Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 9: Gả Đi




Editor: Chanhneee

Người xông vào hóa ra là Thanh cô cô.

Thanh Trà hai má đỏ chót, Ty Mặc theo sát phía sau nàng, sốt sắng nói: "Cô cô! Hầu gia còn đang nghị sự!"

Lồng ngực Thanh Trà phập phồng, hiển nhiên đang trong cơn thịnh nộ, vội vã chào Vân Trinh một cái rồi nhanh chóng nói: "Cũng chẳng phải người ngoài, ta không kiêng kị gì.

Hầu gia, chỉnh lý xong đồ đạc cho ngài ta mới phát hiện tâm viện trông coi Đông phủ bên này không có chuẩn bị chỗ ở cho ta? Hỏi quản gia thì hắn nói là La trưởng sự bên đây an bài, trưởng sự nghĩ như thế nào vậy? Ta không ở trong phủ thì lấy ai chăm sóc Hầu gia?"

Nàng chưởng quản gia phủ đã nhiều năm, ngày trước lại có Hầu gia làm chỗ dựa xem mình như đại nhân, cũng không e lệ như nữ tử bình thường.

Lúc nhìn về phía La Thải Thanh đôi mắt vừa lạnh vừa oai lệ, cứ như bị người cướp đi thứ đồ quan trọng.

Vân Trinh giương mắt nói: "Cô cô, là ta dặn."

Thanh Trà sửng sốt: "Hầu gia?"

Vân Trinh nói: "Qua năm mới ta cũng đã mười lăm, nhà bình thường vào lúc này cũng đã phải thảo luận hôn sự.

Mây cô cô tài hoa còn chưa gả, không nên vì chăm sóc ta mà mắc phải sai lầm, bỏ lỡ danh dự của cô cô."

Thanh Trà nhìn ánh mắt như đang thanh minh của Vân Trinh, bỗng nhiên nghẹn họng: "Vậy ai sẽ chăm sóc Hầu gia? Tuy nói Hầu gia đã sắp tới tuổi trưởng thành vậy ta ở hậu viện phối hợp thay người thu xếp cũng được a?"

Đôi mắt Vân Trinh cong cong, cười nói: "Không cần phải lo lắng, Thái Thường tự đã phái tới cho ta mấy mụ mụ lão thành cùng tỷ tỷ, ít ngày nữa sẽ đến.

Mặt khác ta đã dặn dò La trưởng sự thay cô cô xem xét mối lương sự, chờ ra hiếu sẽ cùng thảo luận chuyện thành thân với cô cô.

Đến lúc đó cô cô cũng cần phải về nhà chờ gả, để tránh mất công ngươi cứ ở lại Tây phủ là tốt rồi."

"Xuất giá?" Sắc mặt Thanh Trà trắng bệch, nhìn về phía La Thải Thanh.

La Thải Thanh khom người nói: "Ta đã thay Thanh Trà cô nương tìm ra ba vị tướng mạo nhân phẩm đều tốt, gia cảnh giàu có.

Đều là người khá giả, đang muốn phái người đưa cho cô nương nhìn, nếu như hợp ý, trước tiên có thể nhanh chóng xác định, chờ ra hiếu là có thể đón dâu.

Đồ cưới của cô nương cũng đã được dự trù, vừa vặn phía tây kinh thành có năm mươi mẫu ruộng tốt mới được sang tay, ty chức đã sai người tới Trang tử mua lại, của hồi môn cũng rất là thoả đáng."

Ty mặc cùng Tư Nghiễn đã bắt đầu ồn ào: "Chúc mừng cô cô!"

"Cô cô đại hỉ rồi!"

"Trang tử Phương Bắc? Đây chính là tấc đất tấc vàng a!"

"Xuất giá tại Tây phủ sao? Vậy cũng quá có mặt mũi rồi!"

"Người làm mai cũng không giống đâu, ta nghe nói người làm mai cho các phủ không phải ai cũng có thể dùng."

"Chỉ là không biết chú rể thế nào thôi."

"Còn cần phải nói.

La trưởng sự tự mình chọn người, tất nhiên gia cảnh nhân phẩm không có gì không tốt."

Thanh Trà nhìn Vân Trinh cười như không có chuyện gì xảy ra, thần sắc ngạc nhiên, phảng phất như đang thấy một người xa lạ.

Đứa bé này không phải mỗi ngày nàng nhìn hắn lớn lên, hắn đều la hét cô cô không được lấy chồng, sẽ không gả, ta phụng dưỡng cô cô sao?

Hắn vì sao bỗng nhiên muốn gả mình đi?

Là ai ở giữa làm khó dễ sao?

Bọn lão Lan sao?

Trưởng sự mới tới?

Hay là trưởng sự bị đuổi ngày trước đã nói cái gì?

Việc này thực sự quá đột ngột, ngày thường nàng gây thù chuốc oán quá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn dĩ nhiên ngoác mồm líu lưỡi, không biết phản ứng ra sao.

Vân Trinh cũng đã gọi La Thải Thanh: "Trước hết La trưởng sự cứ đi viết tấu sớ tạ ân đi." Rồi lại quay qua đối mặt với Thanh Trà nói: "Lát nữa có thưởng trong cung đưa đến, còn phải làm phiền cô cô tiếp nhận, tiến kho."

Thanh Trà theo phản xạ đáp: "Trong cung lại có thưởng? Đây chính là đại hỉ sự!"

Vân Trinh gật gật đầu: "Sau đó còn phải làm phiền cô cô đem kho hàng của lưỡng phủ kiểm kê, viết ra sách để chuyển giao, ngày sau cứ an tâm chờ gả đi.

Dù sao thời gian cũng không có nhiều, cô cô cũng nên chú tâm chuẩn bị mấy việc như đồ cưới, áo cưới..

có nhu cầu gì muốn làm cứ bàn giao cho quản gia.

Trưởng sự bên này đều sẽ an bài tốt, cô cô yên tâm, nhất định có thể làm tới phong quang mà đưa ngươi gả đi."

Thanh Trà đầy đầu đều cảm thấy không đúng, lại bị Vân Trinh, La trưởng sự cùng với hai thư đồng nói chuyện một tràng, ngược lại khiến cho thần sắc của chính nàng trở nên không bình thường.

Nàng đứng lên hoang mang nói: "Nhưng Ca nhi còn nhỏ, một trưởng bối cũng không có.

Ta đi rồi ai sẽ tới chăm sóc Ca nhi?"

La trưởng sự cười nói: "Thanh cô cô nói đùa, với tuổi của Hầu gia nếu ở trong nhà dân chúng bình thường cũng đã xem như tới tuổi nói chuyện kết hôn.

Còn có Hoàng thượng là cữu cữu của Hầu gia, sao có thể nói Hầu gia không có trưởng bối? Ngài chỉ cần tâm tính thiện lương...!Ừm Thanh cô cô, thỉnh bên này, ta nói với ngài một chút về việc lựa chọn người kết hôn..."

Trưởng công chúa rõ ràng chỉ là nghĩa nữ, còn là một nữ thổ phỉ lập nghiệp...!Đường Hoàng ra dáng nói Hoàng thượng là cữu cữu, cũng quá mặt dày đi? Trong lòng nàng xem thường nhưng cũng biết không thể nói thế được, thêm vào tâm loạn như ma, càng nhất thời không biết ứng đối ra sao.

Cuối cùng sắc mặt Thanh Trà có chút trắng bệch, giống như du hồn mà rời khỏi thư phòng.

Chờ Thanh Trà lại lén lút đi tìm Ca nhi mà nàng chiếu cố từ nhỏ, muốn nhắc nhở lương tâm hắn cùng với cam kết trong quá khứ, lại phát hiện chi giao giữa Tây phủ và Đông phủ từ lúc nào như đã có lạch trời ngăn trở.

Tây phủ bên này phần lớn đều là người nàng quản nên cũng còn tốt, Đông phủ bên kia vốn là nơi sinh hoạt thường ngày của trưởng Công chúa, trong ngoài đều có quân canh gác, bảo vệ.

Nàng muốn truyền lời tới tiểu Hầu gia cũng khó khăn.

Mà ngược lại, La trưởng sự rất chịu khó đưa thiếp của những người đã được tuyển chọn kĩ càng tới.

Ứng cử viên được chọn đều rất tốt, thậm chí còn có người ở riêng bên ngoài một huyện nhỏ.

Nàng đã trả về mấy cái, La trưởng sự vẫn như cũ chăm chỉ không ngừng chọn những người khác đến, trên mặt vẫn là điệu cười khách sáo.

Tất cả mọi người trong lưỡng phủ đều biết, nàng đang muốn từ Hầu phủ gả đi.

Nàng rốt cuộc cũng không sai khiến được ai, ảo giác nàng từng cho rằng mình là chủ nhân lưỡng phủ tiêu tán, tựa như vừa tỉnh giấc chiêm bao.

Thủ hạ trong phủ đôi người còn cảm thấy kinh sợ, Hầu gia đang dần trưởng thành, giữ lại bà con họ hàng xa này trong phủ sao được? Ngày trước Hầu gia qua đời, vị Thanh cô cô này vốn không còn thích hợp ở lại trong phủ a! Nàng cần phải trở về thân phận một bà con xa tạm trú nơi đây.

Thanh Trà lại cầu kiến Vân Trinh mấy lần đều không gặp được, biết chuyện lấy chồng đã là chắc chắn, rốt cuộc hết hi vọng.

Chọn một tiểu quan lựa một ứng cử viên phù hợp, sau khi lưỡng phủ trừ hiếu liền cấp tốc mang tam sách sáu lễ dâng kiệu hoa đưa nàng rời đi.

Mãi đến tận ngày xuất giá, nàng rốt cuộc cũng không gặp được Hầu gia, cũng trước sau không thể nào hiểu được tại sao Cát Tường nhi của nàng bỗng nhiên ác tâm như vậy.

Vân Trinh đã chết qua hai lần quả thực hoàn toàn không có đặt nàng trong lòng, hắn chỉ là thẳng thắn dứt khoát, gió cuốn mây tan, như thể cắt bỏ cành hỏng mà xử lý tất cả những việc vặt vãnh cùng những người không liên quan.

Làm rõ chuyện trong phủ, Hầu phủ cũng đã trừ hiếu, Chiêu Tín Hầu trẻ tuổi lẽ ra phải chính thức dùng thân phận Hầu gia mà bắt đầu đứng ra giao thiệp.

Thiếp mời đưa vào cứ như nước chảy nhưng Vân Trinh vẫn luôn lấy chuyện mình còn ít tuổi phải lấy học tập làm trọng, cơ hồ không hề tham gia bất kỳ cuộc gặp giao tiếp nào.

Hắn còn bận ở trong phủ từng đợt lại từng đợt tựa sóng gió, thẩm định, tuyển chọn từng người trong nhóm nam đồng.

Chọn lấy mấy người có tương lai, để bọn họ mỗi ngày thao luyện, cưỡi ngựa bắn cung, dùng đao.

Còn mời tiên sinh đến dạy cho bọn họ nhận thức chữ cái, từ thái công sáu thao đến binh pháp Tôn tử đều phải giáo dục cẩn thận.

Cũng mời tiên sinh tới dạy vẽ, không phải là vẽ non nước sơn thủy, hay chim hoa mà là chuyên tâm học vẽ chân dung cùng với dư đồ (bản đồ).

Mỗi ngày đều để các lão binh thay phiên giảng giải cho bọn nhỏ, cái gì cũng có thể dạy, dạy kỷ luật trong quân, nói qua chuyện phát sinh trong quân hay những chiến dịch đặc sắc, chiến bại...!Kể cho bọn họ cảm giác khi lần đầu tiên ra chiến trường giết địch.

Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, phải nhanh chóng bồi dưỡng ra một nhóm người tinh anh, như thế mỗi ngày tập luyện gân cốt, tự mình lựa chọn thập bát vũ khí.

Chữ biết mà binh biến thao lược cũng hiểu, sau đó lại đưa tới trong quân để các thúc bá mang đi thực chiến là có thể dùng.

Ngày đó hắn còn đang nhìn đám hài nhi chia làm hai tiểu đội chơi đá cầu bên sân nhỏ thì có người bên ngoài tới báo Chu Giáng tới.

Hàng lông mày của hắn hơi nhấc lên, để Ty Mặc đi đón còn chính mình vẫn cứ lười biếng ngồi một bên thao trường nhìn trận bóng.

Từ sau khi tuyển chọn được mấy chục nam đồng, hắn không có chuyện gì liền để đám hài nhi này ở sân tập tham gia một ít hoạt động có tính đối kháng như đá cầu, đua ngựa, đấu bắn, giác đấu...!Cái gì cũng có thể, mỗi lần giao đấu đều sẽ có thưởng, trên tường viện còn đặt một bảng Thanh Long thật lớn.

Mỗi lần chiến thắng đều ghi lại tỉ số, để đám nam đồng này dấy lên nhiệt huyết lúc giao đấu, dù ngày hay đêm trong không khí đều dội lên ý chí chiến đấu, vĩnh viễn không có thư giãn, như vậy mới có thể chọn ra được người tốt nhất.

Sân tập nhỏ đã được dọn sạch sẽ, chỉ có mái ngói bên cạnh tường viện hiện lên lớp tuyết óng ánh.

Bọn nhỏ trên giáo trường đang gào thét chuyền bóng, tất cả đều mặc đồ rất mỏng, thậm chí có người nóng tới mức cởi cả áo, lộ ra cơ bắp rắn chắc trên người.

Trong miệng hộc ra khói trắng hừng hực, tiếng rít, tiếng hò hét khiến trên sân lửa nóng một mảnh.

Chu Giáng được Ty Mặc dẫn tới, vừa cười vừa nói với Ty Mặc: "Chủ nhân nhà ngươi thật ham chơi, ta cũng là kẻ cuồng chân lại lo lắng hắn ở nhà một mình cô đơn.

Hôm nay thật vất vả mới không cần đi học, vội vã sang đây tìm hắn kết quả không ngờ ở đây còn chơi tới náo nhiệt."

Ty Mặc cười nói: "Hầu gia nhà chúng ta hàng ngày đều tìm mấy trò mới mẻ để chơi, tình cảm của ngài với Hầu gia cũng không như người khác, Hầu gia biết ngài đến tất sẽ cao hứng."

Vẻ mặt Chu Giáng tươi cười, giương mắt nhìn lên quả nhiên đã nhìn thấy Vân Trinh ngồi bên lò sưởi, đang cầm đũa chọn lựa đậu phộng và hạt dẻ đã được nướng kỹ trong lò than.

Nhìn thấy hắn cũng chỉ vẫy vẫy tay ra hiệu cho hắn ngồi, đem đĩa nhỏ đựng đầy đậu phộng và hạt dẻ đẩy về hướng hắn.

Chu Giáng cũng không giữ lễ tiết, vẫn như trước quen thuộc ngồi một bên nói: "Thật sự là tháng ngày tiêu dao tự tại nha! Ta thì quá thảm, bây giờ người vào dâng thư phòng theo học nhiều lắm! Mỗi ngày về nhà đều bị hạn chế đi, bắt học thuộc lòng sách vở, trưởng bối trong nhà cũng thay phiên nhau ân cần dạy bảo chỉ sợ ta ném mất mặt mũi trước mặt các quý nhân." Hắn cầm một hạt đậu phộng, cũng không sợ nóng bóc xong liền bỏ luôn vào miệng, tuy rằng đầu lưỡi bị nóng vẫn nhai nhai nói: "Thơm quá!"

Vân Trinh nói: "Nhóm tiểu Vương gia các nơi đều đã đến?"

Chu Giáng nói: "Còn không phải sao? Từng người từng người kiêu ngạo vô cùng, bức bách vô cùng.

Ngay cả trong lớp cũng tranh nhau làm náo động, nếu Hoàng thượng đến thì lại càng thể hiện! Nhìn bọn họ mỗi một người ai cũng ra vẻ thần thông, quả thực từng người đều xem như mình là đồng nhi bên người Bồ tát hạ phàm.

Phi!"

Vân Trinh nở nụ cười, cầm trà nóng từ từ uống, mắt chỉ nhìn về trận thi đấu trong sân.

Chu Giáng vốn là người dù không ai phản ứng cũng có thể tự náo nhiệt diễn xuất, tự mình nói: "Tháng sau ngươi cũng nên vào học rồi đi? Ngày trước dâng thư phòng chỉ có một mình ngươi, bây giờ có nhiều tiểu công tử tôn thất tới như vậy.

Hôm nay tiểu công tử Trình Tự Hạo của Bá gia bị đánh, nhóm Thái phó tiến vào cũng không thay hắn làm chủ, trái lại trách hắn nháo loạn lớp học bèn đuổi trở về.

Trưởng bối nhà ta nghe tiếng gió liền càm ràm một buổi tối, nói ta đừng để trong nhà mất mặt! Chúng ta bồi đám người đó theo học thực là thảm, ngươi thì tốt rồi nhưng bây giờ mấy tiểu công tử đó nói không chừng có một người sẽ là Thái tử tương lai, ngươi cũng phải thu liễm tính tình của mình."

Vân Trinh không để ý nói: "Ai đánh hắn? Ngược lại bị đánh là đáng."

Chu Giáng nói: "Cơ Hoài Thanh con thứ của Tần vương, kiêu ngạo cực kỳ, tính khí cũng nóng.

Trình Tự Hạo cũng không biết điều, nghiên mực của hắn bị hỏng cũng không nên nói là do Hoài Thanh công tử cố ý, Cơ Hoài Thanh trực tiếp cầm nghiên mực ném qua."

Cơ Hoài Thanh a...!Vân Trinh chuyển chuyển chén trà trong tay, chính là kình địch của Cơ Hoài Tố đây.

Khóe miệng Vân Trinh mỉm cười, lại nghe được một trận hoan hô giữa giáo trường.

Hóa ra là đội hồng vào một quả, các đội viên còn đang giơ tay phấn chấn kêu to..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.