Ngày đầu trong tù, Nguyên Chiến Dã dụi mắt, rồi mở ra, trước mắt không phải là trần nhà vôi trắng quen thuộc, mà là bốn bức tường xám tro. Giật mình sợ hãi, anh nhớ lại đây là nhà giam, mà anh thì đang nằm vùng. Không thể tưởng tượng được tình cảnh ở mãi trong này về sau sẽ ra sao, bỗng rùng mình một cái.
“Dậy rồi?” Chu Chính ngồi trên giường, hắn cũng nằm tầng trên, rất gần Nguyên Chiến Dã.
Nguyên Chiến Dã ngồi dậy, định hỏi xem mấy giờ rồi.
“Chưa tới giờ tập hợp đâu, cậu có thể ngủ thêm một chút nữa, hôm nay đi cắt cỏ, tranh thủ nghỉ thêm sức đi!”
Nguyên Chiến Dã nhìn lướt qua cả phòng cùng những kẻ khác, lắc lắc đầu nói, “ngủ không được.” Anh đã tỉnh hẳn rồi.
“Tối qua ngủ thế nào?” Chu Chính cười một tiếng, cầm thứ gì đó vàng vàng tung qua tung lại.
Ngủ thế nào là ngủ thế nào?! Nguyên Chiến Dã co một chân, lấy cánh tay kê đầu, “Không thoải mái lắm, không bằng ở nhà.”
Chu Chính cười thành tiếng, nhưng vẫn cố gắng không đánh thức mấy tên khác. Nguyên Chiến Dã để ý thấy hắn ta cũng biết trái phải chút. Anh định hỏi A Chính vì tội gì mà phải vào tù, nhưng mà thấy chưa phải lúc.
“Dĩ nhiên thôi, nhà mình dù cho có là chuồng chó cũng hơn ở trong này, dần dần sẽ quen. Haizzz, cậu bị phán mấy năm?”
“Hai năm sáu tháng.”
“Cũng ngắn, ở lại đây cũng không tính là lâu, đã quen rồi thì thấy thời gian trôi qua mau lắm, Trọc bị phán hai mươi mấy năm kia kìa.”
“Vậy còn anh?” Nguyên Chiến Dã hỏi.
Chu Chính cười cười, “Tôi hả? Khi nào ra được cũng khó nói lắm.” Đây không được xem là câu trả lời.
Hắn không muốn nói, Chiến Dã cũng không muốn hỏi tiếp nữa, cái gì cũng phải có chừng mực.
“Hôm qua cậu oách thiệt nha! Trước kia làm gì?” Chu Chính lại hỏi, cú đấm hôm qua giống như ra uy với đám ở đây rồi còn gì.
Nguyên Chiến Dã khẽ cười, “Làm giáo viên dạy võ ở mấy lò đào tạo, có hẳn đai đen.”
“Siêu dữ!” Chu Chính nhíu nhíu mày, “Ở đây tự mình bảo vệ bản thân là cách tốt nhất, chẳng qua…có đôi khi hai đấm khó địch lại bốn tay nha!”
“Còn anh?” Nguyên Chiến Dã hỏi.
“Tôi?” Chu Chính từ trên giường nhảy xuống, “Tay không đấm chẳng ra hơi, ha ha.”
Nguyên Chiến Dã nghĩ, Chu Chính có thể chính là một tội phạm kinh tế mánh lới. Không biết có nên thông qua hắn hỏi thăm Nhiếp Phong Vũ hay không, chỉ sợ…
Vậy có phải quá lộ liễu? Chẳng rõ vì sao đột nhiên nghĩ vậy. Có lẽ mình nên tỏ ra đáng khinh một chút? Nguyên Chiến Dã nhíu nhíu mày, sờ sờ cằm, nên “gió chiều nào theo chiều nấy” vậy. Vẫn là không nên cứ làm ra vẻ “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.” Nghĩ vậy, anh nhảy xuống giường, nhếch mép cười chạy đến Sẹo vừa mới tỉnh.
“Đại ca, chào buổi sáng! Hôm nay đại ca muốn ăn gì, em giúp anh đi lấy!?” chân chó trăm phần trăm. Làm Sẹo vẫn còn đang mơ màng vừa tỉnh phải hoảng sợ.
Chiến Dã lúc này thầm quyết định, phải trở thành cái đuôi của kẻ khác. Anh là Nguyên Chiến Dã, đã vào trong này rồi cũng chỉ vì nhiệm vụ. Khi ra khỏi đây anh lại trở về là Nguyên Chiến Dã của trước kia thôi.
Lúc ăn sáng, Nguyên Chiến Dã cũng không để ý, đến khi ăn xong trở về phòng mới phát hiện Trần Tích vẫn còn nằm trên giường, chắc hẳn là vẫn chưa ăn gì. Bệnh sao? Nguyên Chiến Dã chau mày, nghĩ nghĩ rồi vẫn đi sang nhẹ lay cậu ta một chút.
Người trên giường khẽ rên lên một tiếng, vẫn không tỉnh.
“Đừng đụng nó, da dầy không chết được đâu!” Trọc ở bên kia chọt qua một câu. Trải qua chuyện hôm qua, mấy người cùng phòng đều có chút kiêng kị Nguyên Chiến Dã. Cả đám chuẩn bị một chút rồi ra ngoài.
“Tập hợp! Mày cũng mau lên!” Sẹo đại ca vừa mới nhận thêm một đàn em, dĩ nhiên phải quan tâm một chút.
Chu Chính nhìn Chiến Dã ý bảo phải đi, Chiến Dã lại nhìn Trần Tích, xác định cậu vẫn đang thở đều đều ngủ thì mới an tâm đi theo ra khỏi phòng.
Hôm nay hoạt động là cắt cỏ.
“Nó… không sao chứ?” Trên đường tập hợp, Nguyên Chiến Dã không kiềm được hỏi Chu Chính.
Chu Chính liếc anh một cái, “Không sao đâu. Chẳng lẽ không nói, nhìn vậy cũng không đoán ra sao?”
Môi Chiến Dã giật giật, nhưng không nói.
“Nó là người của Trương Gia Dương.” Chu Chính đột nhiên nói một câu.
“Trương Gia Dương?” Nguyên Chiến Dã nhíu mày. “Là ai?”
“Một trong những đại ca ở đây. Ở trong này, có loại lưu manh chợ búa tầm thường, nhưng cũng có loại cảnh sát không dám động vào. Bọn chúng tuy ngoài mặt vẫn là ngồi tù nhưng bên ngoài thế lực vẫn còn rất lớn, sớm muộn gì cũng được ra thôi, ai cũng không muốn dây vào phiền toái, cứ nhắm một mắt mở một mắt, chỉ cần bọn chúng đừng quá không biết điều là cho qua hết. Trương Gia Dương là một trong số đó, hắn là đại ca xã hội đen, ai cũng phải nể mặt hắn ba phần.”
Thú vị! Nguyên Chiến Dã vờ ra vẻ hóa ra là thế, lại hỏi: “Còn các đại ca khác thì sao?”
Chu Chính liếc anh một cái: “Cậu hỏi mấy chuyện đó làm gì?”
“Hỏi trước để về sau còn biết mà cư xử!”
“À há! Cậu muốn trở thành người ai gặp cũng thích sao? Nhưng mà…” Chu Chính ngưng cười, ngón tay nâng cằm Nguyên Chiến Dã bỉ bỉ nói: “Với khuôn mặt này… nói không chừng cũng có thể nha…. Oái, đau đau!!!”
Nguyên Chiến Dã nắm chặt tay hắn giật ra khỏi cằm, nghiêm mặt nói: “Dẹp cái trò này đi!”
“Đã biết tôi là loại người thích đùa mà sao ra tay tàn nhẫn vậy chứ?!” Chu Chính xoa xoa cổ tay mặt mếu máo nói. Nghĩ gì đó rồi lại nói tiếp, “Trần Tích khi mới vào là người của Trọc, Trọc đối xử tốt với nó lắm, nâng như trứng hứng như hoa ấy. Nhưng không được bao lâu nó lại sa vào vòng tay của Trương Gia Dương, bây giờ vẫn được sủng đó.”
“Trọc không tức sao?”
“Sao lại không? Thời gian đầu ngày nào cũng đều chửi Trần Tích thứ rác rưởi hận không bóp chết nó, nhưng vậy thì sao? Dám đụng vô Trương Gia Dương sao? Chỉ có thể ôm cục tức mà sống thôi.”
“Xem ra hắn cũng thích Trần Tích…” Nguyên Chiên Dã ra chiều cảm thán.
Chu Chính cười phụt một tiếng, “Thích con khỉ! Chẳng qua trong lòng hắn cục tức chưa nguôi thôi. Không ngại nói thật với cậu, ngay khi cậu vào hắn đã nhắm cậu rồi, nhưng chưa kịp làm gì đã bị một chiêu tối qua của cậu dọa chạy mất dép.”
Nguyên Chiên Dã thầm nghĩ đó cũng là hiệu quả anh muốn. Cũng may Trọc còn biết khôn mà rút lui.
“Nhưng mà cậu cũng phải để ý chút, Trọc không động vào cậu không có nghĩa người khác không dám, nhìn cậu như vây… hàng cao cấp đó!”
Chẳng lẽ khuôn mặt mình “ăn điểm” vậy sao? Nguyên Chiến Dã hối hận trước khi đi không hóa trang sơ một chút. Anh suy nghĩ, nghiêng đầu sang nhìn Chu Chính, “Anh nhìn cũng không xấu mà! Chẳng lẽ không ai mó tới sao?”
Chu Chính giữ nguyên khuôn mặt tươi cười, “Tôi trơ như đá, chẳng ai thấy hứng thú cả.”
“Ê! Hai thằng kia làm gì đó? Đi mau lên!” Chu Chính vừa nói xong, cai ngục phía sau đang muốn cầm côn rượt đánh bọn họ.
Hai người liền ngậm miệng đi nhanh hơn về phía trước. Đi được một lúc Chu Chính nhẹ khều Nguyên Chiến Dã, nhỏ giọng nói: “Nhìn kìa! Gã kia chính là Trương Gia Dương.” Nguyên Chiên Dã theo ngón tay chỉ của hắn nhìn sang, cách anh không xa có chừng năm sáu người thong thả bước đi, chung quanh chẳng ai dám lại gần. Anh liếc sơ qua liền nhận ra Trương Gia Dương là ai, cao cao gầy gầy, còn rất trẻ, bộ dạng hoang dã, tóc dài quá vai rõ ràng không đúng quy định, được buộc sơ phía sau cứ lung lay theo nhịp bước, miệng thì ngậm điếu thuốc.
Chiến Dã nghĩ, giữa thanh thiên bạch nhật mà dám ăn mặc như vậy, cứ như không phải đang ở tù mà là đang nghỉ mát ấy. Mà cũng phải, nếu anh không lo làm tốt nhiệm vụ thì cũng như đang nghỉ mát ở nhà tù rồi còn gì.
“Đừng nhìn hắn nhỏ con thế chứ tàn bạo lắm.”
“Ở đây… anh từng nghe qua Nhiếp Phong Vũ chưa?” Chiến Dã nhịn không được cũng buột miệng hỏi.
Sắc mặt Chu Chính liền đổi, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Sao cậu là biết hắn?”
“Vậy hắn ta có ở đây?” Nguyên Chiến Dã lại hỏi.
“Đừng nghĩ đi trêu chọc kẻ này, mặc kệ cậu có gan trời đi nữa, hắn cũng không phải là kẻ cậu có thể tiếp cận. Không khéo là dễ mất mạng như chơi.” Chu Chính lần đầu tiên không còn vẻ cười cợt trên mặt.
Nhưng mà nhiệm vụ lần này của anh là phải đi trêu chọc hắn đó chứ. Nguyên Chiến Dã yên lặng gật đầu, hai người không nói gì nữa, im lặng đi về trước. Nhắc đến Nhiếp Phong Vũ lại khiến cho bầu không khí giữa hai người trầm hẳn đi.
Nơi lao động là một khu rừng nhỏ rậm rạp, cỏ dại mọc đầy nhưng môi trường rất tốt. Công việc lần này của bọn Nguyên Chiến Dã là cắt cỏ.
“Đám cỏ cắt xong rồi làm gì?” Cả bọn xếp hàng chờ nhận lưỡi hái. Mỗi phòng một tổ, mỗi tổ có khu vực riêng. Sẹo và Trọc cầm liềm trên tay nhìn, Khỉ Đột thì chùi chùi lưỡi liềm. Chiến Dã cảm thấy tên này rất ít nói, vậy làm sao hỏi thăm tình hình đây? Anh còn muốn khai thác tin tức của Nhiếp Phong Vũ nữa.
“Đưa đến nông trại gần nhất làm thức ăn gia súc.” Chu Chính giải thích.
“Phòng 419, bọn mày qua bên phía tây hồ bên kia. Nghe được tiếng còi thì về lại đây tập hợp!” 419 là số phòng của Nguyên Chiến Dã. Anh vẫn còn rất thắc mắc vì sao mấy con số rất “nghệ thuật” lại cứ dính vào anh.
(*) 419: for one night
“Yes sir!” năm người đáp lời, thẳng một hàng do Sẹo dẫn đầu đi đến phía tây hồ được chỉ dẫn. Dù có thiếu một người, cảnh ngục cũng chẳng nói gì.
Khu vực của bọn họ không khí khá tốt, cỏ cũng mọc từng bụi cao, Chu Chính nói với Chiến Dã phải làm đến giờ ăn luôn, năm sáu tiếng đồng hồ lận.
“Nhóc con, nhìn mày da mỏng thịt mềm vậy có biết làm mấy chuyện này không?” Sẹo cầm dao, cùng với cái khuôn mặt thế kia, nhìn chả khác gì hình tượng mấy tên sát nhân trong game.
“Không sao ạ. Trước kia ở quê em cũng làm mà.” Nguyên Chiến Dã gãi gãi ót, cười nói.
“Vậy làm không nổi nữa thì nghỉ một chút. Anh mày làm mấy cái này quen rồi, làm mệt thì cứ tìm chỗ nghỉ ngơi, đợi hết giờ quay về tập hợp.”
“Dạ!”
Đám người bắt đầu phân công làm việc, Chu Chính đến cạnh Nguyên Chiến Dã cười nói: “Cậu đóng kịch hay lắm nha, tôi không nghĩ cậu lại bợ đỡ như vậy!”
Nguyên Chiến Dã liếc hắn: “Chỉ là tự bảo vệ mình thôi.”
“Xì! Sẹo thật ra làm người cũng không tệ, rất nghĩa khí. Hắn vì giúp anh em trong bang mà lỡ tay giết người nên mới vào đây.”
Nguyên Chiến Dã khì mũi, “Nghĩa khí? Nghĩa khí có nuôi sống được ai không chứ? Vì nghĩa khí mà phải chịu khổ vào tù sao?”
“Suỵt!” Chu Chính đưa ngón trỏ lên miệng, quay đầu nhìn phía Sẹo và Trọc đang nói chuyện, Khỉ Đột thì đang chăm chú cắt cỏ, không ai chú ý bọn họ. “Mấy lời này đừng để hắn nghe được, bằng không cậu chết chắc!”
Không nói thì không nói! Nguyên Chiến Dã ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Cả đám nghiêm túc cắt cỏ. Bọn Sẹo trò chuyện linh tinh trên trời dưới đất, lâu lâu lại chêm vào mấy truyện cười đồi trụy. Chiến Dã khi vừa bắt đầu thì làm rất nhanh, nhưng được một lúc lại chịu không nổi. Dù sao hôm qua hầu như không ngủ, cơm chiều lại ăn chẳng bao nhiêu, đầu óc bắt đầu mơ màng, vừa cắt vừa đi rất chậm, đợi đến khi anh phát hiện ra, ngẩng lên thì chẳng thấy ai cả.
Xung quang là một mảnh rừng xanh ngắt, thực yên tĩnh. Nguyên Chiến Dã nghĩ nghĩ, quyết định tìm chỗ ngủ trộm một giấc, bổ sung chút năng lượng.
Anh tìm một gốc cây nhỏ, không cao lắm nhưng bóng mát vẫn vừa đủ. Đặt cái liềm dưới gốc cây, ngồi tựa vào thân cây tìm tư thế thoải mái nhất, dù mặt cỏ không êm ái gì cũng chẳng ảnh hưởng anh nhiều lắm. Bốn phía thực im ắng, chốc chốc vang lên tiếng chim kêu, cỏ thơm thoang thoảng, tia nắng ấm áp.
Thiên đường ư? Nguyên Chiến Dã dường như quên mất mình đang ở đâu, mí mắt ngày càng nặng, chẳng mấy chốc đã tiến vào mộng đẹp.
“A, a~~~Ư~ Á~~~ Ưm~~~!”
Tiếng gì vậy? Bên tai vang lên từng đợt rên rỉ. Nguyên Chiến Dã không biết mình ngủ bao lâu, nhưng người luôn cảnh giác như anh đối với xung quanh rất mẫn cảm, hơn nữa âm thanh kia càng ngày càng lớn, càng gần. Nguyên Chiến Dã dần tỉnh hẳn, mở mắt ra, một mảnh trời xanh rộng lớn, anh vẫn giữ nguyên tư thế nằm đó, lẳng lặng nghe ngóng…
“Ưm~ ư~ A~~~ Á! A~~ Đừng… nhanh nữa lên~~~”
Này… Nguyên Chiến Dã mặt tối sầm, nhướn nhướn mày, tiếng kêu rất gần, thậm chí hình như là từ bụi cỏ bên kia vọng lại. Bất chợt cảm thấy giọng nghe quen quen, hình như là… anh chậm rãi ngồi dậy, đưa tay vén mở bụi cỏ kế bên thì…
Cách chỗ anh chừng mười thước, một gã trai nằm dưới thân một gã đàn ông, mông hơi nhếch lên, quần áo bị ném sang một bên, từ góc độ này Nguyên Chiến Dã có thể thấy rõ “cái kia” thô to của gã đàn ông đang cắm vào “chỗ ấy” của tên nằm dưới. Ra vào dồn dập, vô cùng mạnh mẽ như muốn gã trai phải xuất ra. Anh nhận ra rồi, là Trần Tích, nhưng còn gã kia…
Khi sắp có thể nhìn rõ được khuôn mặt của gã đàn ông kia, đối phương đột nhiên nghiêng đầu qua, tầm mắt chíu ngay ánh nhìn của Chiến Dã khiến anh giật thót.
Nguyên Chiến Dã sững sờ tại chỗ, cứ như bị sét đánh không thể cử động. Mà gã kia nhìn thấy anh cũng chẳng tỏ vẻ gì, không vì “vị khách không mời” này mà dừng lại, vẫn tiếp tục xỏ xuyên qua Trần Tích, nhưng tầm mắt lại dán trên mặt Nguyên Chiến Dã, hai đồng tử tối đen khiến người ta sợ hãi. Hắn vẫn không chớp mắt nhìn thẳng Nguyên Chiến Dã, khóe miệng khẽ giương thành một nụ cười mê người, lại vì dục tính mà khuôn mặt càng thêm sắc tình, khiến Chiến Dã nhìn thấy mắt càng trắng dã…
“A~~ Đã quá~~ Mau~~ Ư~~ A! Chưa mà~~~”
Tiếng rên khêu gợi không ngừng vang lên. Nguyên Chiến Dã chỉ thấy miệng khô lưỡi khô, không phải vì tiếng kêu dâm đãng như thế, mà vì ánh mắt của gã kia. Ánh mắt ấy cứ ám ảnh Chiến Dã. Từ lúc bị gã nhìn đến giờ… có cảm giác như người dưới thân bị làm không phải Trần Tích mà là anh. Cơ mà… hình như có gì đó… Anh nhìn lại mặt người kia, cảm thấy có hơn quen mắt, hình như là, nhìn thấy qua ở đâu rồi thì phải.
Dùng sức nhắm chặt mắt, rồi nằm trở về chỗ cũ, hai tay buông thõng, trong lòng tự nhủ: Mình đang nằm mơ. Mình đang nằm mơ. Là mơ thôi. Ừ, là mơ…
“A~~ Không~~ Bắn… Aaa~~~!”
Mịe kiếp! Mơ thì sao tiếng kêu chân thật được vậy?
Như cá chép đang vùng vẫy, Chiến Dã vực dậy xoay lưng bỏ chạy. Trời ơi!!! Trong đầu anh dù có nghĩ đến một trăm cách gặp Nhiếp Phong Vũ cũng không thể nào nghĩ đến cái tình huống này. Nhưng cuối cùng thực tế lại gặp phải hắn như vầy nè. Đúng vậy! Kẻ kia chính là Nhiếp Phong Vũ, là người khiến anh “ngày nhớ đêm mong”, cuối cùng cũng gặp được rồi. Rốt cục là sao đây!? Là anh nhìn trộm hay Nhiếp Phong Vũ gặp xui vậy?!!!
“Mịe biến thái vãi cả ra!” Nguyên Chiến Dã cắn răng, chạy như điên trở về nơi tập hợp.
Chu Chính cùng ba người kia đang ngồi dưới gốc cây tán chuyện, bên cạnh là hai chồng cỏ cao ngất. nhìn thấy Nguyên Chiến Dã mặt đỏ ửng chạy về, liền hỏi: “Sao vậy?”
“À, không có gì. Ngủ một giấc tỉnh dậy, sợ không kịp giờ tập hợp, liền chạy một mạch đến đây.” Nguyên Chiến Dã thở hổn hển trả lời.
“Còn sớm, cũng phải vài tiếng nữa, lại đây ngủ thêm một lát nữa đi!” Trọc vỗ vỗ đám cỏ bên cạnh mình.
Nguyên Chiến Dã đi đến, lựa nơi vừa gần Trọc nhưng vẫn gần sát Chu Chính ngồi xuống, trong lòng hồi tưởng chuyện khi nãy, cứ cảm giác như thứ gì đè nặng ở ngực, cuộc gặp gỡ ngoài dự tính. Không biết có ảnh hưởng gì đến nhiệm vụ không.
“Cậu không sao chứ?” – Chu Chính vỗ vỗ vai anh.
“Không có gì! Khi nãy choàng tỉnh giấc, nên giờ còn mơ màng chút.” Có trời mới biết, anh đã sợ tới mức nhắm mắt cũng không được nữa.
Chu Chính thoáng hoài nghi nhìn anh, hỏi: “Liềm đâu rồi?”
A! Nguyên Chiến Dã nhìn lại hai tay mình, trống trơn. Vừa nãy vội quá bỏ quên liềm rồi.
“Quên ở chỗ ngủ khi nãy rồi.” Làm sao bây giờ? Có cần quay lại không đây, nhưng mà lỡ như hai người kia còn chưa xong thì sao?
“Đợi lát nữa quay về ghé lấy luôn!”
“Ờ…” Càng trễ càng tốt, tốt nhất đến khuya đi lấy cũng được.
Nhưng chừng hơn mười phút sau, Nguyên Chiến Dã được người giúp mang liềm về.
Trần Tích chậm rãi đi đến, ánh mắt mọi người nhìn cậu đều hằn tia chán ghét. Trọc còn thóa mạ một câu: “Thằng đ* nam về rồi à, hôm nay không tìm đàn ông vỗ mông cho mày sao?”
Trần Tích liếc gã, cắn cắn môi: “Tôi thích vậy đấy, ông quản được chắc!? Mà cũng có phải tìm đến ông đâu!”
“Mày…” Trọc hung hăng đứng lên muốn đánh, bị Sẹo giữ chặt lại, đành nhẫn nhịn trừng trắng mắt với Trần Tích như muốn ăn tươi nuốt sống nó.
Nguyên Chiến Dã nghĩ nếu cậu không phải tìm Trọc không lẽ đi tìm mình à? Nhưng vừa thấy Trần Tích cầm cái liềm của mình lăm lăm đi tới, anh nghĩ thầm rốt cục cũng không thoát mà. Cơ mà, Trần Tích khi nãy u mê như thế hình như đâu có nhìn thấy anh đâu?
“A Chiến!” Trần Tích ngọt ngào cừoi với anh, ngồi xuống bên cạnh, tựa vào sát người anh. Chu Chính thì khoái chí chạy qua ngồi bên người bọn Sẹo.
“Cậu không sao chứ hả?” Nguyên Chiến Dã thuận miệng hỏi một câu, hỏi xong lại thấy hối hận.
“Sao là sao?” Trần Tích tròn mắt hỏi.
“À… Sáng nay tôi trông cậu không được khỏe lắm…”
“À!” Trần Tích le lưỡi, “Không sao đâu, ngủ một giấc là khỏe re. Cảm ơn anh quan tâm em nha!”
Nguyên Chiến Dã hơi chột dạ.
“Liềm này…”
“Của anh sao?” Trần Tích giơ lên hỏi Nguyên Chiến Dã.
Gật đầu.
Trần Tích lặng thinh đăm chiêu nhìn nhìn Nguyên Chiến Dã, nhẹ giọng hỏi: “Anh thấy rồi sao?”
Giờ mà nói không thấy cũng không được rồi.
“Có nghe loáng thoáng …” Nguyên Chiến Dã lựa lời mà nói.
Trần Tích cười to, “Anh có thấy cũng không sao, nhưng mà…” cậu đưa ngón trỏ đặt giữa miệng, “Phải giữ bí mật nha!”
Nguyên Chiến Dã gật gật đầu, anh nhất định giữ bí mật. Bí mật cả đời. Có điều…
“Cậu không phải người của Trương Gia Dương sao?” Vậy mà còn làm tình với Nhiếp Phong Vũ.
Trần Tích thoáng ngó qua bốn người bên kia, hỏi: “Chu Chính nói anh biết hả?”
Nguyên Chiến Dã không nói gì, xem như đúng rồi.
“Em biết là hắn nói mà! Mà thôi bỏ đi! Cũng chả phải bí mật gì, hôm nay anh nhìn thấy mới là bí mật.” Trần Tích thản nhiên nói: “Anh cứ coi như không thấy gì đi nha! Cũng đừng nói người khác biết đó! Xem như em van anh đó nha!”
Nguyên Chiến Dã gật đầu. Anh dĩ nhiên sẽ không nói ai biết rồi, bởi vì anh cảm thấy nói ra cũng chẳng được tích sự gì.
“Cậu cùng… gã đó… quan hệ ra sao?” nghĩ đến nhiệm vụ, anh vẫn không muốn buông tha sự tình dính đến Nhiếp Phong Vũ.
“Thì anh thấy sao là nó vậy đó!” Trần Tích lơ đễnh nói, “Nhưng mà…”
Nhưng mà chuyện gì? Nguyên Chiến Dã vểnh tai lên nghe.
“Kĩ thuật làm tình tuyệt lắm đó!”
Sặc! Nguyên Chiến Dã thật muốn tát cho cậu ta một cái.
“A Chiến! Lại đây, sang kia làm tiếp!” Trọc đột nhiên không hờn giận gọi giật một tiếng, bên kia cả bốn đều đã đứng lên.
“Được!” Nguyên Chiến Dã cũng đứng lên cầm liềm của mình, “Cảm ơn cậu! Tôi qua kia trước.” Anh rất muốn khai thác thông tin thêm từ Trần Tích về Nhiếp Phong Vũ, nhưng nghĩ lại có thể cậu thật chỉ có quan hệ thể xác với gã, tạm thời bỏ qua đi.
Trần Tích hơi buồn bực nhìn Nguyên Chiến Dã rời đi.
“Nè nhóc! Bớt huyên thuyên vơí cái thứ dâm đãng đó đi, có ngày mày bị nó bán mà không biết đó!” Trọc nghiêm mặt đi đến nói Nguyên Chiến Dã.
Nguyên Chiến Dã ngoài mặt ra vẻ hiểu, trong lòng lại nghĩ rốt cục là ai đang “dụ dỗ” ai cơ chứ?!
Tối đến, mặt trời đã sớm ngả về Tây, bỗng nhiên một tiếng còi huýt vang, bén sắc xuyên suốt cả khu rừng, Nguyên Chiến Dã nghe thanh âm ấy, nhớ lại trước kia ở trường học, anh là kẻ dùng còi “tra tấn” đám học trò, mà bây giờ thì…
Bữa tối, Nguyên Chiến Dã cũng ăn một bữa no nê, hôm nay thể lực tiêu hao quá độ, thức ăn có khó nuốt cỡ nào cũng bị anh ăn trọn. Anh tập trung nhai nuốt, đột nhiên phía sau có kẻ ngang nhiên sờ mông anh, theo bản năng Nguyên Chiến Dã đã đưa tay bẻ quặt cái tay thối kia!
“Á~~~!” Người nọ kêu lên thảm thiết, bốn phía chung quanh đều nhìn sang, tiếng kêu cũng dẫn dắt cảnh ngục đến.
“Có chuyện gì đây?”
“Không có gì! Không cẩn thận gạt chân hắn ngã thôi!” Chu Chính chằng biết khi nào đã đứng lên, lặng lẽ rút tay Nguyên Chiến Dã ra, nháy nháy mắt với anh. Kẻ vừa nãy dám ăn đậu hủ Nguyên Chiến Dã hung hăng trừng trắng mắt nhìn, rồi lại nghiến răng bỏ đi.
“Trật tự đi, mau ăn cơm!” Cảnh ngục mắng hai tiếng rồi bỏ đi.
“Nè! Đừng có trình diễn quá chứ.” Chu Chính ngồi xuống nói với Nguyên Chiến Dã.
“Chẳng lẽ ngoan ngoãn vểnh mông cho hắn sờ hả!?”
Chu Chính cừoi cừoi, nửa đùa nửa thật: “Cậu nếu không muốn mông mình bị mát xa hoài thì luyện tính nhẫn nại đi, đừng gợi hứng thú cho kẻ khác.”
Nguyên Chiến Dã nhăn nhó ra chiều ghê tởm, rồi cúi đầu nhìn đĩa thức ăn, cũng thấy nó phát tởm không kém.
“Tránh Ra! Tránh ra!” Tiếng la kiêu ngạo từ phía cửa đến, làm náo loạn cả một khu.
Nguyên Chiến Dã cùng Chu Chính cùng ngẩng đầu, có mấy kẻ từ ngoài đi vào, trong đó có Trương Gia Dương, cạnh bên hắn là khuôn mặt tươi cười của Trần Tích.
Trọc ngồi phía sau hai người họ buột miệng mắng. Chu Chính vỗ vỗ đầu Nguyên Chiến Dã ý bảo ăn tiếp đi, Nguyên Chiến Dã cúi đầu, nhưng thỉnh thoảng vẫn nâng mắt lên nhìn phía bên kia.
Lần này nhìn cận cảnh Trương Gia Dương, quả thực là rất trẻ, bề ngoài cũng không tồi, nhưng tà khí mười phần, cánh tay ôm Trần Tích cứ như đang ôm vũ nữ ở club đêm. Mấy phạm nhân ngoan ngoãn nhường chỗ cho hắn ngồi, Trần Tích ngồi xuống bên cạnh, đám đàn em phía sau lập tức dâng cơm lên. Thằng nhóc láo lếu! Nguyên Chiến Dã chửi thầm, tiểu quỷ này mà là học trò của anh sẽ bị anh uốn nắn ra trò.
A! Tinh thần giảng dạy lại nổi lên rồi!
Vốn dĩ không có chuyện gì, nhưng chẳng bao lâu sau, làn sóng xôn xao lại còn to hơn khi nãy, Nguyên Chiến Dã chau mày, ngẩng đầu lên muốn xem vị “thần tiên” nào lại tới nữa. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thấy anh thiếu chút phun cơm khỏi mồm hết cả.
Dĩ nhiên là Nhiếp Phong Vũ.
Nhiếp Phong Vũ mặt lạnh đanh cùng hai tên phía sau thong dong đi vào phòng ăn, nếu không phải trên người hắn là áo tù thì dễ tưởng hắn là minh tinh đang bước trên thảm đỏ. Thật sự là rất khoa trương.
Nguyên Chiến Dã lúc này chả cần đợi Chu Chính nhắc nhở, tự giác cúi đầu thấp xuống, anh hy vọng tạm thời Niếp Phong Vũ đừng trông thấy anh, sau vụ hồi chiều đến giờ anh còn chưa chuẩn bị tâm lí đối mặt hắn đâu. Đợi một chốc thấy Nhiếp Phong Vũ không phát hiện mình, Nguyên Chiến Dã mới nâng đầu lên âm thầm quan sát một chút, ban nãy không kịp nhìn hắn, bây giờ được lúc cẩn thận “nghiên cứu” chút đỉnh. Hừm… bộ dạng rất tuấn tú. Không hổ là tạp… à không, con lai. Bộ áo tù làm Nguyên Chiến Dã nghĩ hắn như “sói (già) đội lốt cừu.”
“Thật hiếm có nha! Nhiếp đại gia cũng tới đây ăn cơm sao?” Trương Gia Dương mở miệng, giọng đầy khiêu khích.
Nguyên Chiến Dã khẳng định: Trương Gia Dương và Nhiếp Phong Vũ bất hòa. Cũng khó trách, một núi không thể có hai hổ.
Nhiếp Phong Vũ ảm đạm cười, “Ngẫu nhiên cũng ra ngoài hít thở không khí.” Giọng nói tràn ngập từ tính, gợi Nguyên Chiến Dã nhớ đến giọng nói của nam nhân vật chính trong một phim hoạt hình anh từng xem, nhân vật quỷ hút máu.
“Hừ!” Trương Gia Dương hừ lạnh một tiếng, tay lại vuốt ve cái eo thon nhỏ của Trần Tích ra chiều tự mãn khoe khoang khiến Trần Tích đỏ bừng cả mặt.
Bạn đang �
Nguyên Chiến Dã thầm bảo đồ ngốc nhà ngươi còn ở đó mà khoe mẽ. Bị cắm cho cái sừng to đùng còn không biết. Tình nhân bé nhỏ của ngươi vừa mới “chơi” với người ta không lâu xong.
Nhiếp Phong Vũ liếc nhìn Trần Tích, trong mắt không một tia dao động, gã đàn ông bên cạnh hắn ghé vào thì thầm gì đó bên tai, hắn chẳng thèm đoái hoài gì đến Trương Gia Dương, hướng một dãy ghế trống gần đó đi đến. Nguyên Chiến Dã nhìn hai vệ sĩ bên cạnh Nhiếp Phong Vũ, anh nhẩm tính hai gã này có thể một cước đá gãy cọc gỗ đường kính hai mươi xăn-ti-mét chứ chả đùa.
Nhiếp Phong Vũ đi được vài bước, đột nhiên đâu nhảy ra một tên ngoại quốc tỉnh bơ nâng cằm hắn lên, chưa kịp làm gì tiếp đã bị hai vệ sĩ bên cạnh Nhiếp Phong Vũ bẻ tay hắn ra. Mà Nhiếp Phong Vũ cũng chả thèm ngó đến cái tên đó, đi đến bàn ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, động tác tao nhã y như đang ngồi nhà hàng Ý ăn beefsteak.
“Ây daaa~ Honey! Em sao lúc nào cũng lạnh nhạt với anh vậy!” Gã ngoại quốc một bộ dáng rất tội nghiệp.
Nguyên Chiên Dã đần mặt, da gà gai ốc nổi đầy mình.
“Tên ngoại quốc đó là Saide, cũng thuộc phần tử không dễ chọc, nghe nói hắn khi nào tâm tình không tốt là giết người tìm vui.” Chu Chính lại đúng thời điểm lên tiếng “giải thích” cho Nguyên Chiến Dã.
“Vì sao hắn lại ở đây?”
“Nghe nói hắn là “viên chức” Mafia.”
“Ở Ý sao?”
“Ờ.”
“Người nước ngoài mắc gì lại ngồi tù ở Trung Quốc?”
Chu Chính nhún nhún vai, “Nghe nói hắn có quốc tịch Trung Quốc.”
Nguyên Chiến Dã nhìn nhìn Saide kia, hỏi: “Sao anh biết nhiều vậy?”
“Tôi cũng là nghe nói thôi.”
Sau bữa tối, Nguyên Chiến Dã rút ra được một kết luận: Nhiếp Phong Vũ và Trương Gia Dương bất hòa. Nhiếp Phong Vũ và Saide quan hệ vẫn đang trong vòng nghiên cứu.
Kết luận dỏm đến mức không có gì dỏm bằng. Dù sao tốt xấu gì cũng được nhìn thấy người, Nguyên Chiến Dã tự an ủi mình, xác định mục tiêu là bước đầu tiên mà.
“Nè! A Chiến, đi tắm không?” Chu Chính cầm trên tay thau tắm cùng cái khăn mặt vắt trên vai hỏi anh.
“Giờ này nhiều người tắm không?” Nguyên Chiến Dã hỏi.
“Ờ! Dĩ nhiên nhiều rồi.”
“Vậy tôi không đi, anh đi trước đi.”
“Cậu chắc chứ?” Chu Chính mờ ám hỏi.
Nguyên Chiến Dã gật đầu. Chu Chính ra khỏi phòng, đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua người ngồi trên giường kia, khẽ giương giương khóe miệng…
“Chậc! Cũng nên chịu chút đau khổ…”