Chiến Lược Của Dân Kỹ Thuật

Chương 6: Lông mi của anh rất dài




“Công ty của anh?” Tiêu Việt đầy hứng thú nhìn Nhậm Giang Lâm. Chậc chậc thật sự là ông chủ lớn, vừa rồi người này rõ ràng sững sờ khi nhìn thấy hắn, chưa được mấy giây lại là dáng vẻ điềm tĩnh.

“Phải.”

“Máy tính bị tấn công rồi?”

Nhậm Giang Lâm gật đầu.

“Hôm đó nói là vì anh không tiếc mạng sống, không ngờ hôm nay đã đến trả lại.”

Cung Hữu Vĩ nghe lời này nghi ngờ nói: “Anh Việt và Nhậm tổng quen biết?”

“Xem như thế đi.” Tiêu Việt vỗ vỗ vai Cung Hữu Vĩ, “Được rồi, trước dẫn anh xem máy tính.”

“Được được được, anh Việt mời đi bên này.”

Tiêu Việt đặt laptop mình mang tới xuống, kiểm tra mấy cái máy vi tính mất kiểm soát, mới hỏi Cung Hữu Vĩ: “Đã sao lưu những thứ trong máy tính chưa?”

“Tuần trước đã sao lưu cả rồi.”

“Đã cài đặt lại hệ thống?”

“Đúng thế.”

“Chú dùng máy tính này cài đặt lại lần nữa cho anh xem xem.”

Cung Hữu Vĩ không biết Tiêu Việt muốn làm gì, chỉ có thể gật đầu, “Em làm ngay.”

Đợi Cung Hữu Vĩ cài đặt lại thành công, Tiêu Việt khoanh tay nhìn chằm chằm vào màn hình, chưa đến nửa phút, máy tính cài đặt lại lập tức mất kiểm soát,

“Đây là đã cấy virus vào, nhằm vào máy tính của công ty này, chú tránh ra trước, để anh nhìn xem.”

Nói tới đây, Tiêu Việt và Cung Hữu Vĩ đổi vị trí, ngồi xuống trước máy tính của đối phương.

Nhạc Đào Tiến đi theo Nhậm Giang Lâm tới đây thấy tiến sĩ của đại học T này chuẩn bị cài đặt lại hệ thống, có phần buồn cười nói: “Không phải vừa cài đặt lại hệ thống à, virus này được tự động cấy vào, cậu cài đặt lại lần nữa sẽ có tác dụng?”

Cắm USB mình mang tới vào máy tính, Tiêu Việt cũng không quay đầu lại, “Có tác dụng hay không cũng phải xem người đến.”

Nói xong Tiêu Việt quay đầu nhìn Nhậm Giang Lâm, nói: “Ông chủ lớn ơi nhân viên của các anh hơi ồn ào.”

Nhậm Giang Lâm liếc nhìn Nhạc Đào Tiến, nói: “Tạm thời anh đừng nói chuyện.”

Mặc dù suy nghĩ của anh giống Nhạc Đào Tiến, có phần không hiểu rõ Tiêu Việt muốn làm gì, hệ thống cài đặt lại lần hai sẽ có thay đổi khác biệt?

“Cung Hữu Vĩ, chú đi tắt nguồn tất cả các máy tính khác cho anh, rút luôn dây mạng.”

“À à, vâng.”

Đợi khi Cung Hữu Vĩ quay lại, hệ thống đã cài đặt lại xong rồi, vô thức quan sát màn hình, Cung Hữu Vĩ vừa nhìn trong lòng giật một cái.

“Anh ơi, đây là…”

“Không phải hắn nói phá vỡ tường lửa của anh vài phút hả? Ngược lại anh muốn xem xem lần này hắn cần mấy phút.”

“…” Cung Hữu Vĩ im lặng cúi đầu thấp xuống.

Nhậm Giang Lâm hơi không hiểu: “Tại sao đã qua mấy phút, virus cũng không xâm nhập thành công?”

Tiêu Việt nghe vậy kéo cái ghế ở bên cạnh lại, vỗ vỗ ghế, cười nhìn Nhậm Giang Lâm nói: “Ông chủ lớn, lại đây ngồi, tôi giải thích cho anh, tại sao người khác nhau cài đặt lại hệ thống sẽ khác nhau.”

Chẳng biết tại sao, Nhận Giang Lâm hơi muốn cười, liếc nhìn tay Tiêu Việt vỗ vỗ ghế, gật đầu một cái, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Việt, “Cậu nói đi.”

“Hệ thống đều giống nhau, khác biệt ở chỗ tôi cài lại hệ thống đồng thời cài lại tường lửa.” Đang nói tay của Tiêu Việt tùy ý khoác lên lưng ghế của Nhậm Giang Lâm, chỉ chỉ USB.

Nhậm Giang Lâm liếc nhìn tay Tiêu Việt khoác tới, “Không phải nói tường lửa không ngăn được virus kia à?”

“Đó là nhằm vào phần mềm tường lửa thông thường mà nói, nói với anh thế này, sở dĩ virus có thể xâm nhập, đó là vì hệ thống và tường lửa có lỗ hổng, các anh mãi không chặn được nó, cũng là vì không tìm được lỗ hổng này. Mà tường lửa này của tôi, không giống với loại trước kia các anh sử dụng, người đối diện không có khả năng tìm được chỗ đột phá trong thời gian ngắn.”

“Ý của cậu là, cậu tìm được lỗ hổng trong thời gian ngắn như vậy, đồng thời lập tức chặn lại?”

Tiêu Việt cười một tiếng: “Sao có thể.”

“Nếu như không thể, vậy bây giờ lại giải thích thế nào?” Nhậm Giang Lâm thản nhiên liếc nhìn Tiêu Việt, “Chỉ sợ chỉ có chính hacker mới có thể tìm được lỗ hổng, đưa ra phương án giải quyết nhanh như thế.”

Chậc chậc chậc, đây là nghi ngờ Tiêu Việt hắn à, hoài nghi hắn là bàn tay đen sau màn.

“Anh cảm thấy là tôi làm?”

“Tiêu tiên sinh, tôi chỉ phỏng đoán hợp lý.”

Tiêu Việt nhìn chằm chằm Nhậm Giang Lâm hờ hững bên cạnh, bên mặt hoàn mỹ, tướng mạo anh tuấn, thậm chí còn hơn những tiểu sinh trong ngành giải trí mà hắn biết. Ban đầu hắn còn nghĩ, người có tướng mạo như vậy không thể nào là ông chủ lớn, ở trong ấn tượng của hắn, các đại lão trong giới thương nghiệp cũng không thể có diện mạo đẹp như vậy, nhưng trên thực tế người này không chỉ đẹp, lại còn là đại lão trong giới kinh doanh…

(đại lão: chỉ một người có tiếng nói đến một mức độ nào đó trên một phương diện nhất định)

Tiêu Việt hơi ngẩn ra, cũng không biết nghĩ đến đâu mở miệng đột nhiên nói: “Lông mi của anh rất dài.”

“…” Nhậm Giang Lâm cau mày.

“???” Nhân viên đứng xung quanh hai người có phần nghi ngờ tai mình.

Nhưng, không đợi mọi người nghiên cứu cẩn thận, Tiêu Việt đã tỉnh táo lại, lập tức ngồi thẳng mắt nhìn phía trước nói: “Tôi không rõ lỗ hổng cụ thể là gì.”

“Có điều, lần trước Cung Hữu Vĩ dùng tường lửa do tôi thiết kế bị phá vỡ, virus đã đột nhập, tôi có thể không biết những cái khác, nhưng đồ từ tay tôi ra có lỗ hổng nào đương nhiên tôi rõ rành rành, chỉ cần đổi mới tường lửa một lần là được.”

Vừa dứt lời, cho dù không hiểu nghề cũng lấy làm kinh hãi.

“Đổi một tường lửa mới” nói rất đơn giản, nhưng thật sự có thể tìm được lỗ hổng đồng thời chặn lại được mấy người? Mỗi một cái bổ sung sửa đổi trong nghề này đều không phải chuyện dễ dàng, nhiều khi xử lý đều cần đoàn đội chuyên nghiệp tiến hành tấn công mô phỏng ngày này qua ngày khác, đợi sau một lần tình cờ tìm được vấn đề, lại tiến hành tu bổ, chuyện này, là một công trình lớn, nhưng rơi vào chỗ hắn thì nói đơn giản như vậy? Hơn nữa, tường lửa còn do chính hắn thiết kế?

“Cậu thiết kế?” Kinh ngạc quá đỗi không ai bằng Nhạc Đào Tiến, bản thân hệ thống gốc đã có vô số lỗ hổng, cho nên mới phải dựa vào các loại phần mềm diệt virus tường lửa để làm “tấm lá chắn”, hacker cấy virus vào rõ ràng đã tìm được “lỗ hổng” trên tấm chắn sau khi xâm nhập tiền hành “lây nhiễm”. Cung Hữu Vĩ cho anh ta xem qua tường lửa ngăn cản tấn công lần trước, Nhạc Đào Tiến còn cảm thấy là thần làm, bởi vì phầm mềm chủ đạo trên thị trường hiện nay cũng không đỡ nổi tấn công, phần mềm kia phần lớn đều tiến hành bổ sung, bây giờ lại tới nói cho anh ta biết, còn có cái lợi hại hơn? Vẫn là người trước mặt này thiết kế?

“Phải.”

Thấy Tiêu Việt gật đầu, Nhạc Đào Tiết hít sâu một hơi, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói trong chớp mắt này anh ta ghen tị, trên đời thật sự có một số người tài năng thiên bẩm khiến người khác có thể nhìn không thể đạt được như vậy.

Không biết Nhậm Giang Lâm nghĩ đến gì đó, một lúc lâu mới nói: “Anh Tiêu cũng là hacker?”

(“Anh Tiêu” này là “Tiêu tiên sinh – 肖先生” mình đang phân vân không biết có nên giữ lại hay đổi thành “Anh Tiêu”)

“Không phải,” Tiêu Việt gõ bàn phím nói: “Chúng tôi đây gọi là những kẻ đam mê kỹ thuật bảo mật thông tin.”

Nhậm Giang Lâm không nhịn được cười ra tiếng, “Tiêu tiên sinh thật hài hước.”

“Đừng gọi tôi là Tiêu tiên sinh, tôi nghe khó chịu, Tiêu Việt là được.” Nói xong Tiêu Việt không tiếp tục để ý người nữa, đợi nửa tiếng đồng hồ, hắn mới mở miệng nói: “Tìm được địa chỉ IP rồi.”

“Vậy thì cảm ơn.” Nhậm Giang Lâm đứng dậy, nói với thư ký bên cạnh: “Thông báo cho cảnh sát Hạ của cục cảnh sát.”

Nhưng xoay người lại thấy Tiêu Việt vẫn đang hí hoáy gì đó, Nhậm Giang Lâm thấy khác giao diện vừa rồi, hỏi: “Tiêu tiên sinh đang làm gì vậy?”

Hỏi xong lại không thấy người ta trả lời, Nhậm Giang Lâm dừng một chút, gọi: “Tiêu Việt?”

“Hả? Hửm?” Tiêu Việt nhíu mày, đáp một tiếng.

“Không phải đã tìm được địa chỉ IP rồi sao? Còn có vấn đề gì à?”

“Ha ha, vấn đề? Vấn đề lớn đấy, tìm được địa chỉ IP rồi,” Tiêu Việt nghiêng người sang ngẩng đầu nhìn Nhậm Giang Lâm nói: “Nhưng chuyện vẫn chưa xong đâu, ông chủ lớn à, không phải anh còn muốn lấy lại ảnh sao, tôi lấy giúp anh.”

Nhậm Giang Lâm ngờ vực, “Ngay đây? Lấy như nào?”

Tiêu Việt cười một tiếng, “Anh xem.”

Nhậm Giang Lâm không rõ ràng cho lắm, nhìn Cung Hữu Vĩ bên cạnh. Chỉ thấy Cung Hữu Vĩ sờ mũi, cười khan nói: “Sư huynh đang tấn công hệ thống của đối phương.”

Nhậm Giang Lam sững sờ, “Làm gì đây?”

Lại thấy Cung Hữu Vĩ xoa xoa bàn tay, chột dạ nói: “Tôi không hiểu lắm về thế giới của đại lão… Có lẽ anh ấy cảm thấy đối phương thích ăn đòn.”

Hôm nay là lần đầu tiên Tiêu Việt tiếp xúc với hacker này, chốc lát như thế đã có thể sinh thù? Nghĩ đến cuộc điện thoại nịnh nọt kia của Cung Hữu Vĩ, còn có phản ứng của Tiêu Việt khi đến…

Nhậm Giang Lâm liếc xéo Cung Hữu Vĩ cười một tiếng, thấp giọng nói: “Cậu đã nói gì với cậu ta?”

Cung Hữu Vĩ bị sếp tổng nhìn thấu, cúi đầu nhỏ giọng trả lời: “Tôi cũng không còn cách nào khác mà, sư huynh quá khó mời.”

Nhậm Giang Lâm lắc đầu không hỏi nữa, cảnh sát được thông báo vẫn chưa tới, Nhậm Giang Lâm dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Tiêu Việt. Anh cũng chưa từng thấy hacker tấn công như thế nào, hơi tò mò đây.

Nhưng xem mười phút cũng không hiểu được rốt cuộc Tiêu Việt đã làm những gì, chỉ thấy hắn nhập code xem không hiểu vào những thứ lộn xộn kia.

Nhậm Giang Lâm xem không hiểu dứt khoát không nghiên cứu nữa, dựa vào lưng thế nhàn nhã ngồi đó, bắt đầu đánh giá thiên tài trước mắt nhìn không đáng chú ý, bên trong lại giỏi lạ thường.

Thật ra cẩn thận quan sát, Tiêu Việt cũng không phải không đẹp, chỉ là đầu tóc rối như tổ quạ miệng đầy râu ria, ấn tượng đầu tiên cho người khác đó là không chú ý ăn mặc còn có phần nhếch nhác.

Nhưng người này vóc dáng cao, ngón tay gõ bàn phím dài nhỏ, mắt vì bị kính che nhìn không rõ lắm, nhưng cái mũi thẳng kéo cảm giác lập thể cho toàn bộ ngũ quan, nếu chải tóc gọn gàng có lẽ cũng không tệ.

Hơn nữa, Nhậm Giang Lâm nhìn bên mặt Tiêu Việt, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn của ghế, Tiêu Việt có lẽ thật sự là một thiên tài trong công nghệ thông tin, nghĩ đến hệ điều hành đêm đó nhìn thấy ở nhà Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm híp mắt lại, có lẽ…

“Cung Hữu Vĩ, chú có camera không? Tìm cho anh một cái.”

“À, được.”

Thấy Tiêu Việt không nhìn chằm chằm màn hình nữa, Nhậm Giang Lâm hỏi: “Xong rồi?”

“Sắp rồi.” Nhận camera Cung Hữu Vĩ đưa tới rồi lắp lên, Tiêu Việt cười một tiếng, “Ông chủ lớn à, anh lùi lại trước đi, lát nữa tôi sẽ mở camera.”

Nhậm Giang Lâm gật đầu đứng lên lùi lại một chút, hơi tò mò nhìn Tiêu Việt, chỉ thấy Tiêu Việt gõ bàn phím mấy cái, trên màn hình ban đầu tưởng là màu đen hiện lên một dòng chữ: ‘Cảm giác bị khống chế rất thoải mái đúng không.’

‘…’ chốc lát sau, dưới dòng chữ kia xuất hiện một dòng dấu chấm lửng.

‘Phá vỡ tường lửa kia rất đắc ý?’

‘… Anh, anh là…’

‘Nhìn vào màn hình’

Gõ xong chữ này, Tiêu Việt không cho phép đối diện điều khiển máy tính nữa, giơ tay lên trước ống kính, mở ống kính và micro lên, đợi xác định ống kính chỉ có thể quay được tay, Tiêu Việt trở tay giơ ngón giữa lên:

“Cái thứ l*n chó gì!”

Vừa dứt lời, cả tầng lặng ngắt như tờ.

Đợi Nhậm Giang Lâm hoàn hồn, ngược lại có phần dở khóc dở cười, cũng không biết Cung Hữu Vĩ này đã nói gì với Tiêu Việt, khiến người ngày tức giận ăn miếng trả miếng như thế.

“Không phải cậu nói lấy lại ảnh giúp tôi à?”

“Hả?” Tiêu Việt đứng lên căng eo, bị Nhậm Giang Lâm hỏi vậy thì ngẩn người, “Tôi quên béng mất, nhưng hệ thống máy tính của hắn hỏng rồi, không thể mở ra được nữa, anh cứ yên tâm đi.”

Nói đến đây, Tiêu Việt bỗng nhiên cười, xích lại gần Nhậm Giang Lâm, “Sao vậy, ảnh đó là của anh?”

Hơi thở nóng rực phả bên tai, Nhậm Giang Lâm hơi không quen nhíu mày, lùi một bước, “Không phải.”

“Tôi còn tưởng là của ông chủ lớn chứ.” Tiêu Việt lắc đầu quay người thu dọn ba lô của mình.

“Tiêu Việt,” Nhậm Giang Lâm nhìn đồng hồ nói: “Hôm nay cậu giúp tôi nhiều như thế, tôi cảm ơn cậu thế nào đây?”

“Thôi khỏi, lần trước anh giúp tôi, tôi cũng không cảm ơn anh.”

Nhậm Giang Lâm lắc đầu, “Tính chất không giống, lần này là chuyện hai mươi triệu.”

Tiêu Việt đeo ba lô lên cười nhìn Nhậm Giang Lâm, “Ông chủ lớn à, một giờ của anh bốn trăm đồng?”

Thấy Nhậm Giang Lâm ngẩn ra, Tiêu Việt mới nói tiếp: “Sợ là bốn trăm vạn phải không.”

Tiêu Việt hắn không phải người ngu, chắc chắn đêm đó đi theo hắn về nhà là ông chủ lớn, sao hắn có thể không nghĩ ra đêm đó là một sự hiểu lầm, “Sáu, bảy tiếng đồng hồ, ba mươi triệu tệ, nói ra tôi còn nợ anh, ông chủ lớn anh không so đo vậy thì bù lại đi.”

Bị giải thích lần này của Tiêu Việt chọc cười, Nhậm Giang Lâm nói: “Nói thế, cậu vẫn nợ tôi rồi?”

“Coi như vậy.”

“Thế tối này cậu mời tôi ăn bữa cơm chắc không thiệt thòi chứ.”

Tiêu Việt gật đầu, “Không thiệt thòi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.