Chiến Lược Của Dân Kỹ Thuật

Chương 65




Sau khi Tiêu Việt gửi email cho bên kia, đã là chiều thứ năm rồi.

Hành trình thứ sáu đến Thành Đô đã được quyết định sau khi thương lượng xong với giáo sư Vương, lần này giáo sư Vương đến Thượng Hải điều tra nghiên cứu đúng lúc kết thúc vào thứ sáu, khoảng thời gian trước ông được mời tham gia một buổi họp mặt trong nghề vào chiều thứ sáu, những người tụ hội đều có uy tín, cho nên cuối tuần đã liên lạc với Tiêu Việt, nói là thứ sáu cùng đến Thành Đô, đến lúc đó ông dẫn Tiêu Việt đến.

Giáo sư đã quyết định thời gian, đương nhiên Tiêu Việt cũng không thể trì hoãn, vì vậy mua vé máy bay đến Thành Đô sáng thứ sáu.

Gần đây bận chuyện bên Weibo, Tiêu Việt ở trong nhà mấy ngày, cả đêm ngồi trước máy tính làm việc, mặt trời cũng chưa thấy một lần, chớ nói chi là Nhậm Giang Lâm.

Tiêu Việt nhận ra, có câu nói thật sự đúng, nếu con người có người mình thích, vậy khi làm việc dễ bị phân tâm, kiểu gì cũng sẽ thỉnh thoảng nhớ đến người kia, nghĩ xem anh ấy đang làm gì, ăn gì, có bận không…

Điều này với Tiêu Việt mà nói, là cảm giác rất mới lạ trước nay chưa từng có, sự chú ý của hắn bị phân tán, nhưng sự phân tán này cũng không khiến hắn ghét.

Tiêu Việt suy nghĩ một lát, vẫn muốn nhìn Nhậm Giang Lâm trước khi đến Thành Đô, cái loại ở qua đêm mang theo hành lý kia, nghĩ đến thân mật đêm đó, Tiêu Việt có phần tâm viên ý mã. Cho dù không ăn được, hôn hôn sờ sờ dù sao vẫn tốt.

(tâm viên ý mã: tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát)

Nhưng không đợi Tiêu Việt thay quần áo xong đi ra ngoài, Triệu Viên Viên đã gọi điện thoại đến, nói là cô và Uông Trạch định đến chỗ hắn nói chuyện thành lập công ty.

Việc chính vừa đến, kế hoạch cứ vậy gác lại.

Sau bữa cơm tối, ba người ngồi trong phòng khách của Tiêu Việt đi thẳng vào vấn đề nói chuyện một lúc.

“Ông cũng biết tôi là người Thành Đô, rất quen thuộc với Thành Đô, phát triển ở đó vẫn rất tốt cho tôi.”

Triệu Viên Viên nhận cốc nước Tiêu Việt đưa tới, cảm ơn sau đó nói: “Hơn nữa cha mẹ tôi làm việc trong thể chế, hiểu tương đối kỹ lưỡng về chế độ chính sách, thành lập công ty ở Thành Đô, hẳn là có thể giúp được chúng ta.”

Tiêu Việt gật đầu, nhưng không trực tiếp đáp lời Triệu Viên Viên, chỉ hỏi: “Khoảng thời gian trước bà ký với Suofns (Trung Quốc), đúng không?”

Suofns là tập đoàn đầu tư vào ngành thông tin rất nổi tiếng thế giới, yêu cầu rất cao, đãi ngộ cao hơn, rất nhiều người muốn vào cũng không được, khoảng thời gian trước Tiêu Việt có nghe Uông Trạch nhắc đến Triệu Viên Viên đã ký với tổng công ty Suofns (Trung Quốc).

Triệu Viên Viên lắc đầu: “Đúng là đã nói với họ, nhưng vẫn chưa chính thức ký hợp đồng, thời gian ký kết ban đầu là sau ngày quốc tế lao động,” Triệu Viên Viên nói đến đây thì cười: “Có điều bây giờ xem ra chắc sẽ không đi nữa.”

Tiêu Việt nhìn Triệu Viên Viên, khẽ nhíu mày, “Bà thật sự nghĩ thông suốt rồi? Suofns đúng là một lựa chọn tốt, nếu từ bỏ, rất đáng tiếc.”

Triệu Viên Viên nghe vậy cười nói: “Quen biết nhiều năm như vậy, ông vẫn chưa hiểu tôi sao? Nếu không nghiêm túc suy nghĩ, tôi sẽ tìm đến ông? Nói thật, nếu chuyện này không có lợi ích với tôi, không quan tâm chúng ta có phải bạn học không, bất kể quan hệ của chúng ta tốt như nào, tôi cũng sẽ không lựa chọn như thế.”

Đối với điểm này, Tiêu Việt cũng rõ ràng, Triệu Viên Viên đúng là một cô gái rất có chủ kiến, đặc biệt là việc lên kế hoạch cho nghề nghiệp của mình, cực kỳ có trách nhiệm với bản thân.

“Nếu bà kiên trì…” Tiêu Việt cười, “Đương nhiên tôi chào đón.”

Sau đó, Tiêu Việt nhìn Uông Trạch bên cạnh, nói: “Còn mày? Vợ ở Thiên Tân, vốn là học tiến sĩ ở Thượng Hải đã đủ xa rồi, lần này đổi sang Thành Đô, khoảng cách sẽ xa hơn… Nói thật, nếu lần này tao đến Thành Đô kết quả khảo sát hài lòng, chắc là sẽ đăng ký thành lập công ty ở bên này, về sau sẽ ở Thành Đô lâu dài, vợ chồng sống riêng hai nơi thật sự không có vấn đề gì?”

“Lần này tao đến vừa khéo định nói chuyện này, nói thật, mày đề xuất bảo chúng tao đi theo mày, tao rất cảm động, anh Việt, tao có sự tin tưởng khó giải thích được với mày, tao có thể cảm giác lần này phải theo mày, nhất định có thể thành công.”

Uông Trạch nói đến đây lắc đầu, “Nhưng Thành Đô quả thực cách Thiên Tân quá xa, hai năm kết hôn tao và Cố Mộng vốn là ở chung thì ít mà xa nhau thì nhiều, ban đầu tao định sau khi tốt nghiệp tiến sĩ sẽ về Thiên Tân ở bên cạnh cô ấy, thực sự xin lỗi.”

Tiêu Việt gật đầu, câu trả lời của Uông Trạch, thật ra hắn gần như đoán được, cũng không ngạc nhiên, chỉ có điều vẫn cảm thấy đáng tiếc.

Uông Trạch làm việc kỹ lưỡng, cũng có rất nhiều ý tưởng sáng tạo, hai người là bạn học nhiều năm như vậy, cũng hiểu rõ nhau, mỗi lần gặp được dự án hợp tác với nhau đều hết sức ăn ý.

“Có gì mà xin lỗi, ở riêng hai nơi đúng là không phải cách.”

Uông Trạch nghe vậy không nhịn được hỏi: “Nếu mày thật sự quyết định ở Thành Đô, vậy mày và anh Nhậm…”

“Không biết.” Tiêu Việt lắc đầu, “Chuyện vẫn chưa phát sinh, tao cũng không đoán trước được, nhưng…” Tiêu Việt cười một tiếng: “Tao cảm thấy không vấn đề gì.”

“Thú thật tao vẫn cho rằng anh Nhậm sẽ giữ mày lại ở Hạo Thiên.” Dù sao người như Tiêu Việt thực sự hiếm có.

“Trước kia tao cũng cho là thế.” Nghĩ đến cuộc trò chuyện của hai người ở Nam Kinh vào mấy tháng trước, Nhậm Giang Lâm lý luận nói hắn không thích hợp là một thương nhân, Tiêu Việt cười lên, “Nhưng bây giờ xem ra, anh ấy cũng không muốn giữ tao lại Hạo Thiên bán mạng vì anh ấy đâu.”

Ở chung lâu vậy, hắn nhìn thấy thái độ của Nhậm Giang Lâm đối với hắn thay đổi, không thể phủ nhận trước kia Nhậm Giang Lâm muốn nắm hắn trong tay, mà bây giờ chắc là hy vọng hắn đứng ở cùng độ cao với anh…

“Anh Nhậm hẳn là nghiêm túc nhỉ?” Triệu Viên Viên bên cạnh cụp mắt xuống, khẽ thở dài một hơi, “Bây giờ hai người nghiêm túc đúng không?”

Tiêu Việt ngẫm nghĩ nói, “Xem như thế đi…mặc dù chưa nói rõ.”

Uông Trạch vẫn không nhịn được lắc đầu nói: “Nhưng nói thật, đến bây giờ tao cũng không tin mày thế mà lại thích anh ta…”

“Tao cũng không ngờ.” Tiêu Việt cười.

Ba người đã rất lâu không tụ tập nói chuyện như thế, cơ hội lần này cũng hiếm thấy Tiêu Việt nói chuyện thật lâu với hai người họ, khi hai người rời đi đã một giờ sáng, gần đây Tiêu Việt ngủ không đủ giấc, buồn ngủ díp cả mắt.

Một giờ sáng, đến chỗ Nhậm Giang Lâm rõ ràng không lý trí, hơn nữa thời gian này người kia chắc ngủ rồi, Tiêu Việt nghĩ ngợi gửi một tin nhắn cho Nhậm Giang Lâm, nhưng chưa đến nửa phút, người vốn tưởng rằng đã ngủ lại gọi điện thoại tới.

“Vẫn chưa ngủ?”

Nghe điện thoại, Tiêu Việt cười nói: “Ông chủ lớn làm việc và nghỉ ngơi cũng không đúng quy luật, bận lắm à?”

“Ừ, vừa rồi xử lý một số việc,” Nhậm Giang Lâm đi vào phòng ngủ nói: “Gần đây hình như em cũng rất bận?”

“Đúng rồi, ông chủ Nhậm dặn dò bảo em thu tay lại, em không nhanh chóng xử lý tốt sao được?”

Nhậm Giang Lâm nghe vậy cười khẽ một tiếng: “Ngày mai em đến Thành Đô, thu dọn hành lý xong hết chưa??”

“Có hành lý gì đâu, mang đại hai bộ quần áo là được rồi, em cũng không kén chọn những thứ này. Chuyến bay sáng sớm ngày mai, vốn là buổi chiều em định đến tìm anh, nhưng sau đó Triệu Viên Viên và Uông Trạch đến chỗ em, nên không qua được.”

Nhậm Giang Lâm hỏi: “Tìm em? Chuyện lần trước?”

“Ừ.” Nói đơn giản tình huống vừa rồi cho Nhậm Giang lâm, Tiêu Việt nói tiếp: “Triệu Viên Viên có thể bằng lòng đi theo em đã tốt lắm rồi.”

“…”

“Thôi, không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, mau ngủ đi, lần này em qua chỉ là khảo sát, chắc có thể nhanh trở về, lần này không gặp, lần sau…” Tiêu Việt cười nói: “Ông chủ lớn à thật ra giường anh ngủ rất ngon…”

“Thật không?” Nhậm Giang Lâm nghe ra được Tiêu Việt nói bóng gió, híp mắt cười nói: “Đợi em trở về, anh tặng em một cái.”

“…”

“Được rồi, không nói nữa, ngày mai phải đến Thành Đô, em nên nghỉ ngơi sớm đi.”

“Hầy được rồi, anh nói cái gì thì là cái đó, ông chủ lớn ngủ ngon.”

Nhưng cúp điện thoại xong, Tiêu Việt vốn hơi buồn ngủ lại tỉnh như sáo, nằm trên giường lật qua lật lại không ngủ được, trằn trọc muốn gặp Nhậm Giang Lâm.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Tiêu Việt đã dậy, kéo vali gọi xe đi thẳng đến biệt thự của Nhậm Giang Lâm.

Nắng mai mờ nhạt, bầu trời năm giờ ba mươi vẫn xám xịt, Nhậm Giang Lâm lại bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Biệt thự của Nhậm Giang Lâm là nhà ở anh thường xuyên ở lại rất riêng tư, trong thời gian nghỉ ngơi của chủ nhà ấn chuông cửa sẽ không vang, chỉ có gõ cửa, nhưng tính riêng tư của biệt thự rất tốt, lại thêm Nhậm Giang Lâm không thích mang bạn bè đến đây, cho nên ngày thường trừ công nhân bên ngoài đến chuẩn bị bữa sáng và dọn dẹp vào bảy giờ sáng, cơ bản không có người tới đây.

Mà người phụ trách đồ ăn và dọn dẹp lại có thẻ ra vào của lối đi riêng, không thể nhấn chuông cửa, càng sẽ không gõ cửa.

Năm giờ ba mươi, thời gian này ai sẽ đến?

Ngoại trừ quấy rối còn có thể là ai?

Nhậm Giang Lâm bị đánh thức, cầm micro ở đầu giường lên chuẩn bị gọi điện thoại cho bảo vệ khu biệt thự, nhưng vẫn chưa bấm, đã nghe giọng của Tiêu Việt dưới lầu.

Nhậm Giang Lâm khẽ giật mình, hoàn hồn lại vội vàng đưứg lên đi xuống lầu.

Cửa lớn mở ra, sắc trời vẫn hơi tối, Tiêu Việt xách vali đứng trước cửa, đôi mắt hơi rủ xuống cười nhìn anh.

“… Em…” Nhậm Giang Lâm sững sờ nhìn Tiêu Việt.

Thấy Nhậm Giang Lâm mở cửa, Tiêu Việt cười lên: “Tám giờ em bay, vốn định không tới, nhưng mà… Nhậm Giang Lâm, em thực sự nhớ anh quá, vài ngày không gặp anh, lúc này chạy tới gặp anh một lát, lát nữa lại đến sân…”

Nhìn người trước mặt, Tiêu Việt còn chưa nói hết lời, Nhậm Giang Lâm đã tiến lên một bước ôm chặt người trước mặt.

Tiêu Việt ngẩn ra, sau đó lập tức giơ tay ôm lại, không nhịn được nhếch miệng cười nói: “Ông chủ Nhậm ơi anh nhiệt tình quá.”

“Tiêu Việt.”

“Hửm?”

“Thích anh đến vậy?”

Tiêu Việt chậm rãi hôn lên cánh môi Nhậm Giang Lâm, thấp giọng cười nói: “Không phải anh cũng thế à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.