Chiến Lật Chi Hoa

Chương 17




Nguyên Chiến Dã cảm thụ được ngón tay đang co giật, không phải là sợ hãi, là hưng phấn. Anh đột nhiên có một loại cảm giác xa lạ đó giờ chưa từng có, nó như một giọt nước màu rơi vào ly nước lọc trong veo, để rồi vỡ òa ra làm ô uế ly nước sạch. Cảm giác đó đang tồn tại trong cơ thể anh, trong tim anh.

“Thay đổi-” Nhiếp Phong Vũ đột nhiên nói lấp lửng.

“Hả?” Trương Gia Dương đang hưng trí bừng bừng nhìn cảnh sát đang tràn vào, không nghe rõ lời hắn nói.

Nhiếp Phong Vũ nhìn một bên mặt nghiêng của anh, lần đầu tiên hắn thấy được vẻ mặt này của anh, không phải! Thậm chí trước giờ chưa từng ai có vẻ mặt này. Như một đóa anh túc chầm chậm nở bừng lên, một đóa hoa đẹp.

Nếu ngay từ đâu chính là vẻ mặt này, nghĩ nhĩ, Nhiếp Phong Vũ đột nhiên nói: “Kỳ thật cậu cũng không tệ, sao hả? Có muốn đến bên cạnh tôi không?”

Nguyên Chiến Dã từ từ xoay đầu, trên mặt đoán không ra cảm xúc, Trương Gia Dương thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn nhịn xuống không nói, bàn tay nắm chặt đã tố cáo tâm tình hắn hiện giờ.

“Lại đây, tôi sẽ không bỏ rơi cậu một mình ở đây đâu.” Nhiếp Phong Vũ vươn tay hướng anh ngoắc ngoắc, khóe miệng vẽ ra nụ cười thản nhiên, như đi trên đường trông thấy một con chó không người thu nhận.

Tiếng la hét ầm ĩ chung quanh ngày càng lớn, người với người va vào nhau, thanh âm kim loại va chạm leng keng chói tai, một tiếng hô to như xé rách không gian-

“Toàn bộ không được nhúc nhích! Dừng lại ngồi xổm xuống!”

Là Tô Hòa! Nguyên Chiến Dã nhận ra giọng hắn, đồng thời cũng phát hiện mình thế mà lại quên người này.

Phát hiện thật thú vị a!

Cong môi cười xán lạn, đưa tay gạt đi thân hình bị đẩy ngã thiếu chút sà vào người mình, Chiến Dã nhìn Nhiếp Phong Vũ hỏi: “Không bỏ lại mình tôi sao?”

Gật đầu. Nhiếp Phong Vũ chỉ cần một động tác nhỏ để người khác tin lời mình.

Thật là khờ a! Quả nhiên là thằng ngốc- Nguyên Chiến Dã hừ lạnh một tiếng- “Nhiếp Phong Vũ, tôi vẫn nghĩ anh so với tôi thông minh hơn, nhưng bây giờ tôi phát hiện, chúng ta kỳ thật chẳng hơn kém gì nhau.”

Nhiếp Phong Vũ nhíu mày, “Cái gì?”

Nguyên Chiến Dã lia mắt nhìn, tìm được Chu Chính, nụ cười trên mặt hắn lúc này liều mạng y như chính anh. Hóa ra, cũng như nhau cả thôi-

Dường như lại có gì đó dâng trào.

“Nhiếp Phong Vũ,” Lại chuyển tầm mắt lên người Nhiếp Phong Vũ, lần đầu tiên anh nhìn hắn với ánh mắt gần như khinh miệt, “Đáng tiếc, lần này là tôi bỏ lại anh!”

Nói xong, ngay khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, anh xoay người phóng tới Chu Chính đang giữa đám đông. Lưu lại một đám người dại ra không hiểu chuyện gì.

“Thằng đó điên à?” Trương Gia Dương rốt cục mở miệng, nhưng không ai có thể trả lời.

Nhiếp Phong Vũ lạnh lùng nhìn trân trân thân ảnh dần xa, trong đầu là ánh mắt trước khi đi của Nguyên Chiến Dã, như một mảnh dằm sâu trong đáy mắt lấy không ra.

Cuối cùng, người bị bỏ lại là hắn sao?

Hừ! Buồn cười thật!

“Xì! Cuối cùng cũng chịu lại đây hả? Còn không lại không khéo cảnh sát bằm chúng ta nát nhừ như tổ ong mất! Chúng ta mau ui~~~” Những chữ cuối chưa kịp nói xong, Chu Chính đang bị một rừng phạm nhân vồ lấy cố gắng chạy tới Nguyên Chiến Dã thì bị anh một phát đá bay, chìa khóa trên tay văng ra cũng được anh kịp thời bắt lấy.

“Cậu làm gì vậy?” Bụm mặt nhe răng trợn mắt đứng lên, Chu Chính cảm tưởng cái cằm sắp rụng ra.

Nguyên Chiến Dã liếc nhìn chìa khóa trên tay, đoạn đảo mắt nhìn chung quanh, chỉ còn rất ít phạm nhân vẫn còn lằng nhằng đánh nhau với cảnh sát, trên mặt đất lớp lớp thi thể và có thể sẽ thành thi thể của cả cảnh sát và phạm nhân. Đột nhiên cảm thấy thật buồn cười, chìa khóa trên tay vốn chẳng phải thứ gì có thể giúp con người thoát ly khổ ải, nó chỉ là chút ít an ủi cho những ai luôn bị áp lực dày vò. Một khi đã vào đây, sẽ vì chính bản thân đã từng lầm lỗi mà chuộc tội, nhưng bàn tay đã dính máu, vĩnh viễn cũng không thể gột sạch.

Nhiếp Phong Vũ, tôi và anh trên tay đều dính máu của Trần Tích.

“Nhóc con, thứ này mày không thể lấy đâu.” Một số người đã phát hiện chìa khóa nằm trong tay anh, tựa như sói đói nhìn thấy thỏ mà liều lĩnh xông đến.

“Này! Cậu điên rồi hả?” Nhìn thân hình chắn trước mặt mình, Chu Chính cảm thấy không phải anh điên thì cũng là hắn điên rồi.

“Phải đó!” Nhẹ giọng cười, “Không phải anh điên thì tôi điên thôi.”

“Đệt nó chứ!” Chu Chính mắng một tiếng, “Giờ này mà cậu còn có thời gian đùa với tôi hả! Ai lấy được thì của người đó, mau trả tôi!” Vừa nói vừa giơ tay đoạt lại.”

Hình ảnh trước kia đột nhiên hiện ra trước mắt, Nguyên Chiến Dã nở nụ cười. Lần thứ hai nghe được lời này, mà thật đáng tiếc… Xin lỗi.

(*) Ai lấy được thì của người đó – cũng tựa câu <Muốn hắn là của mình thì đi đoạt hắn về đi!> mà anh từng nói với Trần Tích.

“Ra ngoài rồi thì ngoan ngoãn làm người nha! Đừng kích động nữa!” Nguyên Chiến Dã giơ cao chìa khóa lên như công bố toàn thể chìa khóa trong tay mình, sau đó nhanh chân chạy khỏi Chu Chính về hướng cửa.

Thượng đế ơi- cậu ta chắc không phải vừa để lại di ngôn chứ hả?

Chu Chính ngơ ngẩn cả người, vài giây sau mới phản ứng mà đuổi theo Chiến Dã, nhưng đột nhiên chân lảo đảo té nhào trên mặt đất, cảm nhận được cơn đau trên chân đâm thẳng lên đầu.

“A!” Cắn môi nhịn đau, ngẩng đầu muốn tìm Nguyên Chiến Dã nhưng phát hiện tầm nhìn phía trước đã bị người chặn ngang. Và cứ như thế…

Khi Nguyên Chiến Dã chạy đến đích, trước mắt anh chẳng phải cánh cửa mở ra hi vọng như trong phim, mà là hàng rào sắt chắc chắn. Khó khăn bộn bề! Anh có chìa khóa, thậm chí anh còn tin tưởng vào khả năng mở khoá siêu phàm tuyệt đối sánh ngang kỉ lục Guiness thế giới, mặc dù anh không biết mấy cái này có kỉ lục Guiness không nữa, nhưng nói tóm lại trước hết không phải là mở cửa tù.

Phải! Anh không thể mở. Anh không thể bỏ đi. Nếu anh là một phạm nhân, có lẽ trong giây phút này sẽ đang run rẩy mở khóa, mặc dù anh không biết mình có được toàn mạng ra không, nhưng nếu phải chịu hình phạt 100 năm tù anh cũng nguyện thử một lần. Nhưng anh đâu phải phạm nhân, hơn nữa lại còn là cảnh sát.

Anh là cảnh sát, điểm này mãi không thay đổi.

“Mở cửa nhanh! Mở cửa!”

“Mau mở cửa ra! Trời ạ! Con mẹ mày có mở cửa không hả?”

“Mở cửa ra đi, vì Chúa a!”

Nguyên Chiến Dã lia mắt nhìn một rừng ánh mắt như lang như hổ, giơ chìa khóa về phía trước đung đưa trong tay, cười hai tiếng,

“Xin lỗi nha, hôm nay Chúa nghỉ ngơi.” Sau đó ném chìa khóa về phía sau, chiếc chìa khóa mạ vàng ánh lên giữa không trung tạo nên một đường cong hoàn mỹ xuyên qua khe hở- bay ra ngoài. Nguyên Chiến Dã chắc mẩm mọi người đều muốn giết mình.

“Tao giết mày!”

Xem đi! Có người thừa nhận rồi đó. Nhưng lúc này anh rất quan tâm biểu tình Nhiếp Phong Vũ sẽ ra sao. Hừm- nếu mặt hắn tái xanh thì quả là sảng khoái.

Một kẻ xông tới trước nắm cổ anh ra sức bóp chặt, mà anh chẳng buồn né tránh. Yên lặng đứng trơ ra, ngay cả mắt cũng chẳng buồn nâng, Chiến Dã cảm thấy mình cũng đáng nể thật. Cùng lúc đó, một tiếng súng vang, người vừa xông tới vẫn chẳng suy suyển gì, nhưng kẻ sau lưng gã ta lại ngã xuống. Đây gọi là giết một người răn trăm người.

Vừa rồi hỗn loạn là thế vẫn chẳng ai nổ súng, nhưng sao lúc này-

Chiến Dã nhắm mắt cười cười, lưng chầm chậm tựa vào tường phía sau, cái lạnh ngấm vào lưng.

Xem chừng, anh lại thắng lần nữa.

“Chẳng lẽ cậu đoán được tôi sẽ cứu cậu sao?”

Bình thản ngẩng đầu, Tô Hòa mặt lạnh cau mày bước đến, tay cầm một cây súng đen. Cuối cùng thì mấy phạm nhân cũng bị áp chế, bấy giờ toàn bộ lực chú ý đều tập trung trên hai người họ.

“Ha ha! Thì sao? Cứu tôi rồi hối hận à? Tôi nợ cậu một lần đi ha!”

Hàng mày Tô Hòa càng nhíu chặt hơn.

“Tôi dần thấy hối hận rồi. Chẳng lẽ cậu lại không thể tự bảo vệ mình được à?”

Gục gặc đầu, Nguyên Chiến Dã đứng thẳng dậy, “Phải phải! Làm phiền anh bạn cũ trưởng ngục ngài phải ra tay cứu người cảnh sát quèn này, làm tôi phải băn khoăn quá! Tôi bây giờ liền bày tỏ lòng biết ơn đây!” Nói xong thẳng người giơ tay lên bày ra tư thế chào theo nghi thức quân đội. Tất cả đều sững sờ, kể cả Tô Hòa.

Nguyên Chiến Dã cúi chào hắn, so với được tổng thống cúi chào còn khó tin hơn.

“Cậu-” Rốt cuộc uống lộn thuốc gì? Những lời này khi trông thấy khóe miệng cong con của anh liền nuốt vào. Tô Hòa không rõ thân là một cảnh sát Chiến Dã có hiểu nằm vùng điều quan trọng nhất là không được để lộ thân phận không, mà sao bây giờ trước mặt toàn thể lại công khai thân phận nằm vùng!

“Hôm nay là đi rồi, sao cậu không đi trong im lặng cho tôi nhờ hả?” Hít sâu một hơi, câu nói mang chút bó tay.

“Tôi thích náo nhiệt, đi một mình buồn lắm.” Nguyên Chiến Dã nhíu mày, cúi đầu mới phát hiện trên tay phải có một lỗ không to nhưng khá sâu, máu nhỏ giọt vươn vãi tô đỏ cả cánh tay. Chép chép miệng, anh ngẩng đầu nói với Tô Hòa: “Bây giờ có thể vì bảo tồn nhóm máu hiếm AB mà cho tôi đi gặp bác sĩ không? Nếu không tôi chẳng viết báo cáo được đâu.”

Tô Hòa khẽ khép mắt thầm cắn răng, “Cậu còn phải viết kiểm điểm nữa kìa!”

“Rồi rồi! Tôi sẽ viết thêm đơn cảm tạ cậu nữa.”

“Thằng khốn này cả gan đùa bỡn chúng ta!”

“Đáng chém ngàn đao! Tao mà ra rồi đừng để tao gặp phải bằng không tao trước cường sau giết mày!”

“Cả nhà mày chết không nhắm mắt!”

Nguyên Chiến Dã đứng giữa rừng chửi rủa đủ loại nhưng chẳng phản ừng gì, tầm mắt anh nhìn theo một hướng, đoạn khóe miệng nhếch lên, anh tường tận được cảm giác này chính là sướng mê.

Nhiếp Phong Vũ, vẫn là tôi rời đi trước rồi.

Môi mấp máy không thành tiếng, Nguyên Chiến Dã thu hồi tầm mắt, tay khoát lên vai Tô Hòa, đối phương khó hiểu nhìn anh nhưng cũng không đẩy ra.

“Chóng mặt quá.” Nhún nhún vai, Chiến Dã nói bang quơ, thậm chí Tô Hòa còn nghe ra chút nũng nịu trong đó. Nhất định là nghe nhầm rồi!

Hai người song song bước, đột nhiên anh sực nhớ ra, quay đầu tìm kiếm Chu Chính nhưng hoàn toàn tìm không thấy. Thoáng sững sờ, rồi cũng thôi. Không gặp, có lẽ tốt hơn, anh không dám tưởng tượng vẻ mặt Chu Chính lúc này. Còn có Sẹo, Trọc, và cả Trần Tích…

Dù sao anh cũng đã thắng, ít nhất là thời khắc này. Nhiếp Phong Vũ, bị người khác xem như thằng ngốc cảm giác bức bối nhỉ? Phải, anh không thích bị lừa đảo, nhưng càng thích trả thù người lừa mình.

Có một ánh nhìn luôn dán chặt lên người anh, anh cảm nhận được rõ ràng sự phẫn nộ, mãi cho đến khi rời đi. Hay lắm! Hắn phải có ánh mắt như thế chứ, không cần quay lại nhìn cũng biết là ai. Vẻ mặt hắn lúc này không cần nhìn, tưởng tượng thôi cũng ra.

Trên hành lang đến phòng y tế, bước chân anh chợt lảo đảo một chút, vừa kịp được Tô Hòa đỡ lấy. Anh định mở miệng cảm ơn đối phương đã chặn trước,

“Cậu đùa quá trớn rồi đó. Trong ấn tượng của tôi cậu không phải người dễ xúc động như thế.”

“Ha ha.” Nguyên Chiến Dã cười xòa, “Ngồi tù lâu quá cũng quên mất mình trước kia là cái dạng gì rồi.”

“Nhưng cậu vẫn là một cảnh sát!” Đỡ lấy anh, Tô Hòa bỗng có xúc động muốn đánh lên bả vai anh một cái, nhưng đã nhiều năm trôi qua rồi đành nhịn xuống.

Không nói gì, Chiến Dã cúi đầu nhìn tay phải mình, gật đầu nói,

“Ừm, từ giờ trở đi, tôi sẽ nhớ kỹ mình là một cảnh sát.”

Hy vọng, chưa quá muộn.

Nguyên Chiến Dã, kể từ lúc này, mày đã “tự do”.

.

.

.

Đôc thoại.

Nhiếp Phong Vũ: Tôi thích màu xanh sẫm, chán ghét kẻ yếu. Có lẽ hai sự kiện này chẳng ăn nhập gì nhau, cũng chả sao, không quan trọng. Tôi được sinh ra vào ngày mưa tăm tối, mỗi khi thời tiết tựa như ngày mình được sinh ra, tôi luôn trong phòng một mình lẳng lặng đợi tiếng mưa rơi, nghĩ lại có lẽ đây chính là thanh âm lúc tôi được sinh ra. Tôi chán ghét kẻ yếu, những người có khả năng sinh tồn chưa hẳn là kẻ mạnh, nhưng kẻ yếu không hề có khả năng tiếp tục sống tại nơi này. Tại đây ngay cả không khí cũng chỉ dành cho kẻ mạnh hô hấp. Được rồi cô hai! Tôi chắc chắn chẳng phải tình nhân tốt, nên sẽ bồi thường ai trót thích mình, nhưng là, tôi chưa bao giờ biết làm thế nào đối diện với người mình thích… phải làm sao? Cô có thể nói tôi biết không? Bắt nạt người đó? Giờ giờ khắc khắc đặt người đó lên giường mà yêu thương? Ha ha, nghe thật không tệ nha, cảm ơn để nghị của cô, tôi sẽ sử dụng đúng cách.

Nguyên Chiến Dã: Tôi nghĩ mình đã phạm sai lầm rồi, lỗi lầm đáng sợ. Có ai biết chăng? Tựa như không ai biết tôi thích ăn bánh quy nhân dâu tây vậy. Tôi không thích hoài niệm, dù rằng trong quá khứ tồn tại vui sướng và đau khổ, nhưng kí ức như một loại hóa chất ngấm sâu và ăn mòn tinh thần của tôi, cảm giác đó rất khó chịu. Đột nhiên ngộ ra mình sợ nhất không phải là tương lai, mà chính là quá khứ. Vậy chỉ cần nhìn về phía trước thôi hửm? Ừm, có lẽ là phương pháp tốt nhất… Gì? Hắn? Hắn nào? Được rồi được rồi, tôi không giả ngu, cái gã đó dù là quá khứ hay tương lai tôi cũng không có biện pháp đối mặt! Nhưng mà mong cô giữ bí mật giúp tôi nhé, tôi không muốn yếu thế trước mặt hắn. Gì chứ? Tôi xin cô đó!

Chu Chính: Lừa gạt và bị lừa gạt,thật ra có tính tương đối. Sao chứ? Lời mở đầu của tôi vậy mà bảo vô tâm? Cô hai à cô có lầm không đó? A Chiến thì không nói, còn gã họ Nhiếp kia có gì mà tốt hơn tôi chứ? Tốt chỗ nào? Hử? Có tiền, vẻ ngoài bảnh trai, vóc người đẹp, nhân cách phân liệt sáng nắng chiều mưa, trùm sỏ hắc đạo tàn bạo khát máu và ôn nhu phúc hắc tuyệt phẩm tiểu công? Này! Vậy mà cũng là người hả? Cùng lắm là “sinh vật” thôi há? Ui ui ai cho chọi trứng thối, cà chua cũng không được! Dạo này mấy em gái chứa gì trong đầu thế hử? *lau mặt* Tôi chẳng muốn che giấu gì với ai cả, nhưng nếu có người thân muốn bỏ tôi mà đi, tôi lại gắng che dấu nổi sợ hãi của mình và cứ thế nhìn người đó bước đi. Tôi không muốn mất đi bất kỳ ai, nhưng cũng có một số người dù muốn tôi cũng chẳng thể kiềm chân họ được.

Saide: Tôi có một bí mật, đã lâu lắm rồi, lâu đến mức tôi dần quên lãng. Mà vậy cũng tốt, nó sẽ trở thành bí mật chân chính vĩnh viễn vẫn là bí mật. Em muốn hỗ trợ tôi cùng nhau báo thù sao? Lady à, nguyện ý hả? Vậy phải cảm ơn em nhiều nha! Tôi luôn mang đến mọi người nụ cười, nhưng lại không phải ai cũng hoàn lại nụ cười chân thật. Được rồi! Thì coi như cơ hội 1000/100 cũng có thể xảy ra há! Con số ít ỏi đến đáng thương. Tôi mỉm cười nhìn người ta hoàn lại tôi nụ cười giả tạo, cuối cùng mỉm cười nhìn họ chết trước mặt tôi- có phải đáng sợ lắm không, con gái như em chắc chắn không thích nghe mấy chuyện này đâu! Hửm? Muốn biết bí mật của tôi? Ha ha! Không phải đã nói chính bản thân mình còn quên rồi à? Không tin? Ừm- OK! Xem như vì cô em xinh đẹp mà nói cho em biết nha! Chính là nha- tôi kỳ thật không nói tiếng Ý- Ui da! Trứng gà này là còn thừa của khi nãy hả?

Trương Gia Dương: Tôi chẳng muốn nói gì, vì chẳng có gì hay mà nói. Gì? Tôi là kẻ thứ ba? Thao! Con nhỏ xấu xí này con mắt nào của mày thấy vậy hả? Không cho tao nói tục? Tao- XXX! Được rồi! Tôi không nói nữa! Không chấp nhặt với lũ đàn bà. Tôi từng bị ám ảnh? Con mắt nào của cô thấy vậy hả? Đàn bà thật là sinh vật nhàm chán. Người tốt kẻ xấu không có định nghĩa rõ ràng đâu, tôi cũng chẳng bao giờ tự nhận mình người tốt. Tôi thích nghe tiếng thân thể bị cào xé, hòa lẫn vào tiếng gào thét khàn khàn, đã lắm nha. Tôi cũng biết sớm muộn gì mình cũng sẽ bị cào xé, nghe tiếng sột sạo của chính cơ thể mình là êm tai nhất nhỉ?

Tô Hòa: Chuyện đã qua nhưng vẫn còn khắc sâu tận đáy lòng. Lòng tôi đang có ai à? Vì sao lại hỏi như vậy? Trực giác? Trực giác của phụ nữ linh dữ vậy sao? Aizz~ Có ai thì cũng quan trọng gì đâu, quan trọng là khắc ghi được bao lâu. Tôi không biết mình có phải có máu đào hoa không, nhưng mỗi lần trao đi cảm tình dù chẳng phải trăm phần trăm nhưng cũng là thật lòng. Hả? Tôi là đàn ông tốt? Sao lại cảm thấy như vậy, không nghĩ là tôi chỉ nói bừa thôi sao? Biểu tình của tôi cho cô biết là thật ư? Dễ nhìn ra vậy hử? Hừm- xem ra tôi phải đi học hỏi thằng khốn kia lúc nào cũng trưng ra bản mặt dịu dàng, mà linh hồn lại là siêu cấp tà ác! *nghiến răng* Cái gì? Đàn ông càng khốn nạn càng hấp dẫn sao? Xã hội này- không! Phụ nữ thật là khó hiểu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.