Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 6: Tân Quan




Editor: Chanhneee

Thanh Trà không khỏi bồn chồn trong lòng, sai tiểu nha đầu bên người đi ra ngoài truyền người, trong lòng lại âm thầm đoán.

Ngày trước Công chúa không ở trong phủ nhiều, người hầu hạ bên cạnh Trinh ca nhi đều là đám nha đầu và vú em.

Tuy rằng bọn họ cũng theo lệ mà mua bốn thư đồng bồi hắn đi học, nhưng nơi Trinh ca nhi tới học chính là cung Thái học, thư đồng bình thường không thể tới.

Ngày thường cũng không ai chơi cùng hắn, phần lớn đều chỉ để trang trí mà thôi sao hôm nay lại nhớ tới mấy đồng nhi này?

Đúng rồi, ngày trước khi Công chúa còn sống, trên người Trinh ca nhi còn chưa mang tước vị, Công chúa quanh năm ở trong quân, ngoại vụ đều do trưởng sự cùng sư gia an bài, nội vụ nhất quán do mình an bài.

Sau khi Công chúa qua đời, Trinh ca nhi tuổi còn nhỏ lại còn đang trong hiếu kỳ, chuyện của ngoại viện vẫn do trưởng sự và nhóm sư gia xem xét xử lý.

Mà sau này khẳng định bên ngoài sẽ muốn ca nhi ra mặt nhiều hơn, xem ra cần lập tức đặt người bên cạnh ca nhi, bằng không lại để như ngày hôm nay, chuyện gì cũng không biết thì không được.

Trong lòng nàng còn đang âm thầm tính toán, trên mặt lại nở nụ cười: "Kỳ thực vốn là do bệnh của ca nhi vẫn chưa khỏi, ta liền nghĩ nói với ca nhi một tiếng để Chương tiên sinh bên Đông phủ xử lý...!Bởi vậy cũng không hỏi kỹ, là ta sơ sót..."

Vân Trinh cũng không nói gì, Ty Mặc rất nhanh đã chạy vào, tóc của hắn vẫn để chỏm, môi hồng răng trắng vẻ ngoài lạnh lợi cúi chào một cái: "Bái kiến Hầu gia, Chương tiên sinh bên Đông phủ sai ta tới bẩm báo với Hầu gia.

Nói là trưởng sự Đàm Khải ngày trước vì hầu hạ không chu đáo làm Hoàng thượng tức giận, đã bị cách chức vĩnh viễn không tái bổ nhiệm.

Lại bộ đã ấn theo hoàng mệnh mà cử một vị đại nhân khác tới đây, họ La, tên Thái Thanh.

Chương tiên sinh nói vị đại nhân này rất có năng lực, lại am hiểu thực vụ.

Vì là ngày đầu tiên tới nên nếu thân thể Hầu gia đã ổn, kính xin Hầu gia rảnh rỗi thì đi gặp La trưởng sự một chút.

Nếu vẫn còn chưa tốt thì thỉnh Hầu gia an tâm an dưỡng, Chương tiên sinh bên kia sẽ cùng trưởng sự bàn giao."

Hắn đứng đối diện bia ngắm chơi đến cao hứng, âm thanh của Thanh cô cô bỗng nhiên vang lên: "Ai nha, Ca nhi của ta a, bệnh của ngài vẫn còn chưa khỏi hết đâu! Sao lại ra ngoài này chơi rồi, bên ngoài đang rất lạnh! Chơi thì lúc nào không được chứ, lão Lan, ngài cũng là người lớn tuổi, quản kỉ luật nhiều năm, tại sao không khuyên Ca nhi, bây giờ ngài là chỗ dựa của các ngươi đó!"

Vân Trinh vững vàng kéo dây cung, không hề liếc mắt nhìn nàng: "Thanh cô cô có chuyện gì?"

Thanh Trà ngẩn ra, ngày trước lúc nàng lải nhải nhắc nhở Vân Trinh đều sẽ bồi tiếp rồi giải thích vài câu, bây giờ Vân Trinh lại một câu cũng không buồn nói, hỏi ngược lại nàng có chuyện gì, không khỏi khiến nàng nghẹn lời.

Nhất thời nàng mới nhớ tới mình vì công chuyện mà đến: "Là Thái Thường tự, (*) bỗng nhiên đưa tới một vị trưởng sự, nói Đàm đại nhân lúc trước đã bị bãi chức.

Người còn đang ở bên Đông phủ chờ bái kiến Hầu gia."

Vân Trinh lúc này mới buông tiểu cung xuống, trên mặt cũng lướt qua một tia kinh ngạc.

Theo lệ, Công chúa qua đời rồi tất thảy chế độ nhất phẩm và nghi trượng thuộc về Công chúa sẽ dần bị thu hồi.

Mà việc như giáng tước, nhưng hàng tước tiệt để sự tình Thái Thường tự sẽ không chủ động hỏi đến, đều là các phủ sau khi kết thúc hiếu kỳ liền tự mình chậm rãi xóa bỏ.

Có vài quý phủ thẳng thắn không chịu rút lui, tỷ như quý phủ Thành Tín Bá vẫn mặt dày mang theo bảng hiệu công phủ mà tiên đế tự mình viết, cũng không ai quản.

Kiếp trước sau khi ra hiếu (*) mình cũng đã nhanh chóng gửi tấu sớ thỉnh rút lại chế độ cho phủ Công chúa, Thái Thường tự rất nhanh đã phê duyệt, đưa Đàm Khải trở về cũng thu hồi thẻ bài tiến cung của phủ Công chúa...!

Mà bây giờ Đàm Khải lại trực tiếp bị cách chức? Sau đó lại phái một trưởng sự đến? Nguyên nhân là gì đây? Hắn quay đầu hỏi: "Trưởng sự mới tới tên là gì?"

Thanh Trà nghẹn lời, sư gia bên Đông phủ có nói tên nhưng nàng lại không hỏi kĩ chỉ vội vàng đi tìm Trinh ca nhi, không khỏi cười bồi mà nói: "Ta nhất thời quên mất không hỏi..."

Vân Trinh không để ý tới nàng, ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút rồi thuận miệng bàn giao: "Người bên ngoài đợi truyền lời là đồng nhi nào?"

Thanh Trà lại giật mình: "Là Ty Mặc."

Vân Trinh khẽ gật đầu nói: "Gọi hắn vào đi."

Đứa bé này còn quá nhỏ, bất quá mới mười một mười hai tuổi mà mồm miệng lại cực kỳ lanh lợi, một lời nói, nói tới rõ ràng.

Vân Trinh gật gật đầu, nói với hắn: "Thỉnh vị trưởng sự kia đến phòng khách trước chờ ta một chút, ngươi thỉnh Chương tiên sinh qua trước tiếp khách nói chuyện, dặn dò nhà bếp chuẩn bị đồ ăn, tiệc chay hay mặn đều được.

Lại gọi mấy vị môn khách chuẩn bị tiếp khách, ngoài ra chuẩn bị áo bào cùng đồ đạc để ta gặp khách.."

Thanh Trà có chút rối loạn: "A...!Chuẩn bị bàn tiệc vào lúc này sợ là không còn kịp rồi.

Vì ca nhi còn đang trong hiếu kỳ, quý phủ chúng ta bây giờ đều là tiết kiệm mà sống qua ngày, nguyên liệu nấu ăn bên nhà bếp chuẩn bị mỗi ngày cũng không nhiều..."

Nhưng thật ra là trước đó vài ngày nàng đã đuổi không ít sư phó của nhà bếp, còn vừa mới thay đổi chủ quản nhà bếp.

Nắm chặt chi tiêu trong phủ nên nàng biết tất nhiên không kịp để bọn họ chuẩn bị bàn tiệc.

Lúc này trong lòng nàng càng khiếp sợ hơn chính là Đàm Khải bị cách chức? Trước giờ Đàm Khải vẫn luôn không quản lý nhiều sự vụ trong này, mỗi tháng chỉ đem tiền công lĩnh của phủ Công chúa và Hầu gia đẩy qua là xong, bây giờ thay đổi trưởng sự mới...!Phải nhanh chóng chuẩn bị một phen, dạy hắn biết Hầu gia đều nghe theo lời mình...!

Vân Trinh hơi không kiên nhẫn thuận miệng nói: "Gọi Thanh Âm Thanh Hiên chuyên làm đồ ăn chay mang tới một bàn tiệc, đồ ăn bên đó làm rất ngon, thuận tiện đưa nước ấm lại đây." Vừa nhấc chân đi lại nghe Thanh Trà ngạc nhiên nói: "Thanh Âm Thanh Hiên? Bàn tiệc chay bên đó phải tới vài chục lượng bạc! Mà bệnh của ca nhi còn chưa có khỏi..."

Kết quả Ty Mặc lại giòn tan đáp: "Thưa vâng! Tiểu nhân sẽ đi đặt mua ngay!" Hắn hơi khom người chào rồi nhanh chóng quay người chạy ra ngoài.

Vân Trinh cũng quay người nói với lão Lan: "Lan đại thúc, ngài trước tiên có việc thì cứ làm, ngày khác ta trở lại cùng thỉnh giáo ngài, ta đi gặp khách trước đã."

Lão Lan đầy mặt cười như hoa: "Sau này ta cũng không dám kêu ca nhi nữa, Hầu gia đi mau đi đây là chuyện công vụ đó! Trưởng sự được khâm điểm ngự ban, đó là hoàng ân lớn biết bao a! Người đừng quên viết tấu đưa vào cung tạ ân Hoàng thượng."

Vân Trinh nở nụ cười: "Yên tâm, Chương tiên sinh sẽ làm tốt." Hắn cũng không buồn cho Thanh Trà một cái liếc mắt, trực tiếp quay người đi về hướng nội viện.

Thanh Trà cứng đờ mặt, không nhìn tới điệu cười trên sự đau khổ của người khác trên mặt lão Lan, vội vàng đi theo.

Trong thư phòng, Chương Diễm đang bồi La Thải Thanh nói chuyện, nhìn thấy Vân Trinh tiến vào tất cả đều đứng lên thi lễ.

Vân Trinh khẽ gật đầu: "La trưởng sự, Chương tiên sinh miễn lễ, mời ngồi."

La Thải Thanh là một người trầm ổn, Vân Trinh tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng trên mặt hắn không hề có vẻ qua loa.

Hành lễ cẩn thận tỉ mỉ, đáp lời cũng cẩn thận mà thuần thục, không vì Vân Trinh tuổi còn nhỏ mà đánh mất quy tắc.

Vân Trinh hết sức hài lòng nhưng cũng thấy thật kỳ quái, trước đây rõ ràng không có việc thay đổi trưởng sự này, không khỏi hiếu kỳ hỏi: "La đại nhân có biết Đàm đại nhân là vì chuyện gì chọc giận tới Hoàng thượng, rồi bị cách chức không?"

La Thải Thanh hơi mỉm cười nói: "Nghe nói là bởi vì Hầu gia bị bệnh, Hoàng thượng lại chưa thấy trưởng sự phủ Công chúa báo cáo, truyền người vào hỏi thì Đàm đại nhân ứng đối không chu đáo.

Hoàng thượng cảm thấy hắn khinh thường Hầu gia, liền thay đổi ty chức lại đây."

Vân Trinh ánh mắt lấp lóe sáng: "Bàn luận về lễ, mẫu thân qua đời rồi nghi chế thuộc về phủ Công chúa này cũng nên xóa dần, chỉ sợ lúc đó Ngự Sử đài sẽ muốn dâng lên mấy quyển tấu chương nói ta vượt chế."

La Thải Thanh cười nói: "Ngự Sử đài ngày nào mà không có người tham gia mấy việc này chứ? Tôn thất ở đây ăn, mặc, ở, đi lại thường xuyên vượt chế, đó đã là việc thông thường rồi.

Năm ngoái bộ Lễ còn nói mới chỉnh lý một chút lễ chế, nếu không phải ấn theo lễ chế ngày trước, đường hoàng ra dáng thì dân chúng trên phố lớn đi giày, mặc cẩm y...!Quá nửa sẽ bị bắt lại, chỗ nào mà quản được tới đây chứ, nói cho cùng vượt chế hay không vượt chế không phải đều là xem hoàng ân sao? Hoàng thượng ngự ban đâu thể xem là vượt chế? Chỉ cần Hầu gia có lợi ích thực tế, cần gì để ý đến bọn họ?" Người hắn đối mặt chính là một chủ nhân trẻ tuổi nên khi nói chuyện cũng cố ý hoạt bát một chút.

Quả nhiên Vân Trinh nở nụ cười, Chương Diễm bên cạnh cũng cười nói: "Phải đó, chúng ta chỉ cần để ý không phụ thánh ân là được."

La Thải Thanh cung kính nói: "Còn muốn thỉnh Hầu gia chỉ bảo thêm, căn dặn ty chức chút việc cần trù bị.

Ta thấy Hầu gia cũng sắp ra hiếu, nên làm một danh sách nhóm công tử cần tới lui giao tiếp, cũng tiện cho việc sắp xếp."

Vân Trinh nghĩ một hồi nói: "Ra hiếu còn tới hai tháng, ngược lại cũng không vội dù sao ta cũng còn nhỏ việc đi lại gì đó còn chưa tính, đến lúc ấy lại nói.

Thời điểm đó chính là tết Đoan ngọ, có vẻ tới cung yến Hoàng thượng sẽ triệu ta tiến cung, sau đó liền sẽ vào học..." Hắn bỗng nhiên tựa như kinh sợ mà nhảy dựng lên: "Đúng rồi, đợt lễ ngày trước có đều đặn đưa quà tặng cho các tiên sinh hay không?"

Chương Diễm cười nói: "Tất nhiên là đều đưa qua.

Ta nghe Cao quản gia nói, đều là Hầu gia tự mình chọn lựa, dặn dò, sao bị bệnh một hồi lại quên mất rồi?"

Vân Trinh nói: "Không được, nháy mắt một cái là tới lễ Nguyên tiêu, lại chuẩn bị một phần lễ lớn..." Mặt hắn như màu đất: "Ta cái gì cũng đều không học, chờ vào học nhất định lại bị các tiên sinh phạt chết đi!" Hắn rối tung lên nói: "Nhất định phải đưa lễ dày nữa lên, như vậy chờ tới lúc gặp các tiên sinh ở Hàn lâm viện (*) nhìn lễ vật cũng sẽ không quá làm khó ta.."

La Thải Thanh không ngờ được, Chiêu Tín Hầu trước mắt vốn hoàn toàn trầm ổn không giống tuổi tác lại bỗng nhiên lộ ra một mặt trẻ con như thế, trong đôi mắt mang ý cười nhưng trên mặt vẫn tỏ ra một mặt thận trọng: "Ngược lại cũng không cần quá lo lắng, sau Nguyên tiêu nhóm tôn thất tử cũng đều vào kinh.

Ấn theo chiếu lệnh trước đó những tôn thất tử này đều sẽ vào dâng thư phòng theo học, thời điểm đó khi giảng bài các đại nhân cũng sẽ không quá để ý Hầu gia."

Sắc mặt Vân Trinh còn đau khổ hơn: "Chuyện này càng thảm hại hơn, nhóm thế tử, tôn thất tử này mỗi người đều được tuyển chọn tỉ mỉ, người nào lại đọc sách không mạnh hơn ta? Sự so sánh này ta càng không đỡ nổi, đặc biệt là Chu đại học sĩ, nhất định sẽ giới xích phạt đứng."

La Thải Thanh bật cười: "Sao ta nghe nói trưởng Công chúa đối với bộ tộc Chu thị có ân, Chu đại học sĩ đối với ngươi đặc biệt trông nom, còn mang nhiều kỳ vọng?"

Trên mặt Vân Trinh cơ hồ có thể vắt ra nước khổ qua: "Một lời khó nói hết, hắn giảng chính là lễ ký, ta cần phải nhanh chóng nhân dịp mấy tháng này có thời gian, học bù lại một chút mới được." Hắn nghĩ nghĩ một hồi: "Chu đại học sĩ thích thu thập giấy, Chương tiên sinh, còn phải làm phiền ngài tìm mua một vài loại giấy tốt mới lạ, đưa lên mấy hộp cho tiên sinh.

Tới lúc đó dù phạt cũng có thể nhẹ nhàng chút, không cần trước mặt đám tôn thất tử đó mà ném đi mặt mũi của ta."

La Thải Thanh không nhịn được cười, Chương Diễm cũng cười cười nói: "Chuyện nhỏ, hôm kia ta mới vừa nhìn thấy giấy Xích Hà loại tốt nhất, vô cùng tốt.

Chỉ là quá đắt, sợ là Thanh cô cô lúc ấy sẽ nhắc đám môn khách chúng ta chi tiêu quá nhiều."

Vân Trinh lại tựa như bị nhắc nhở: "Đúng rồi trưởng sự đến nhận chức, còn có một việc cần giao phó."

La Thải Thanh vội vã nghiêm nghị nói: "Hầu gia, thỉnh bàn giao."

Vân Trinh nói: "Tiên phụ có một em họ bà con xa sống nhờ tại Hầu phủ, vì sự vụ của mẫu thân trong quân rất bận, vị Thanh cô cô này luôn ở trong hậu trạch với ta, có bao nhiêu chăm sóc.

Sau đó tiên phụ và mẫu thân trước sau đều qua đời, trong phủ luôn luôn trọng phục hiếu, làm trễ nải thanh xuân của nàng, hiện đã có chút lớn tuổi.

Chỉ là bây giờ cha mẹ không còn, sau này ta cũng dần trưởng thành, đường cô cô này để ở trong phủ chung quy cũng không phải kế hoạch lâu dài.

Bởi vậy thỉnh trưởng sự thay vị đường cô cô này của ta xem xét một mối kết hôn thật tốt, đồ cưới đều sẽ từ Hầu phủ bên này ra, còn lại kính xin trưởng sự bận tâm."

La Thải Thanh trong lòng đã nắm chắc, ngày trước Chiêu Tín Hầu gia Mây Thận Trọng Vi xuất thân bần hàn, phụ mẫu đều mất, gia cảnh tiêu điều.

Một đường thi vào Thám Hoa liền bị tứ hôn, nhờ trưởng Công chúa đưa xuống mới đạt được danh Chư Hầu.

Hắn nghĩ nếu vị bà con xa đường cô cô này là xin vào ở, tự nhiên cũng sẽ không có xuất thân cường thịnh gì, liền vội vàng hỏi: "Hầu gia có yêu cầu gì cho ứng cử viên này hay không?"

Vân Trinh nói: "Gia cảnh giàu có, nhân phẩm trung hậu là được.

Sau khi ra hiếu phải mau chóng an bài, không thể làm lỡ quá lâu, ta đây là vãn bối như vậy thực không phải."

La Thải Thanh lại tiếp tục hỏi: "Với đồ cưới thì sao? Đặt mua theo tiêu chuẩn nào?"

Vân Trinh nói: "Sau khi mẫu thân qua đời, mấy vị tỷ tỷ thân thiết bên cạnh nàng cũng đều đã thả đi.

Lúc đó mẫu thân ngoại trừ ngạch ban thưởng bên ngoài, trong phủ cũng làm rất nhiều đồ cưới, liền theo lệ cũ đi."

La Thải Thanh quay đầu liếc nhìn Chương Diễm, trong nháy mắt minh bạch.

Cái này cũng không chỉ vẻn vẹn là muốn tránh hiềm nghi, hiển nhiên vị Thanh cô cô được xem như "trưởng bối" này không nhìn rõ thân phận của mình, quản quá nhiều khiến cho vị Hầu gia trẻ tuổi này không vui.

Bởi vậy một là muốn nhanh chóng, hai là muốn làm đến đẹp đẽ không thể để cho người khác chỉ trích đi: "Ty chức tuân mệnh."

Vân Trinh ngược lại không có chút lưu ý, vị Thanh cô cô này mỗi một đời đều bị đuổi đi.

Đời thứ nhất bị Chu Giáng đuổi đi, đời thứ hai là Cơ Hoài Tố an bài một sư gia đến quý phủ, cũng thay nàng an bài việc kết hôn.

Nghĩ đến người người đều là kẻ thông minh, nhìn bọn họ làm việc đến đẹp đẽ, tự mình rốt cuộc cũng học được một phen.

Chuyện hắn cần làm còn nhiều lắm, hoàn toàn không có thời gian xoắn xuýt mấy thứ này.

Vị trưởng sự này nếu Hoàng thượng đã vừa ý, có lẽ những việc nhỏ nhặt tự nhiên đều có thể làm đẹp, thuận miệng nói: "Làm phiền trưởng sự."

La Thải Thanh cung kính cúi đầu đáp lại, chờ Vân Trinh đứng dậy đi vào mới quay đầu nhìn Chương Diễm cười nói: "Tính khí của Hầu gia rất khoan dung, sau này còn phải làm phiền Chương tiên sinh chỉ giáo —— về phần vị Thanh cô cô kia, không biết có thể cho ta chút kiến nghị không? Công sự đầu tiên mà Hầu gia phân phó dù sao cũng không thể làm hỏng."

Chương Diễm nói: "Không dám, ngược lại là trưởng sự chăm sóc ta mới đúng.

Vị Thanh cô cô này Hầu gia ngày trước khá là tin dùng, để nàng chăm tiểu Hầu gia lớn lên, bởi vậy sự vụ bên trong vẫn luôn do nàng quản.

Đối xử với tiểu Hầu gia cũng xem như cẩn thận, chỉ là Hầu gia bây giờ cũng đã lớn, quả thực không nên giữ người lại,.

Trưởng sự chỉ cần để ý ấn theo dặn dò của Hầu gia mà làm, sau đó ta để người đưa lại danh sách phù hơp.

Còn Hầu gia vẫn là tâm tính trẻ con, ngây thơ hồn nhiên, ở chung vô cùng tốt trưởng sự để ý thay hắn giải sầu là được."

La Thải Thanh gật gật đầu, cười nói: "Thanh y quân sư nổi tiếng thiên hạ, hôm nay nhìn thấy, làm sao lại khiêm tốn như vậy, ngài vẫn là muốn giấu nghề trước Thải Thanh đi."

Đôi mắt Chương Diễm hơi lóe lên, lại rũ xuống mí mắt: "Trưởng sự nói đùa, Chương mỗ bất quá chỉ là một kẻ cô đơn, nhận ơn cứu mạng của trưởng Công chúa bởi vậy mới ra sức vì Hầu phủ.

Bây giờ Hầu phủ đã có đương gia mới, Chương mỗ rất nhanh cũng sẽ thoái lui, trở về thôn cũ.

Trưởng sự nếu như có nhu cầu gì cần Chương mỗ hiệp lực, ta dù trở lại thôn cũng sẽ như trước toàn lực phối hợp."

La Thải Thanh nói: "Chương tiên sinh lời này ngược lại chính là làm ta không có chốn dung thân.

Chương tiên sinh kinh tài tươi đẹp, Hầu gia tuổi còn nhỏ rất cần ngài giúp đỡ, làm sao cam lòng để ngài rời đi?"

Chương Diễm nở nụ cười: "La tiên sinh quá khen rồi, ta chỉ là một thất phu hương dã mà thôi, La tiên sinh có xuất thân tiến sĩ nhị giáp, còn cam tâm đến Hầu phủ đảm đương chức trưởng sự.

Có ngài ở đây Hầu gia tự nhiên sẽ an ổn, không chút lo lắng, người xem không phải ngày hôm nay mặc dù ngài mới đến, Hầu gia liền giao cho ngài gánh nặng như vậy?"

Hai người đối diện nhau cùng nở nụ cười, sắc mặt ôn hòa, tựa hồ cũng chỉ là một lần ứng đối cực tầm thường.

La Thải Thanh chắp tay cáo từ, đến Đông phủ thu thập chỗ ở của chính mình.

Hắn tinh tế suy nghĩ một hồi, ngày thứ hai quả nhiên lập tức tìm người làm mai đến, trước tiên tế nhị hỏi xem Thanh cô cô như vậy có thể đến gia đình nào, lại để cho người làm mai trước tiên xem xét lựa chọn cho tốt rồi sẽ cùng Hầu gia đáp lời.

Vừa mới có chút manh mối, trở về liền nhận được lời truyền từ Thái Thường tự, trong lòng hắn có chút kinh ngạc, mình mới nhận trách nhiệm không được mấy ngày..

Vội vã thu thập tiến cung.

Không nghĩ tới lần tiến cung này chính là gặp vua.

(*) Thái Thường tự: Cơ quan phụ trách việc thi hành những thể thức, lễ nghi trong triều.

(*) Ra hiếu: Kết thúc kì để tang, thường dùng cho để tang phụ mẫu.

(*) Hàn lâm viện: Tổ chức cán bộ thời xưa, gồm các học sĩ, nho sĩ uyên thâm..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.