Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 79: Chua




Cuối cùng Đàm Văn Úy chật vật dỗ dành Đàm Trăn, đáp ứng không bắt Đàm Văn Bảo trở về nữa rồi mới về phòng.

Đàm Văn Bảo nghiến răng nghiến lợi nói với Đàm Trăn: "Không ngờ đích tôn lại không nhớ tình huynh muội, lại ác độc như vậy, ta nhất định phải viết thư cho tổ phụ vạch trần bộ mặt thật của bọn họ!"

Sắc mặt Đàm Trăn tái nhợt, mỏi mệt ngồi ở một bên: "Ca ca còn không thấy rõ sao? Sao đại ca có thể quyết đoán được như vậy, chắc chắn đây là ý của tổ phụ. Ta cố ý vạch trần hắn ta chỉ là để buộc hắn ta nhượng bộ, trong lòng hắn ta hổ thẹn với ta nên mới không thể không nhường bước. Nếu thật sự là hắn ta dám làm ra thì sao phải để ý, cứ việc đuổi ngươi về phủ, đến lúc đó ta chính là thịt tr3

thớt, chỉ có thể nghe hắn ta bài bố."

Đàm Văn Bảo gần như là nhảy dựng lên.

Đàm Trăn tái nhợt cười nói: "Chính là như vậy, quý nữ như chúng ta nếu không thể mưu cầu vinh quang lớn cho gia tộc thì chỉ là đồ vô dụng thôi. Chúng ta ở trong đó hưởng thụ vinh hoa phú quý, đương nhiên cũng phải tiếp nhận vận mệnh này. Ca ca cũng không cần kinh ngạc, chỉ có thể cảm thấy may mắn vì bây giờ ta vẫn chưa mất trong trắng, danh dự cũng được bảo vệ, vẫn còn có ích thôi."

Đàm Văn Bảo chán nản ngồi xuống, Đàm Trăn lạnh lùng nhìn ca ca ruột thị của mình đã mất đi dũng khí phản kháng khi nói đến tổ phụ, liền biết không thể trông cậy được. Nhưng nếu hắn ta không ở đây, nàng ta đi theo Đàm Văn Úy, ai biết lúc nào sẽ lại bị hy sinh lần nữa? Cho dù ra sao cũng chỉ có thể kéo ca ca ruột của mình vào kinh cùng thôi.

Nàng ta cười nói: "Ca ca không cần lo lắng, bây giờ đã không có chuyện gì rồi. Sau này hắn ta trở thành Thế tử Thừa Ân Bá trước, hay là ngươi trở thành quốc cữu(*) trước còn chưa biết được đâu."

(*) Quốc cữu = anh trai Hoàng hậu, ý của bà chị này là đang nói mình sẽ trở thành Hoàng hậu đây =))

Đàm Văn Bảo hơi ngẩng đầu, có chút nhụt chí nói: "Trăn Trăn, ta cảm thấy trong kinh quả nhiên là đầm rồng hang hổ, ta sợ đến lúc đó ta không bảo vệ được ngươi, nếu không chúng ta vẫn từ bỏ trở về đi. Làm phú ông có gì không tốt?"

Đàm Trăn nhìn hắn ta một hồi: "Đích tôn có tước vị thừa kế, nhị phòng lại không có cái gì, đến khi tổ phụ không còn, chúng ta chỉ có thể phân gia. Đến lúc đó phụ thân còn vẫn có chút sản nghiệp tổ tiên được chia, ngươi thì sao? Văn không thành võ chẳng giỏi, thi khoa khảo không đậu, không nhân dịp bây giờ vào kinh, tổ phụ vẫn còn thể diện mà kiếm chút xuất thân với Hoàng Thượng, ta sợ sau này ca ca còn chẳng làm được phú ông đâu."

Đàm Văn Bảo ủ rũ: "Đây không phải bán nữ cầu vinh sao?"

Đàm Trăn cười một tiếng: "Ta sắp được gả vào tôn thất, trở thành người cao quý nhất, dù sao đều là phải gả, đương nhiên là phải gả tốt rồi. Nếu không với thân phận bây giờ của ta, cao không được thấp chẳng phải, lại có thể gả cho người tốt lành gì? Hơn nữa dù sao chúng ta cũng là mẫu tộc của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ không hại chúng ta."

Đàm Văn Bảo thương tiếc nhìn nàng ta: "Nhưng vừa ra ngoài đã khiến ngươi bị hù dọa, ca ca đau lòng ngươi."

Đàm Trăn nói: "Chỉ trách ta, vốn dĩ các ca ca đã không chịu giữ phụ nhân kia, là ta thấy tr3

người nàng ta toàn vết thương, cảnh ngộ thực sự đáng thương nên mới mềm lòng. Còn có mấy ngày bị giam trong sân, chỉ có một mình ta, không có ai nói chuyện, mới khiến ta nhìn tên lửa đảo như cây cỏ cứu mạng, hồ đồ dễ tin đối phương. Bây giờ nghĩ lại mới thấy đây chính là thủ đoạn của bọn họ."

Đàm Văn Bảo nói: "Là d4

tặc kia thực sự quá ghê tởm! Gã dụ dỗ lừa gạt tr3

trăm phụ nhân! Muội muội lại chỉ ở trong khuê phòng, đã bao giờ gặp phải thủ đoạn đó! Không trách ngươi, chỉ trách ca ca chưa bảo vệ tốt ngươi, để ngươi phải sợ hãi."

Đàm Trăn nói: "Ngươi nói kỹ lại với ta tình tiết vụ án hôm nay các ngươi nói với Chiêu Tín Hầu đi."

Đàm Văn Bảo tỉ mỉ nói lại một lần, sau khi nghe xong Đàm Trăn hỏi: "Đúng là Chiêu Tín Hầu đã nói hắn đá Hà Gian quận vương bị thương?"

Đàm Văn Bảo nói: "Không sai, cho nên mới có thể khẳng định tặc tử kia là giả mạo."

Đàm Trăn lại nói: "Đá tôn thất tương lai có khả năng trở thành Thái tử bị thương, thế mà còn không bị trừng phạt, thậm chí còn không để bụng nói ra, hiển nhiên là không hề cố kỵ. Hắn còn có Thiên Tử Kiếm trong tay, có thể tiền trảm hậu tấu, Cao thống lĩnh cũng rất cung kính với hắn nữa."

Đàm Văn Bảo nói: "Đúng vậy, trước đó tổ phụ cũng đã nói, Hoàng Thượng thấy hắn khó khăn, bên cạnh lại không có hài tử, bởi vậy mới sủng ái hắn. Từ nhỏ hắn thường xuyên ra vào cung đình, Cao thống lĩnh là thị vệ bên cạnh Hoàng Thượng, chắc cũng đã từng phục vụ hắn."

Đàm Trăn nói: "Nếu như thế, chúng ta không đắc tội được Chiêu Tín Hầu. Tam ca ca đúng là hồ đồ, đại ca trốn ở phía sau ngươi, mọi thứ chỉ khuyến khích ngươi ra mặt, bây giờ đã đắc tội Chiêu Tín Hầu, đến lúc đó hắn ta chỉ cần nói là đệ đệ không hiểu chuyện rồi đuổi ngươi đi. Hắn ta vẫn yên ổn làm trưởng công tử Bá phủ vào kinh yết kiến, ngươi lại chỉ có thể về quê."

Đàm Văn Bảo cắn răng, Đàm Trăn lại nói: "Án này đã kết thúc, Chiêu Tín Hầu và Cao thống lĩnh sẽ hộ tống chúng ta vào kinh, đến lúc đó ta và ngươi không thể không đến xin lỗi Chiêu Tín Hầu, để tránh còn chưa vào kinh mà chúng ta đã làm mất lòng hắn."

Đàm Văn Bảo kêu lên: "Ngươi chưa từng nghe hắn nói chuyện khó nghe thế nào đâu! Lông còn chưa mọc đủ! Chắc cũng chỉ có 17 - 18 tuổi, còn nhỏ hơn cả ta, ngươi lại bảo ta đi xin lỗi hắn? Không biết lại phải nghe hắn nói bóng nói gió thế nào nữa! Theo ta thấy, rõ ràng trong lòng hắn có thành kiến với chúng ta, có xin lỗi hay không cũng đều vô dụng!"

Đàm Trăn nói: "Ngươi thì biết cái gì! Cứ để hắn kiêu ngạo tùy hứng! Chúng ta đường đường là mẫu tộc của Hoàng Thượng, mà lại hạ mình đi xin lỗi hắn, nếu hắn còn kiêu ngạo hống hách, chẳng lẽ Cao thống lĩnh không nhìn thấy ư? Chẳng lẽ hắn ta trở về không nói với Hoàng Thượng? Đến lúc đó đương nhiên Hoàng Thượng sẽ thương tiếc chúng ta tự dưng bị ủy khuất kinh hãi, ắt sẽ có đền bù!"

Đàm Văn Bảo nghe xong thấy cũng đúng, vội vàng cười nói: "Quả nhiên là muội muội thông minh, ta lại không nghĩ tới, nói rất đúng."

Đến hôm sau thị vệ Long Tương Doanh liền đến truyền lời, án này đã kết thúc, mời hai vị Đàm công tử và tiểu thư vào kinh cùng thuyền quan của Đại Lý Tự để bảo đảm sự an toàn.

Vân Trinh cuối cùng cũng được ngủ đủ, tâm trạng vui vẻ triệu kiến Bạch Ngọc Kỳ: "Lần này ngươi cung cấp manh mối cho Đại Lý Tự, lập được công lớn, ta về kinh sẽ nhờ người giải trừ nhạc tịch của ngươi. Sau này ngươi vẫn nên tìm một nghề nghiệp đứng đắn đi, ta cũng sẽ thưởng thêm bạc."

Bạch Ngọc Kỳ cười nói: "Lần này chỉ là trùng hợp, Ngọc Hồ Điệp này lại là đồng hương với một người trong gánh hát của chúng ta, trước đó từng loáng thoáng gặp qua, biết gã thuê nhà ở đâu. Sau khi ta trở về nghe ngóng, hắn ta còn cười nói không biết gia quyến nhà ai lại bị gã coi trọng. Ta nghĩ thầm không phải chính là manh mối Hầu gia muốn tìm chứ, liền vội vã đi báo với ngài. Đổi nghề nghiệp khác thì không cần, từ nhỏ ta đã bị bán vào gánh hát, nào biết làm nghề gì khác? Hầu gia đừng ghét bỏ Bạch mỗ thấp hèn, thật sự là đã quen với cuộc sống vào Nam ra Bắc rồi. Ta vẫn thích được đi đó đây hơn, nếu định cư tại một chỗ lại cảm thấy nhàm chán."

Vân Trinh lại nói: "Ta mở một tiêu cục giương oai, thấy thân thủ của ngươi cũng không tệ, hay là đến tiêu cục làm giáo đầu dạy võ? Nếu thích vào Nam ra Bắc, cũng có thể làm tiêu sư, muốn đi chỗ nào đều được. Mặc dù tiền lương của tiêu cục không nhiều, nhưng cũng đủ để ngươi nuôi sống gia đình, đặc biệt là ngươi chỉ có một mình."

Bạch Ngọc Kỳ trầm mặc một hồi mới cười nói: "Vẫn là thôi đi."

Vân Trinh nhìn vẻ mặt của hắn ta, rõ ràng là muốn, nhưng lại không biết có gì phải lo lắng. Ngẫm nghĩ một lát mới kịp phản ứng hỏi: "Có phải trước đó ngươi rời khỏi kinh thành là có người bảo các ngươi đi? Không cho phép ngươi trở lại kinh thành nữa không?"

Bạch Ngọc Kỳ cười nói: "Hầu gia thông minh, có công công trong cung tìm được rạp hát, không cho phép chúng ta diễn ở kinh thành nữa. Cũng đã nói nếu chúng ta dám quay về kinh, toàn bộ gánh hát đều không còn. Một mình ta liên lụy đến cả gánh hát, cũng rất hối hận."

Vân Trinh suy nghĩ một chút mới nói: "Tiêu cục của ta cũng có chi nhánh, ngươi có thể chọn một nhà ngươi thích trước. Lát nữa ta sẽ bảo Vân Giang Ninh đề cử ngươi, về phần về kinh cũng được, chờ ta... chờ ta nói lại đã... Cũng không thể để ngươi vĩnh viễn không được vào kinh thế này."

Bạch Ngọc Kỳ nhìn hắn, đôi mắt khẽ cong: "Hầu gia đúng là người đẹp tốt bụng, khiến người ta phải yêu thích mà."

Vân Trinh trầm mặt: "Chỉ là quản lý cái miệng cà lơ phất phơ của ngươi cho tốt vào."

Bạch Ngọc Kỳ ngậm chặt miệng, chỉ nhìn hắn cười.

Đôi mắt kia càng nhìn hắn càng thêm nóng bỏng, Vân Trinh đau đầu, phất tay ra hiệu Vân Giang Ninh dẫn hắn ta ra ngoài,

Cao Tín đẩy cửa vào nói: "Hầu gia, ngày mai phải lên thuyền về kinh, công tử Đàm gia đã sai người đi nói để thuyền của bọn họ đi sau chúng ta. Hai vị công tử và tiểu thư đều ở tr3

thuyền quan của chúng ta, như thế là ổn thỏa nhất. Đêm nay Lý tri phủ mở tiệc cảm tạ, Đàm gia công tử cũng sẽ có mặt."

Vân Trinh nghe xong liền đau đầu: "Cứ nói ta không được khỏe, ngươi đi đi."

Cao Tín không nhịn được cười: "Hầu gia, Hầu gia của ta à, không phải ở trong kinh vẫn tốt lành sao? Có ai trong đại doanh Tây Sơn lại không thích Hầu gia đâu? Mấy năm này Hoàng Thượng nhìn vậy cũng cảm thấy vui mừng, không biết sau lưng đã khen ngươi bao nhiêu lần, nói ngươi trưởng thành rồi đâu. Đây là người sớm hay muộn gì cũng phải xã giao, ngươi không có mặt, chẳng phải sẽ làm phụ lòng Hoàng Thượng muốn ngươi rèn luyện sao? Rèn luyện này cũng không chỉ là tra án, còn bao gồm cả qua lại với quan viên địa phương, ân tình thạo đời cũng là học vấn, Hầu gia?"

Vân Trinh khoát tay nói: "Thôi, xã giao với ai đều được, nhưng cứ nghĩ đến việc phải ăn cơm với hai tên ngốc kia, ta đã giận đến mức không thể ăn được rồi. Đây đâu phải ăn cơm, tra tấn ta thì có. Cao đại ca ngươi tha cho ta, tha cho ta đi. Cứ dẫn các huynh đệ đi ăn tiệc thỏa thích, đừng đưa ta theo, ta thà về phòng ngủ còn hơn."

Cao Tín thở dài: "Đây là mẫu tộc của Hoàng Thượng, không thể so với người bên ngoài. Rốt cuộc Hầu gia bị làm sao vậy? Người bên ngoài đều có thể nhịn được, hai vị công tử này chỉ là tuổi trẻ chưa trải đời, có chút hiểu nhầm với Hầu gia, chờ đến kinh thành, được Hoàng Thượng dạy bảo đạo lý là sẽ hiểu ra ngay thôi. Bọn họ sẽ biết Hầu gia một lòng vì bọn họ, vì Hoàng Thượng. Bọn họ cũng không lớn hơn ngươi bao nhiêu, không phải đến lúc đó cũng có thêm bạn chơi ở trong kinh sao?"

Vân Trinh cười: "Chơi? Với hai tên ngu xuẩn này? Còn chẳng thú vị bằng Chu Giáng, mưu mô lại không sánh bằng Cơ Hoài Tố, chơi cái gì với bọn họ? Chơi bùn sao? Chính vì bọn họ là mẫu tộc của Hoàng Thượng, ta thấy bọn họ ngốc như vậy, về sau không biết Hoàng Thượng còn phải lo lắng bao nhiêu vì bọn họ, dọn dẹp bao nhiêu cục diện rối rắm vì bọn họ đâu. Cứ nghĩ thế là ta lại thương Hoàng Thượng. Loại người này yên ổn ở Giang Nam còn đỡ, chứ vào kinh còn không phải sẽ bị những người ăn hết chẳng còn tí xương gì à? Thừa Ân Bá cũng tự biết mình, vẫn giống như trước kia thành thật ở Giang Nam không tốt sao? Tình cảnh của Hoàng Thượng vốn đã gian nan, ta còn cho rằng gia tộc lớn thế này phải nuôi ra được mấy người có ích chứ."

Trong lòng hắn chua loét nghĩ, ngu xuẩn như vậy mà lại là người thân của Hoàng Thượng. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy bọn họ trông giống Hoàng Thượng đã cảm thấy trong lòng mình chua đến mức nổi bong bóng rồi. Từ nay về sau, Hoàng Thượng không chỉ thương mỗi mình nữa, y sẽ còn thương mấy tên tiểu bối đó, dự định tương lai, tính toán hôn sự, đề bạt tiền đồ, thu dọn rối rắm cho bọn họ.

Sau này mình không còn là tiểu bối duy nhất mà Hoàng Thượng cưng chiều nữa.

Mình đá Hà Gian quận vương đến gãy cả xương, Hoàng Thượng vẫn che chở mình.

Bạch Ngọc Kỳ đùa giỡn mình, Hoàng Thượng nghe được sợ mình da mặt mỏng không chịu nổi nên chỉ làm như không nghe thấy, lại vụng trộm đuổi người đi.

Mình lấy thân phận gì để yêu cầu Hoàng Thượng cứ cưng chiều mình mãi chứ?

Bọn họ đến đây đã nhắc nhở mình một điều, mình là hoàng thân nhưng lại không có một chút xíu quan hệ huyết mạch nào với Hoàng Thượng. Lúc trước còn nhỏ, Hoàng Thượng đau lòng mình vất vả, nhưng bây giờ đã lớn, Hoàng Thượng sẽ không còn sủng mình cả đời vô điều kiện như thế nữa.

Bọn họ thì sao? Tr3

mặt viết rõ rành rành, bọn họ là người thân ruột thịt của Hoàng Thượng. Bọn họ có ngu đi nữa thì cũng có Hoàng Thượng bảo vệ.

Hoàng Thượng đã vất vả như vậy rồi, bọn họ không phải đến để giúp đỡ Hoàng Thượng, mà là đến để cho Hoàng Thượng thêm mệt.

Trong lòng hắn càng cảm thấy chua, tu dưỡng tích lũy được sau mấy năm đều ném hết ra sau đầu: "Không muốn, không muốn xã giao với bọn họ. Nhờ ngài đó Cao đại ca, ta chỉ muốn ngủ một giấc thôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.