Chiến Lược Của Dân Kỹ Thuật

Chương 30: Cậu đi ngủ sao ngay cả giày cũng không cởi




Tiêu Việt không nhắm mắt, nhìn thẳng vào Nhậm Giang Lâm. Hắn vẫn cảm thấy lông mi Nhậm Giang Lâm rất dài, lúc này trong khoảng cách gần như vậy, hắn càng nhìn rõ ràng giọt nước nhỏ bé bám trên lông mi dài, khẽ run theo mí mắt của Nhậm Giang Lâm, quyến rũ lạ thường.

Mà đôi môi kia…

Không cứng rắn như vẻ ngoài của người này, miệng của Nhậm Giang Lâm hôn rất mềm, có lẽ vì ngâm trong suối nước nóng lâu, trơn bóng lại nóng bỏng. Nhiệt độ cơ thể thuộc về người khác truyền tới từ chỗ dán vào nhau, hun nóng tim và hơi thở của Tiêu Việt.

Xúc cảm mềm mại khiến Tiêu Việt váng đầu, há miệng cắn.

Khoảng cách là số không, xúc cảm trên môi, nhiệt độ nóng như lửa, Nhậm Giang Lâm hơi mông lung, mở to hai mắt nhìn Tiêu Việt hôn lên, trong đầu trống rỗng, quên đi phản kháng.

Nhận ra đôi môi của Tiêu Việt dán chặt vào anh chậm rãi bắt đầu cử động, trong lòng anh cả kinh, muốn đẩy Tiêu Việt ra, lại không chú ý đến đầu đã bị người kia giữ lại từ lúc nào, nhất thời không tránh ra được, để Tiêu Việt cắn thẳng thừng.

Đến khi anh vùng vẫy đẩy người ra, đôi môi đã bị Tiêu Việt cắn đỏ bừng từ lâu.

Nhậm Giang Lâm lau lau môi, cả giận nói: “Tiêu Việt!”

Tiêu Việt bị đẩy ra rò ràng vẫn chưa hoàn hồn, híp mắt nhìn chằm chằm cánh môi đóng mở của Nhậm Giang Lâm, tiến lên một bước, hai tay giữ lấy Nhậm Giang Lâm, “Lại lần nữa.”

Kéo tay Tiêu Việt ra, hơi thở Nhậm Giang Lâm hổn hển, cau mày: “Cậu đang làm gì đây.”

Làm gì? “Hôn anh chứ gì.”

Nhậm Giang Lâm nghe vậy đầu cũng đau, đương nhiên anh biết đang hôn anh, nhưng…

“Sao cậu đột nhiên…” Nhậm Giang Lâm đỡ trán, “Cậu có ý gì.”

Nhìn cánh môi Nhậm Giang Lâm đỏ hồng hơn, trên màu đỏ sẫm hiện ra ánh sáng ao nước ướt át, Tiêu Việt liếm môi một cái, vẫn chưa thỏa mãn: “Tôi đã hỏi ý kiến của anh rồi, vừa nãy chẳng phải anh cũng đồng ý à?”

Đồng ý? Nhậm Giang Lâm khẽ giật mình, nhớ lại đối thoại vừa rồi của hai người, lúc này mới kịp phản ứng, thì ra Tiêu Việt nói có sẵn chính là anh? Không phải Diệp Cao Trì, cũng không phải Dương Phi Đồng…

“Cậu…” Kinh ngạc nhìn Tiêu Việt trước mắt, vẻ mặt Nhậm Giang Lâm phức tạp, “Tôi tưởng lúc đó cậu nói Dương Phi Đồng.”

“Cho nên anh mới đồng ý?” Tiêu Việt nào không nghe ra ý trong lời nói của Nhậm Giang Lâm, nhiệt độ trong mắt chậm rãi giảm xuống, Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm nói: “Nếu tôi nói chính là anh, anh sẽ không đồng ý?”

Nhậm Giang Lâm nhíu mày, hỏi ngược lại: “Vậy cậu cảm thấy tôi nên đồng ý?”

Tiêu Việt nghe vậy ngẩn ra, lúc này mới hơi hoàn hồn.

“Tiêu Việt, cậu thích đàn ông à?”

Trong vô thức. Tiêu Việt lắc đầu, “Không.”

“Vậy tại sao vừa nãy cậu muốn hôn… tôi?”

Nhưng nói lời này xong, Nhậm Giang Lâm không đợi Tiêu Việt trả lời, bốn mắt nhìn nhau, Nhậm Giang Lâm hít sâu một hơi, “Nếu không phải biết cậu chỉ là nhất thời tò mò, muốn thử ‘hương vị’ của đàn ông, với hành vi lúc nãy của cậu, tôi sẽ cho rằng… cậu thích tôi đấy.”

“…”

Một cơn gió núi cuốn theo mùi nhựa thông giống như ngọn sóng nhỏ uốn lượn, thổi đập vào những chiếc đèn lồng đang lơ lửng, vờn quanh trong núi rừng, vù vù vang dội.

Gió thổi qua, núi rừng yên tĩnh, sự im lặng của hai người đến cũng nhanh như thế, không hơi thở như vậy.

Cho đến khi nghe thấy cách đó không xa vang lên tiếng ầm ĩ vui đùa, Tiêu Việt mới bỏ qua ánh mắt đối diện, lùi lại chỗ cũ.

“Sao có thể.”

Nhậm Giang Lâm nghe vậy rủ mắt xuống, không nói thêm gì nữa.

Chỉ chốc lát, Chu Hạ dẫn theo Diệp Cao Trì và Lý Nhiễm Giai tới đây.

“Ơ, hai người cũng ở đây à? Mãi không nhìn thấy người, tôi còn tưởng là về nghỉ ngơi rồi, không ngờ ở đây hưởng thụ chứ.” Chu Hạ uống đã nửa say nhảy vào hồ suối nước nóng từ hành lang bên cạnh, chậm rãi di chuyển về phía này.

Diệp Cao Trì cũng nhìn thấy Nhậm Giang Lâm, vội vàng xuống suối nước nóng, lại gần bên cạnh Nhậm Giang Lâm, trực tiếp ôm lấy cánh tay Nhậm Giang lâm ngọt ngào gọi: “Nhậm tổng, Nhậm tổng.”

Suối nước nóng của khách sạn là tắm chung, nam nữ không giới hạn, lúc này thấy ba người chỉ quấn khăn tắm bước vào suối nước nóng, Tiêu Việt nhíu mày, duỗi tay trực tiếp kéo Diệp Cao Trì ra, nói, “Cũng ngâm lâu rồi, chúng ta trở về đi.”

Liếc nhìn Tiêu Việt kéo Diệp Cao Trì ra, Nhậm Giang Lâm gật đầu một cái: “Đi thôi.”

“Ê, đừng mà, không phải tôi dẫn theo hai người bạn tới sao, ‘chơi’ trước rồi lại đi.”

Nhậm Giang Lâm vốn không thích không khí chướng khí mù mịt này, liếc nhìn Chu Hạ định kéo anh, nói: “Ông tự chơi đi.”

Dứt lời cũng mặc kệ người khác, trực tiếp đi ra khỏi suối nước nóng trở về phòng thay đồ.

Trên đường trở về, hai người không nói câu nào.

Đến sân sau biệt thự, Nhậm Giang Lâm thấy Từ Triết Văn ngồi một mình trong phòng kính uống cà phê, anh đi thẳng qua đó.

Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm, cuối cùng vẫn không đi cùng. Định trở về đi ngủ, nhưng vừa đi tới đại sảnh đã gặp Tiêu Hướng Địch ngồi trên sofa và Vương Ngôn Thanh nằm vật ở bên cạnh.

“Thằng cu sao vậy?” Đi đến bên cạnh hai người, Tiêu Việt nhìn nhóc băng sơn đỏ bừng cả mặt nằm ngáy khò khò, nói; “Uống rượu rồi?”

“Đờ mờ, anh tới rồi,” Tiêu Hướng Địch nghe tiếng vội vàng nói, “Cu cậu để Diệp Cao Trì kia rót rượu, đoán chừng rượu vang với trắng đều uống một ít, vừa rồi say khướt sống chết không chịu lên lầu, nhân viên phục vụ đến giúp đỡ, nó còn kéo rách áo của cô kia, em thực sự không còn cách nào, cứ để nó ở lại đây, giờ mới coi như yên tĩnh lại.”

Tiêu Việt nhíu mày, mặc dù Vương Ngôn Thành là con trai, nhưng dầu gì cũng chưa trưởng thành, vẫn là học sinh lớp mười một, cậu ở bên ngoài như nào bọn hắn không biết, nhưng người nhà đều không cho cậu uống rượu, “Sao mày không chú ý đến?”

“Là lỗi của em, vừa rồi chơi high không phát hiện.”

“Hầy, thôi bỏ đi.” Nghĩ rằng mình cũng ném em họ nhỏ rồi đi theo Nhậm Giang Lâm, cũng không có tư cách trách cứ Tiêu Hướng Địch.

“Chúng ta đưa nó về phòng trước, lại tìm nhân viên phục vụ nấu ít canh gừng giải rượu,” Nói đoạn, Tiêu Việt cúi người xuống quay lưng lại nói: “Mày đỡ nó lên lưng tao, tao cõng nó đi lên.”

Ba anh em hắn cao nhất, Tiêu Hướng Địch thấp nhất, nếu để cho Tiêu Hướng Địch cõng em họ nhỏ, vậy đơn giản giống như con chuột tha mèo.

Đợi thu xếp xong cho Vương Ngôn Thành(*), cho cậu uống canh, sau khi xác nhận người không sao, Tiêu Việt mới trở về tầng ba.

(*) chỗ này là Tiêu Hướng Địch, nhưng mình thấy không hợp ngữ cảnh nên đổi lại

Nhưng căn phòng tầng ba tối tăm như mực, yên lặng không tiếng động, rõ ràng Nhậm Giang Lâm vẫn chưa trở lại.

Ngã xuống giường lớn, Tiêu Việt hơi thất thần.

Nói thật, chuyện lúc nãy ở suối nước nóng vẫn chưa nói rõ ràng, bây giờ hắn vẫn chưa biết làm thế nào đối mặt với Nhậm Giang Lâm, nghĩ đến lát nữa hai người sẽ ngủ chung…

Tiêu Việt bĩu môi, vốn là lúc đó hai người đang thảo luận việc giữa đàn ông và đàn ông, hắn đã rất tò mò. Mặc dù hắn biết có một giới như thế, nhưng thực sự là người bên cạnh quá thẳng, hắn chưa từng tiếp xúc, nói chuyện về Thư Dụ với Nhậm Giang Lâm, hắn nghĩ đến dáng vẻ kia của Thư Dụ, không khỏi hơi nghi hoặc, phụ nữ không tốt à? Sao mấy nhân sĩ cấp cao này đều nếm thử mùi vị của đàn ông.

Nhưng, khi nghe Nhậm Giang Lâm nói anh và Thư Dụ không có bất kỳ quan hệ nào, lúc hắn nhìn thấy Nhậm Giang Lâm cười khẽ, lúc hắn chú ý đến đôi môi đỏ hồng kia, hắn có phần bị mê hoặc. Nghĩ đến hắn hôn Nhậm Giang Lâm, khi nhìn thấy kinh ngạc trong đôi mắt của Nhậm Giang Lâm, nhìn vào rung động chợt lóe lên trong đôi mắt kia…

Sau đó Nhậm Giang Lâm đẩy hắn ra, nói câu đó.

Tiêu Việt hít sâu một hơi, giơ cánh tay đặt lên trán, nhắm hai mắt lại.

“Tôi sẽ cảm thấy cậu thích tôi.”

Lời nói của Nhậm Giang Lâm lượn vòng bên tai, Tiêu Việt cảm thấy rất bực bội, bực bội đến mức hắn muốn đi gõ ít code cho tỉnh táo lại, nhưng khi hắn đến không mang theo máy tính.

Thích Nhậm Giang Lâm? Sao hắn có thể thích.

Hơn nữa, tuy nói Nhậm Giang Lâm chỉ đang theo đuổi Thư Dụ, hai người vẫn chưa có kết quả, nhưng cuối cùng Nhậm Giang Lâm vẫn thích Thư Dụ, nếu không thì ai sẽ theo đuổi.

Chậc, nghĩ những thứ này làm gì, ngủ một giấc đã.

Quần áo cũng không cởi Tiêu Việt kéo chăn đắp lên, nhìn thời gian, một giờ sáng.

Lúc này Nhậm Giang Lâm không trở về, chỉ sợ là không trở lại nữa, về phần tại sao không trở lại, nghĩ đến Dương Phi Đồng và Diệp Cao Trì kia, Tiêu Việt không chỉ bực bội trong lòng, đầu còn đau.

Nhưng suy cho cùng đêm ba mươi trước Tiêu Việt cũng không nghỉ ngơi tốt, thường xuyên cả ngày thức đêm sửa dự án, đau đầu hơn nữa cũng không ngăn được cơn buồn ngủ như núi đổ.

Không biết ngủ bao lâu, Tiêu Việt vốn ngủ ít mà sâu, có người mở cửa vào phòng hắn cũng không tỉnh lại, chỉ mơ hồ cảm thấy tiếng sột soạt.

Cho đến khi bị thể trọng của một người đè tới khó chịu, khi cảm giác có người gặm mặt hắn, Tiêu Việt nửa tỉnh nửa mê mới hơi mở mắt, mở miệng nói: “Nhậm Giang Lâm?”

Cùng lúc đó trên người vang lên tiếng thở dốc mềm mại, “Nhậm tổng ơi ~ ”

Tiêu Việt nghe tiếng sững sờ, lúc này hoàn toàn tỉnh lại, ánh sáng xuyên qua rèm cửa voan mỏng khiến Tiêu Việt nhìn rõ người cưỡi trên eo hắn, đang sốt ruột vội vàng cởi dây lưng hắn ra là ai.

Diệp Cao Trì.

Trong dạ dày bỗng nhiên bốc lên một cảm giác buồn nôn ghê tởm, khóe miệng co giật, Tiêu Việt không do dự, không hề lưu tình hất người lên, sau đó đạp một phát xuống giường.

“Tao *** ông nội mày!”

“Cạch — ”

Vang lên cùng lúc với tiếng gầm thét của Tiêu Việt còn có âm thanh bật công tắc đèn phòng ngủ…

Ánh sáng đột ngột, chiếu sáng trong phòng ngủ, Tiêu Việt vô thức nhìn về phía cửa phòng ngủ, bốn mắt nhìn nhau với Nhậm Giang Lâm…

Khoảng thời gian này Nhậm Giang Lâm và Từ Triết Văn không thường gặp nhau, cho nên lúc hai người ở riêng với nhau, đã nói rất nhiều chuyện, ví dụ như “Công nghệ Phương Nguyên” kia, ví dụ như khoảng thời gian này chuyện mờ ám của những người kia luôn nhằm vào Nhậm thị, nhằm vào Nhậm Giang Lâm.

“Những công ty như Phương Nguyên, Hạc Minh có gan thì trực tiếp đối chọi với ông, người sau lưng là ai, trong lòng ông nắm chắc không?”

Nhậm Giang Lâm đứng lên cười một tiếng, không trả lời: “Có nắm chắc hay không giờ không quan trọng, trước tiên ăn cái tết này đã, sang năm tôi đến Mỹ một chuyến.” Tôi xem xem khoảng thời gian không ở Nhậm thị này, những người kia sẽ lại làm ra chuyện gì.

“Thời gian không còn sớm, nên trở về nghỉ ngơi rồi.”

Hai giờ ba mươi, Tiêu Việt cũng đã ngủ, nghĩ vậy Nhậm Giang Lâm hơi thả lỏng một chút.

Nhưng khi đi đến tầng ba, phát hiện cửa phòng hé mở ra cũng không khóa chặt Nhậm Giang Lâm nhíu mày lại.

Thấy Nhậm Giang Lâm đứng ở cửa không vào phòng, Từ Triết Văn ở phòng đối diện hỏi: “Sao vậy? Không mang thẻ phòng hả? Tôi bảo nhân viên khách sạn đi lên.”

“Không sao, tôi mang theo, ông nghỉ ngơi đi, ngủ ngon.” Nói đoạn Nhậm Giang Lâm đẩy cửa ra, một tiếng thở dốc như có như không vang lên ở phía phòng ngủ, truyền vào trong tai.

Nhậm Giang Lâm khẽ giật mình, đợi khi hồi tưởng xem đó là gì, một ngọn lửa giận dưới đáy lòng bỗng nhiên vọt lên, ngón tay run nhè nhẹ Nhậm Giang Lâm vốn định xoay người rời đi, nhưng chẳng biết tại sao, anh làm thế nào cũng không rời chân nổi.

Thậm chí hơn, anh còn chưa kịp nghĩ kỹ càng, đã ba chân bốn cẳng đến trước cửa phòng ngủ, đẩy cửa ra, bật đèn phòng ngủ lên.

Tiếng gầm thét của Tiêu Việt đồng thời vang lên.

Bốn mắt nhìn nhau, Nhậm Giang Lâm nhìn thấy Tiêu Việt đứng bên giường mặt mày xanh mét, dây lưng ngang hông đã bị mở một nửa…

Diệp Cao Trì đầy người mùi rượu nằm dưới đất, trên áo choàng tắm màu trắng in một dấu chân, cũng ngu ngơ nhìn về phía anh, “Nhậm tổng?”

Nhậm Giang Lâm rủ mắt, lạnh lùng nhìn xuống Diệp Cao Trì, “Từ giờ trở đi, nếu cậu lại xuất hiện trước mặt tôi, trong giới này sẽ không có ai nhớ đến cái tên Diệp Cao Trì nữa. Cút!”

Thái độ cao ngạo, giọng nói lạnh lùng, hai mắt không hề có tình cảm, trực tiếp dọa Diệp Cao Trì rùng mình một cái, giày cũng không kịp xỏ, lộn nhào lao ra khỏi phòng.

Diệp Cao Trì rời đi, trong căn phong lại yên tĩnh lần nữa, Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm, cười lên.

“Phòng của ông chủ Nhậm, lúc nửa đêm thật sự là náo nhiệt nhỉ.”

“… Cậu đi ngủ sao ngay cả giày cũng không cởi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.