cao ráo đẹp trai, không chỉ gương mặt, ngay cả đôi chân dài cũng rất bắt mắt.

Rất nhiều cô gái chen trên tàu điện ngầm mắt cũng sáng lên, đỏ mặt khi lơ đãng chạm mắt với Nhậm Giang Lâm.

Tiêu Việt đứng trong góc với Nhậm Giang Lâm, không nhịn được chậc một tiếng, nhìn Nhậm Giang Lâm trước mặt cao bằng hắn, thấp giọng nói: “Chậc chậc, đúng là thất sách mà…”

“Làm sao?” Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt, nhướng mày nói.

“Bây giờ người yêu của em đang bị người khác quan sát không kiêng nể gì cả… Sớm biết anh khiến người khác chú ý như thế, đã trực tiếp đón xe, mặc kệ có tắc đường hay không. Chậc chậc, một sai lầm lớn, một sai lầm lớn mà!”

Nhậm Giang Lâm nghe vậy không nhịn được cười ra tiếng, nhưng nụ cười này gay go hơn, lần trước trong buổi ra mắt phim của Thư Dụ, Nhậm Giang Lâm nở nụ cười ngay cả hot search cũng lên, giờ ăn mặc như này lại cười thoải mái như thế, càng không được, Tiêu Việt thậm chí cảm thấy cách đó không xa có người khẽ thốt lên kinh ngạc.

“Thôi thôi thôi, em không chọc anh cười nữa, anh cười một tiếng tình địch của em lại thêm mấy người.”

“Không khoa trương thế.” Nhậm Giang Lâm biết Tiêu Việt chỉ nói quá lên thôi, trên tàu điện ngầm nhiều người lui tới, đâu có mấy người thật sự quan tâm chuyện và người xung quanh?

“Không khoa trương.” Tiêu Việt cười nói: “Bây giờ em đột nhiên cảm thấy cách ăn mặc và cư xử ngày thường của anh rất tốt, chí ít nhìn anh người ta sẽ chỉ cảm thấy em ngại, sẽ không sinh ra ý khác.”

Nhậm Giang Lâm lắc đầu bất lực, “Được rồi, không nói chuyện này nữa, sắp đến trạm rồi.”

“Được.”

Nhậm Giang Lâm ăn cay không giỏi, hai người tìm một quán lẩu nhỏ, gọi vài món địa phương thanh đạm không cay.

Ăn cơm xong, màn đêm buông xuống, Tiêu Việt cũng không xem bản đồ trên điện thoại, hai người đi theo nơi đông đúc nhất mười mấy phút, đã đến Cẩm Lý.

Cẩm Lý trong truyền thuyết từng là một trong những con phố cổ xưa nhất, có đủ không khí thương mại nhất trong lịch sử Tây Thục. Những khoảng sân quanh co uốn lượn, ngõ phố, bờ hồ, hồ nước, hồ sen, cầu đá, đủ loại câu lạc bộ, ăn uống, cửa hàng nằm trong đó, đường phố ban đêm ánh đèn sáng tỏ, ánh đèn in bóng sóng nước, có nét nghệ thuật độc đáo.

Dù không phải ngày nghỉ lễ, nhưng tối thứ bảy cuối tuần, du khách qua lại vẫn rất nhiều, hai người cũng không vội nên chậm rãi xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ.

Đoạn giữa phố cổ Cẩm Lý, sân khấu kịch cổ sáng đèn, thật may mắn, tầng hai sân khấu kịch có người múa đao bắt đầu hát hí khúc, kể câu chuyện Đào viên tam kết nghĩa, hai người dừng chân nghe một lúc, nghe hết một tuồng kịch, mới chậm rãi đi theo đám người tiến lên phía trước.

(Đào viên tam kết nghĩa là một câu chuyện trong Tam quốc diễn nghĩa)

Đi qua hẻm nhỏ tường cao treo đèn lồng đỏ rực không biết tên, đi qua phố cổ người đến người đi.

Thỉnh thoảng, Tiêu Việt sẽ đi xếp hàng mua một ít món vặt nổi tiếng ở Thành Đô cho Nhậm Giang Lâm nếm thử.

Cắn một miếng thịt bò gà rút xương trong tay Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm cảm thấy cay nên không ăn nữa.

thịt bò gà rút xương

“Phố cổ, trấn nhỏ bây giờ trên cơ bản đều là một chế độ kinh doanh, thương mại hóa, bán đồ cũng giống nhau, điều khác biệt duy nhất chắc là quà vặt bên đường.” Nhậm Giang Lâm nói.

“Đúng rồi,” Tiêu Việt nghe vậy nhìn quán trà trái cây trước mặt, gật đầu nói: “Quán kia, em đi đâu cũng nhìn thấy nó.”

Nhìn Tiêu Việt bên cạnh bưng hộp tăm trúc xiên gà rút xương, Nhậm Giang Lâm cười: “Có điều, trước kia luôn cảm thấy, trấn nhỏ, phố cổ kiểu này đến một lần là được, đến nhiều hơn không có gì mới, cũng không có gì để thưởng thức… Nhưng hôm nay lại cảm thấy…”

Nhậm Giang Lâm biết Tiêu Việt không phải người thích ăn vặt, ngày thường chỉ cần ăn no là được, không tham ăn những cái khác, hôm nay sở dĩ mua kem lại mua đồ ăn vặt, chắc là muốn cho anh nếm mà thôi.

“Cảm thấy sao?” Thấy Nhậm Giang Lâm không nói tiếp, Tiêu Việt cười nói: “Cảm thấy cũng rất được à?”

“Ừ,” Nhậm Giang Lâm cười, “Đi với em, cảm giác rất thoải mái.”

Đây là một cảm giác kỳ lạ, điểm tham quan Cẩm Lý này, Nhậm Giang Lâm từng đến vài năm trước, lúc đó cảm thấy đây là một con phố cổ tương tự như trấn nhỏ khác trên cả nước mà thôi, nhưng hôm nay lại nhận ra nơi này đẹp lạ thường, mái hiên cong cong, đường phố quanh co, cầu đá tinh xảo, lời Tứ Xuyên trong miệng người đi đường…

Đều rất đẹp.

Cho dù chen trong đám người, cũng cảm thấy nhàn nhã vui vẻ.

Nhậm Giang Lâm nói bóng gió, Tiêu Việt nghe rất rõ ràng, trong lòng Tiêu Việt nở hoa xán lạn, nhếch miệng cười nói với Nhậm Giang Lâm: “Em cũng thế, nếu là ngày thường, nhìn thấy người đông nghìn nghịt thế này, em chắc chắn vững vàng xoay người đi về,” Vừa nói Tiêu Việt vừa tự nhiên nắm tay Nhậm Giang Lâm, “Có điều hôm nay đi cùng anh, ngược lại em hi vọng con phố này dài hơn tí nữa…”

Liếc nhìn hai tay nắm nhau, Nhậm Giang Lâm cười nói: “Vậy lát nữa đi thêm một lần nhé?”

“Được được, đề nghị này hay đấy!”

Hai tay nắm chặt, sau đó không buông ra nữa, cảnh đường phố náo nhiệt, người đi đường qua lại, trong tiếng cười nói hi hi ha ha, hai người tự nhiên, vừa nói vừa cười chậm rãi bước đi trong đám người…

“… Ông chủ lớn à, nếu không chúng ta đi hai vòng, sau đó đến Pub lộ thiên bên kia cắn hạt dưa, uống hai chén?”

Nhậm Giang Lâm gật đầu nói: “Được.”

Hai ngày thứ bảy và cuối tuần, ngoại trừ chiều thứ bảy Tiêu Việt đến tham gia hội nghị giáo sư Vương đã sắp xếp trước đó, thời gian còn lại Tiêu Việt đều dùng để đi loanh quanh với Nhậm Giang Lâm.

Gần đây Tiêu Việt rất bận, Nhậm Giang Lâm cũng thế, nhưng hai người ngày thường tập trung toàn bộ thể xác và tinh thần vào công việc lại ném tất cả công việc khẩn cấp, không khẩn cấp sang một bên, hoàn toàn không nhắc đến.

Đến bảy giờ tối cuối tuần, khi Tiêu Việt đưa Nhậm Giang Lâm đến sân bay Song Lưu, thời gian đợi máy bay, hai người mới nói chút chuyện công việc.

“Nói vậy, kế tiếp chúng ta gần như không có thời gian rảnh.”

“Ừ, gần đây Nhậm thị có rất nhiều chuyện cần anh đích thân xử lý, ấp ủ lâu như thế, nên ra tay rồi.”

Tiêu Việt nghe vậy hơi cau mày nói: “Nghiêm trọng không?”

Chuyện của công ty của Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt chỉ nghe nói một chút, nhưng hắn chưa bao giờ hỏi Nhậm Giang Lâm tình hình cụ thể, có một số việc cho dù là người thân hay người yêu, cũng không nên can thiệp quá nhiều, về điểm này, Tiêu Việt rất rõ ràng, nhưng vẫn có lo lắng.

Biết Tiêu việt lo lắng cho anh, Nhậm Giang Lâm trả lời: “Không có việc gì lớn, gần như sắp xếp xong xuôi cả rồi, đừng lo lắng. Em bên này… mới phải chú ý sức khỏe.”

“Được rồi ~” Tiêu Việt cười nói, “Em…”

Vừa nói đến đây, phát thanh sân bay đã thông báo nhắc nhở lên máy bay.

Tiêu Việt đang định nói vài chuyện khác xì một tiếng khinh miệt, lắc đầu nói: “Thôi, anh nhanh đi kiểm tra an ninh đi, lát nữa muộn cũng không tốt.”

Nhìn Tiêu Việt, một lúc lâu Nhậm Giang Lâm mới nói: “Ừ.”

Tiêu Việt vẫy vẫy tay, “Được, bai bai.”

“…Tạm biệt.” Nhậm Giang Lâm xoay người đi đến cửa kiểm tra an ninh.

Nhìn Nhậm Giang Lâm đi xa, trong lòng Tiêu Việt bị đè nén hơi khó chịu, ngẫm nghĩ hắn bèn sải bước đi về phía trước, chạy đến ôm chặt người trước khi Nhậm Giang Lâm vào cửa kiểm tra an ninh.

Lần sau lên tiếng, trong lời nói của Tiêu Việt đầy vẻ không muốn: “Nhậm Giang Lâm à… Em sẽ nhanh chóng hoàn thành công tác sơ kỳ bên này, em sẽ nhanh chóng trở về Thượng Hải…”

“Ừ, được.” Nhậm Giang Lâm cười nói.

Sau khi Nhậm Giang Lâm rời đi, trên đường về Tiêu Việt suy nghĩ, vẫn gọi điện về nhà.

Trong đình nhỏ không người bên dưới chung cư, Tiêu Việt gọi cho mẹ Tiêu, nghiêm túc nói với mẹ Tiêu bên kia điện thoại: “Mẹ ơi, mẹ với bố ở đó không? Đúng lúc, con có chuyện muốn nói với hai người.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.