Chiến Lược Của Dân Kỹ Thuật

Chương 16: Cuộc họp thường niên lễ tình nhân




Công ty giải trí Võng Thiên tranh thủ trước năm mới, quyết định thời gian họp thường niên năm nay, lễ tình nhân 14 tháng 2.

Từ chối khéo tất cả truyền thông và nhà tài trợ, giải trí Võng Thiên xác định địa chỉ buổi họp thường niên ở một tòa cao ốc dưới tên tập đoàn Nhậm thị, được xây cùng thời kỳ với tòa nhà trụ sở của Nhậm thị, phong cách tương tự, tòa nhà chỉ có ba tầng, tầng không cao chiếm diện tích lại rộng, trước sau đều có một vườn hoa kiểu dáng Chân Âu, rất duy mỹ.

Bình thường, tòa nhà này chưa từng mở ra với bên ngoài, mọi người đều chỉ biết tòa nhà này có tiếng, nhưng lại chưa bao giờ đi vào.

Khi bọn Tiêu Việt chạy tới, đã thấy bên ngoài cửa sắt từng chiếc xe sang trọng lục tục đưa trai xinh gái đẹp đến, sau đó mới chậm rãi lái đi, những nam nam nữ nữ mặc váy, mặc âu phục kia bước đi như mèo, dáng dấp yểu điệu.

Nhìn nữ minh tinh trước mặt mặc lễ phục váy ngắn, chân đi đôi xăng đan gót nhỏ mười centimet đi qua trước mặt. Bị gió lạnh tháng hai thổi run lên như bị sốt rét Kha Hoằng Ích sợ hãi than nói: “Đậu má, mặc dù hôm nay hơi ấm, nhưng dù gì cũng là tháng chạp, đi xăng đan, mặc váy ngắn, mặc trang phục lộ lưng trong thời tiết này, có phải bị điên không!”

“Ê ê, mau nhắm đôi mắt hèn mọn của mày lại đi, bảo vệ cửa đang nhìn chằm chằm mày đấy.” Tiêu Việt cắn bánh bao trong miệng, đập một phát lên lưng Kha Hoằng Ích, nói: “Mắt đã nhìn thẳng rồi, mày còn ở đây chửi người ta bị điên?”

“Này không phải, xem thế là đủ rồi.” Kha Hằng Ích nhướng lông mày thô tục lên, cười hề hề nói: “Xem ra là hôm nay có phúc được thấy.”

“Thôi đi thôi đi, đừng làm mất mặt nữa,” Triệu Viên Viên liếc nhìn một đám đàn ông mặc âu phục thuần đen, chậc một tiếng.

Mặc âu phục đen, cô không có ý kiến gì, nhưng vừa mặc lên cả đám này lại không giống nhau!

Này đâu giống như là tới tham gia họp thường niên? Người không biết còn tưởng là đi đưa linh cữu cho người ta! Quả thực có chướng ngại thưởng thức, nhìn nhiều cũng cảm thấy là một loại vũ nhục với mắt.

Đặc biệt là khi so sánh với nhóm nam thanh tú đi ngang quan bên người.

Bọn đàn ông đeo kính này quả thực xấu đến một cảnh giới mới.

“Đi thôi đi thôi, nhanh nhanh đi vào, hôm nay mặc ít vẫn lạnh.” Nhạc Đào Tiến sửa sang áo khoác âu phục của mình, “Bên trong có hệ thống sưởi.”

Triệu Viên Viên nghiêm mặt gật đầu, bước nhanh đi trước bọn họ, bỏ người lại đằng sau.

“Triệu Viên Viên đi nhanh thế làm gì?”

“Chắc là vì ông xấu, cô ấy không muốn đi chung đường với ông.”

“Ha ha, ông khỏi nói, bình thường Triệu Viên Viên không thích ăn diện, chỉ buộc đuôi ngựa mặc quần áo thể thao, lúc này mặc âu phục, tóc xõa xuống, cũng rất đẹp.”

Nhạc Đào Tiến ở bên cạnh không ngừng gật đầu, “Viên Viên khá xinh.”

Tiêu Việt vừa gặm bánh bao, vừa nói: “Nhưng tính tình hơi xấu.”

“Anh Việt à, mày định ăn bánh bao đi vào hả?” Uông Trạch nhìn một túi bánh bao hấp trong tay Tiêu Việt, mày nhíu chặt lại.

“Sao? Không cho phép hả? Tao còn chưa ăn cơm trưa đâu.”

“Tao cũng chưa.”

“Vậy mày cứ beep beep lẩm bẩm cái gì.” Tiêu Việt không hiểu được, không phải là họp thường niên à, mưu cầu vui vẻ, làm gì khiến cho hưng sư động chúng như thế.

Nhưng đợi sau khi hắn kiểm tra thẻ công tác đi vào, ý nghĩ này cũng dừng lại.

Đại sảnh to lớn nam nam nữ nữ đứng đông nườm nượp, cho dù Tiêu Việt không có hứng thú với minh tinh đi nữa, nhưng phóng tầm mắt nhìn tới, chắc chắn sẽ có nhiều người thường xuyên xuất hiện trên TV, hắn nhìn quen mắt.

Ở bục cao của đại sảnh yến hội, không biết là ai đang đánh đàn piano, tiếng đàn êm ái du dương, bốn phía đại sảnh trưng bày rượu và đồ ăn tự lấy. Trong sảnh xây hồ nước khoảng ba mươi mét vuông kiểu 凹, nuôi ít hoa cỏ sống dưới nước.

Chân dài, mông cong, ngực nõn nà, những nơi ánh mắt nhìn đến đều là cảnh đẹp, trai xinh gái đẹp giá trị nhan sắc cao sóng đôi, cái này thay vì nói là họp thường niên, không bằng nói là tiệc long trọng.

Tiêu Việt nhìn xung quanh, nhìn xem Nhậm Giang Lâm đến chưa, nhưng mà nhìn hồi lâu, Tiêu Việt vẫn chưa thấy Nhậm Giang Lâm, đã nhìn thấy Cung Hữu Vĩ trước.

“Anh Việt ơi! Các anh đến rồi!” Cung Hữu Vĩ mặc âu phục xanh lam làm đỏm lao đến, “Các anh không biết đâu, hôm nay em nhận nhục nhã lớn cỡ nào.”

“Nhục nhã? Ai không có mắt đến nhục nhã chú như thế? Khẩu vị nặng vậy?”

Tiêu Việt hơi ghét bỏ tránh đi, “Chú đang làm gì đây, mặc như tường của bờ biển, chậc, không đúng, không phải chú nói lễ tình nhân sẽ đến tham gia quan hệ hữu nghị hả? Chạy tới đây làm gì.”

“Bộ phận thông tin bọn em vốn đã quyết định hôm nay quan hệ hữu nghị đó chứ, nhưng về sau công ty đột nhiên thông báo họp thường niên tổ chức vào hôm nay, này chẳng phải hủy bỏ quan hệ hữu nghị à?”

“Hủy bỏ? Không phải chú rất muốn tìm bạn gái hả?”

“Hầy, anh ơi, anh không hiểu rồi, anh nhìn đi,” Cung Hữu Vĩ tới gần Tiêu Việt, ngón tay lắc một vòng: “Các người đẹp một năm chỉ có thể gặp một lần, nhưng bạn gái ngày nào cũng có thể tìm mà!”

“Ơ, thật không?” Tiêu Việt liếc nhìn Cung Hữu Vĩ cười nói: “Nhưng mà, đối với chú mà nói không phải là ‘người đẹp một năm có thể gặp một lần, bạn gái hai mươi sáu năm cũng chưa tìm được à’?”

“Đờ mờ, Tiêu Việt mày quả thực nhìn thấu Cung Hữu Vĩ rồi.” Uông Trạch đi đến bên cạnh Tiêu Việt, xoay người lại giới thiệu với người khác: “Đây là Cung Hữu Vĩ, cũng ở đại học T, nhỏ hơn chúng tôi một khóa.”

“Chào mọi người chào mọi người, em ở phòng thông tin của giải trí Võng Thiên, người của bộ phận cơ bản đều đang chơi game ở khu A, Võng Thiên, Hạo Thiên, đều là người một nhà có chữ Thiên đằng sau, sau này các đại lão quan tâm nhiều hơn.”

“Chơi game?”

Cung Hữu Vĩ vừa nói, Tiêu Việt mới chú ý phía đông đại sảnh thực sự đặt bốn hàng máy tích hợp, buổi họp thường niên này còn chuẩn bị máy vi tính cho người ta chơi game?

“Đúng rồi, trong những minh tinh này có khá nhiều người đều thích chơi game, bộ phận kế hoạch nói là đã trưng cầu ý kiến, sau đó chuẩn bị rồi.”

“Ê, nếu không chúng ta đi qua xem xem chơi cái gì đi? Lâu lắm rồi không đụng vào game.” Nhạc Đào Tiến nói.

“Được, đi thôi.” Cung Hữu Vĩ cười nói: “Anh Việt anh đi không?”

Tiêu Việt lắc đầu, “Không, nãy ăn chưa no, mấy người đi, tôi đi kiếm chút gì ăn.”

Kết quả phần lớn đều đi theo Nhạc Đào Tiến, chỉ còn lại Triệu Viên Viên, Uông Trạch, Kha Hoằng Ích đi theo Tiêu Việt lượn khắp nơi, ăn chút gì đó.

Tiệc đứng trong đại sảnh cung cấp đều cố ý mời đầu bếp từ khách sạn nổi tiếng đến nấu, món Trung Tây có cả, phân lượng mỗi một đĩa hơi ít, hương vị lại rất ngon.

Tiêu Việt ăn rất sảng khoái.

Kha Hoằng Ích nếm ngụm rượu vang, híp mắt: “Các anh nếm thử rượu này đi, ngon phết.”

“Đúng là ngon.” Uông Trạch nếm một ngụm, lại nhìn thương hiệu, chậc lưỡi: “Một chai này mấy nghìn lận…”

Nhưng vừa dứt lời, đã nghe bên cạnh có người cười khẽ một tiếng.

Tiêu Việt nhìn sang theo âm thanh, thấy một người phụ nữ mặc chiếc váy sa chữ V khoét sâu màu đỏ, liếc mắt nhìn mấy người bọn hắn, khẽ cười nói: “Thảo nào lại cảm thấy rượu kia hiến lạ, bộ quần áo này sợ là chưa đến một nghìn phải không?”

(sa/the: là loại vải dệt thưa, có tính thấu quang)

“Họp thường niên lần này sao mời người nhiều người nghèo tới đây vậy?”

“Thật là, bọn họ chính là đám người vừa nãy đi vào, tới làm gì đây, mặc cả người đen đến đưa tang hả?”

Tiêu Việt nhíu mày há miệng đang chuẩn bị nói chuyện, Triệu Viên Viên ở bên cạnh bỗng nhiên đi lên trước, dáng cao 1m69, đi đôi giày cao gót 8 centimet, khoanh tay, kiêu ngạo liếc nhìn xuyên thủng nữ minh tinh hận trời cao còn thấp hơn cô nửa cái đầu.

“Cô là Ôn Tuyết Dao đúng không? Tôi nhớ chiều cao chính thức là mét sáu ba? Wow, mọi người đều nói cô đoán chừng chỉ có một mét năm sáu, tôi nhìn trên TV cũng không cảm thấy đâu, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, một mét năm sáu cái gì, sợ là cô chưa đến một mét năm mươi nhỉ? Muốn người giàu có tới? Muốn làm gái hồng lâu đến thế?”

“Cô.”

“Cô gì mà cô, cô câm miệng cho tôi!” Triệu Viên Viên ngắn lời Ôn Tuyết Dao, vừa nói vừa liếc nhìn cô gái váy ngắn nói đưa tang ở bên cạnh, nói: “Chúng tôi đến đưa cô đấy! Bà tám chết tiệt!”

Nói xong câu này, cũng mặc kệ các nữ sĩ choáng váng tại chỗ, liếc nhìn ba đồng bọn bên cạnh, mặc dù cô cũng cảm thấy giống như đưa tang, nhưng với tư cách bạn bè cô có thể nghĩ trong lòng, nhưng người khác nói vậy thì không được?

“Đi thôi, nhìn loại thiểu năng này, hết muốn ăn.”

Uông Trạch bên cạnh cười nói: “Chị Viên Viên bá khí ầm ầm.”

(bá khí ầm ầm gốc là 霸气侧漏 [bá khí trắc lậu]: nhuệ khí, tài hoa lộ ở bên ngoài, có vẻ không thành thục, nhưng kiêu ngạo, thậm chí lên mặt nạt người)

“Tôi đây giải cứu các cô ta,” Triệu Viên Viên cười nói: “Có phải vừa rồi các ông định chửi lại không? Loại con gái yếu đuối kia nào chịu nổi cái miệng pháo của mấy ông.”

“A —— nói miệng pháo gì đấy, Viên Viên bà bậy quá.” Tiêu Việt nén cười nói

Triệu Viên Viên sững sờ, đợi hiểu ra mới dở khóc dở cười, nhấc chân đạp Tiêu Việt một phát: “Cái tên này sao miệng ông toàn nói tục vậy!”

“Ê, đừng ồn nữa, mọi người nhìn bên kia.” Kha Hoằng Ích dùng ánh mắt ra hiệu mấy người nhìn vào trong góc.

Mấy người nhìn qua theo tầm mắt của anh ta, lại thấy, hai người đàn ông ôm nhau ở trong góc tối gặm miệng nhau, chắc tưởng rằng ở góc kia không ai nhìn thấy nên càn rỡ, vô cùng động tình, khó chia lìa, nhìn qua từ góc độ này của bọn họ, tay hai người đàn ông kia đã sắp luồn vào trong quần rồi.

“Đây không phải Khưu An và Diệp Cao Trì à?” Triệu Viên Viên nhỏ giọng thốt lên, “Hai người họ sao vậy? Khưu An đã kết hôn còn có một đứa con đấy, không phải Diệp Cao Trì với Trương Hiểu Chi là một đôi ư?”

“Đúng rồi, tôi cũng nhớ Khưu An đã kết hôn, có vẻ còn rất ân ái, con hình như đã mấy tuổi rồi.” Uông Trạch lắc đầu, không nhìn nữa, “Đây là ngoại tình? Còn với đàn ông?”

“Đây đều là vẻ ngoài, tôi nghe nói có rất nhiều song tính luyến ái trong giới này.”

“Chậc chậc chậc, không phải Nhậm Giang Lâm cũng là một người à?”

Bỗng nhiên nghe thấy tên của Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt nhíu mày nói: “Nhắc đến anh ta làm gì.”

Nói tới đây, Tiêu Việt bỗng nhiên cảm thấy nhàm chán, còn hơi ngột ngạt, “Tôi ăn no rồi, trong này hơi nóng, tôi ra ngoài hít thở không khí.”

Dứt lời đứng lên đi ra ngoài, nhưng, hắn vừa mới đi đến giữa sảnh, sảnh tiệc phía đông đã rùm beng lên.

“Mả mẹ, mày nhổ dây mạng làm gì!”

Là giọng của Cung Hữu Vĩ.

“Tao thích!”

“Chơi không lại thì đừng chơi!”

“Chơi không lại? Nói đùa gì vậy, ông đây chơi chết mày!”

Tiêu Việt đứng bên hồ nước thò đầu nhìn về phía trước, lại lơ đãng liếc thấy hai nữ sĩ lặng lẽ đẩy người phụ nữ mặc áo sơ mi phía trước đứng đưa lưng về phía hắn, trong vô thức, Tiêu Việt giơ tay kéo, dưới chân lại không đứng vững, cùng ngã vào trong hồ nước với người phụ nữ áo sơ mi.

“Ối, xin lỗi xin lỗi, tôi không cẩn thận chen vào cô.”

Lời này, là hai người phụ nữ đẩy người kia nói với người phụ nữ áo sơ mi.

Bị nước lạnh đóng băng hoàn toàn Tiêu Việt giận rồi, vuốt mái tóc rối ướt đẫm ra sau, ngẩng đầu chửi ngay:

“Chen cái l*n mẹ cô!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.