Là vì đường xa, là vì Lạp Tô tấn công không ngừng, là vì hắn không tìm thấy cơ hội trở về. Hắn ở đâu đó bên ngoài kia, cô biết, hắn nhất định ở đó, nhất định ở đó, nhất định. Cô không ngừng nhủ thầm, bắt buộc mình chăm sóc những người bị thương, giúp nấu cơm, đưa cơm, lại không hề để ý rằng chính cô hai ngày hai đêm chưa có hạt cơm nào vào bụng, không một ngụm nước. Cho đến khi có người cầm một bát cháo thịt đưa đến trước mắt cô, cô mới ngước nhìn. Là A Linh.
“Ăn cháo đi.” A Linh lạnh lùng nói: “Cô cũng không phải thần tiên, không cần ăn cơm uống nước cũng có thể sống. Đừng để đến cuối cùng chính mình lại gục ngã trước.”
Giây phút ấy, vẻ bình tĩnh giả tạo của cô suýt nữa sụp đổ.
Cô cố nhịn xuống, chỉ nâng tay đón lấy bát cháo thịt, bắt buộc mình nuốt từng ngụm cháo ấm áp vào bụng. Cô ăn không biết mùi vị, giống như đang ăn sáp vậy, thậm chí còn không cảm nhận được mùi vị của cháo.
Khi cô ăn xong, A Linh bê bát không đi, trước khi đi, cô ấy dừng lại ở cửa nói một câu.
“Người đàn ông của cô mạng lớn, hắn sẽ về thôi.”
Tú Dạ nghẹn ngào, nước mắt doanh tròng, nhưng cô không cho chúng rơi xuống.
Đúng vậy, hắn còn sống.
Cô biết, hắn nhất định còn sống, nhất định. . . . . .
Trừ điều này ra, cô không thể có suy nghĩ khác, cô phải tin tưởng hắn còn sống, không bị cô hại chết, không bỏ mạng trong tay cô.
Hắn nhất định còn sống, hắn sẽ về, về bên cạnh cô.
Bởi vì nếu mất hắn, cô không biết liệu mình có thể sống nổi, có thể tiếp tục ăn cơm, hô hấp không nữa. . .
Đêm tối vắng vẻ.
Ba ngày sau, Lạp Tô cuối cùng cũng ngừng tấn công.
Trong đêm khuya, chỉ có ánh sao lặng lẽ tỏa sáng trên bầu trời cao.
Trên tường thành chỉ còn một đống lộn xộn, người người mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng chống chọi trong gió rét, nhân lúc quân địch tạm lui mà thay ca ăn cơm, dựa lưng vào tường thành đắp thảm nỉ nghỉ tạm.
Nơi này mặc dù đang là mùa hè, ban ngày nóng như đổ lửa nhưng ban đêm lại vẫn lạnh như đông.
Khi cô lên tường thành xem xét tình hình, Ba Đồ Nhĩ và Da Luật Thiên Tinh đi đến bên cạnh cô, khẽ nói.
“Tẩu tử, đại ca đã ra khỏi thành ba ngày ba đêm rồi, có lẽ chúng ta nên phái một đội nhân mã nhân lúc đêm tối ra khỏi thành lên núi tìm.”
Gió nổi lên làm mây che khuất ánh trăng, khiến đêm đen càng thêm nặng nề.
Cô đứng trong gió rét, nhìn núi tuyết cao lớn, nhìn chỗ cháy đen phía xa, ép mình nói ra hai chữ. “Không được.”
Da Luật Thiên Tinh không nhịn được đáp: “Tiểu Dạ, bọn họ có lẽ bị kẹt trong núi, đang chờ cứu viện. . .”
“Trước khi đại ca mấy người đi đã nói thế nào?” Cô ngắt lời hai người bọn họ, hỏi.
Sắc mặt Ba Đồ Nhĩ đanh lại, Da Luật Thiên Tinh siết chặt hai đấm.
“Chàng nói như thế nào?” Cô lại hỏi, đôi mắt vẫn nhìn dãy núi yên ắng, tối đen không một ánh lửa phía xa.
“Không cho phép mở cửa, không cho phép đi ra ngoài bằng mật đạo, dù thế nào cũng phải cầm cự, chờ viện binh của Biệt Nhi Ca đến.”
“Còn gì nữa?”
“Nếu đại ca không trở về, tất cả do Ba Ba Hách làm chủ.”
“Vậy Ba Ba Hách nói sao?” Cô nhàn nhạt lại hỏi.
Hai người nhìn nhau, im lặng không nói, chỉ có cô chậm rãi lặp lại những lời hắn đã nói.
“Không cho phép mở cửa, không cho phép đi ra ngoài bằng mật đạo, dù thế nào cũng phải cầm cự, chờ viện binh của Biệt Nhi Ca đến.”
“Nhưng mà tẩu tử. . .”
Ba Đồ Nhĩ còn định nói tiếp, cô lại đột ngột quay đầu, nhìn hắn hỏi.
“Nếu bây giờ mở cửa, nếu đi mật đạo, nếu bị quân địch phát hiện rồi tấn công vào, các đệ bảo chàng sao có thể cam tâm? Sao có thể cam tâm? Mạng của chàng là mạng, mạng các huynh đệ không phải mạng sao?”
Người con gái trước mắt giống như một hồn phách, dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua sẽ bị thổi bay xuống tường thành, nhưng cô vẫn đứng thẳng, rất thẳng.
Hai người bọn họ á khẩu không trả lời được, cho tới lúc này mới phát hiện trong mắt cô đầy ánh lệ.
“Cho nên, hai người có thể nói cho mọi người: cho dù qua bao nhiêu ngày, dù là ai đến hỏi, đáp án của ta đều sẽ chỉ có một.” Cô ngấn lệ nhìn hai người bọn họ, nhìn tất cả thủ binh trên tường thành, đôi môi gần như đã mất huyết sắc nói chắc như đinh đóng cột.
“Không thể.”
Đám đàn ông kinh sợ nhìn cô, không ai nói được một lời.
Sau đó cô xoay người sang chỗ khác, lại nhìn về phía ngoài thành, nhìn về phía dãy núi, nhìn về phía đại doanh phía trước, nhìn đêm tối dường như vô tận.
Nhìn đầu vai nhỏ gầy khẽ run bóng lưng đứng thẳng tắp của cô, không ai dám quấy rầy cô, cũng không ai dám đến hỏi cô vấn đề tương tự thế nữa.
Hôm ấy, cô đứng trên tường thành suốt cả một đêm, dùng hai tay ôm lấy mình, nhìn chằm chằm đêm tối.
Đêm đen thật tối cũng thật dài.
Giữa đêm, cô bỗng thấy tận cùng đêm tối phương xa có cái gì đó mơ hồ lóe qua. Nhưng nó chỉ xuất hiện trong một cái chớp mắt, chỉ chớp mắt mà thôi. Ban đầu, cô cho rằng mình nhìn lầm, cho rằng cô quá mức chờ mong nên sinh ra ảo giác, có lẽ đó chỉ là cát bị gió thổi mà thôi.
Cô bất giác nắm chặt gạch trên tường thành, rướn người về phía trước.
Đêm tối vắng vẻ, vừa sâu vừa đen.
Cô căng thẳng nín thở, mắt không chớp nhìn đường chân trời phía xa.
Bỗng dưng, gió lại thổi, lần này cô đã thấy rõ hơn.
Đó là cờ, một lá cờ tung bay trong bóng đêm.
Sau đó lá thứ hai, lá thứ ba, trong nháy mắt biển cờ đã che kín đường chân trời.
Tốc độ của kỵ binh cưỡi ngựa cầm cờ rất nhanh, yên tĩnh không tiếng động từ phía sau tới gần, nhanh chóng tiếp cận đại doanh của Lạp Tô.
Cô vội vàng quay đầu quay đầu, chạy qua tường thành, lao vào thành lâu.
“Ba Ba Hách! Gọi mọi người dậy! Gọi tất cả mọi người trong thành dậy, cầm lấy tất cả vũ khí có thể dùng!”
“Tẩu tử, có chuyện gì vậy?”
“Biệt Nhi Ca đến, ngay ở phía sau đại doanh của Lạp Tô! Bọn họ muốn tập kích Lạp Tô trong đêm, chúng ta đồng thời phối hợp mở cửa giáp công!”
Ba Ba Hách sửng sốt, còn chưa kịp mở miệng, một người thợ xông lên tường thành, vội vã chạy vào, nói: “Báo cáo đội trưởng, chúng ta ở dưới đất nghe được tiếng ù ù rất trầm, không giống vó ngựa, nhưng số lượng rất đông, không biết là cái gì.”
“Nhất định là Biệt Nhi Ca, bọn họ dùng vải bọc vó ngựa để người ta không nghe thấy, nhân lúc đêm tối mà đánh úp!” Tú Dạ thu cầm lấy cánh tay Ba Ba Hách, vội vã nói: “Nhanh gọi mọi người dậy, nhưng đừng nổi trống, đánh rắn động cỏ. Chia mọi người đến các cửa thành đợi mệnh, nghe tiếng trống hiệu lệnh của ta thì lao ra!”
Nghe vậy, Ba Ba Hách không chần chờ nữa, lập tức xoay người ra lệnh cho đội Quạ Đen xuống khỏi tường thành, gọi tất cả mọi người dậy đợi lệnh.
Tú Dạ lo lắng nhìn về phía biển cờ trong đêm đen, trong lòng chỉ mong nhanh chóng chiến thắng. Chỉ cần thắng trận này, cô có thể ra khỏi thành tìm hắn, có thể lên núi tìm hắn.
Trận đánh này nhất định phải thắng, nhất định phải thắng!
Khi cô phát hiện thì cô đã xoay người chạy vội đi lấy Hắc Hỏa, sau đó bỏ nó vào mũi tên gắn lên sàng nỏ giữa tường thành.
Lần này, cô nhắm thẳng vào lều tròn màu trắng.
Cô biết lần trước Lạp Tô bị dọa sợ nên đã không ở đó nữa, mỗi ngày hắn đều đổi lều ngủ, căn lều lớn kia bỏ không. Nhưng cô cũng biết trận đánh này không thể thua, cô phải phá hủy căn lều kia, ít nhất làm vậy có thể khiến bọn chúng hỗn loạn. Cô không nhấc được chuỳ, nhưng A A đi đến bên cạnh, thay cô giơ đại chuỳ lên.
“A A, chờ một chút, chờ ta đánh trống!”
Tú Dạ giữ lấy cánh tay hắn, ngăn hắn lại, nhìn về phía xa.
Sau đó, ánh lửa đầu tiên sáng lên. Trong đêm tối cô có thể thấy từng đốm lửa được châm lên rất nhanh, từng đốm từng đốm sáng lên, chiếu sáng cả đường chân trời. Sau đó những đốm lửa xếp thành hàng kia được bắn lên trời cao. Cùng lúc ấy cô châm ngòi nổ, cầm dùi, ra sức đánh lên trống.
A A vung đại chuỳ xuống, cửa thành đồng thời mở rộng. Đám đàn ông giơ cao trường kiếm đại đao, thét gào xông ra ngoài.
Trong phút chốc, tiếng trống trận dồn dập, tiếng giết rung trời.
Hắc Hỏa bắn vào chính giữa căn lều trắng, tiếng nổ ầm ầm, phát ra ánh lửa kinh thiên, chiếu sáng cả đêm tối, khiến tất cả sáng rực giống như ban ngày.
Cô có thể thấy biển cờ tung bay, phía trên thêu hoa văn bằng chỉ kim tuyến, phản xạ ánh vàng chói mắt, đó là cờ hiệu của chủ nhân Hoàng Kim oát nhĩ đóa.
Điều khiến cô không thể tin được là trong biển cờ ngàn vạn màu vàng lại có một nhóm cờ toàn màu đen đi ở hàng đầu, không kiêng dè gì mà xông thẳng về phía trước chém giết, vọt vào đại doanh của Lạp Tô như tia chớp.
Khi ánh lửa chói mắt tối xuống, nhóm cờ màu đen chìm vào bóng đêm.
Nơi đó ở rất xa, rất xa, cô không thể nào thấy rõ, nhưng cô biết đó là hắn, là hắn!
Tim Tú Dạ đập như điên, cuối cùng không thể ngăn được dòng nước mắt trào ra.
Cô vung dùi, ra sức đánh trống trận, một tiếng rồi lại một tiếng, trợ trận cho hắn, lấy tiếng trống ra hiệu lệnh, khiến đội Quạ Đen thay đổi trận pháp theo tiếng trống, tiến lên tập hợp với hắn, cùng kề vai chiến đấu.
Đó là một cuộc giao chiến cực kì kịch liệt.
Chủ quân của Lạp Tô dưới sự giáp công của hai quân nhanh chóng bị tách rời. Tuy rằng hắn ta ra sức lãnh binh chống lại, nhưng A Lãng Đằng làm cho người người e ngại lại đang xung phong liều chết xông về phía hắn ta.
Tư thái ấy giống như quỷ thần khiến đại đa số mọi người đều sợ hãi tránh ra theo phản xạ.
Lạp Tô thấy thế quơ lấy đại đao, gào lên tức giận, giục ngựa lao về phía hắn. Hai người so chiêu trong ánh lửa, hai lưỡi đao giao kích giữa không trung, phát ra tia lửa sáng chói.
Mồ hôi, máu, cát bụi không ngừng bắn tung tóe trong không trung.
Khi đao hai bên chạm nhau một lần nữa, thân đao của A Lãng Đằng bật ra một lỗ hổng, lưỡi đao màu bạc bắn ra một mảnh nhỏ, cứa qua mặt hắn. Hắn nghiêng thân đao giảm bớt lực. Lạp Tô nhấc chân đạp hắn, hắn thuận thế xuống ngựa, tay trái lại đồng thời túm Lạp Tô kéo xuống cùng.
Hai người cùng rơi xuống ngựa, vừa ngồi dậy lại xông lên giao đấu chính diện, nâng đao chém về phía đối phương.
Đao của Lạp Tô vô cùng tốt, qua vài chiêu đã làm cho đao của hắn mẻ vài chỗ, tả tơi không chịu nổi. Nhưng hắn vẫn không dừng lại, Lạp Tô cũng sẽ không để hắn có cơ hội dừng lại.
Đây là chiến tranh, không có cái gọi là công bằng.
Gió đang thổi, lửa đang cháy, xung quanh tiếng la giết không ngừng, vó ngựa chấn động mặt đất.
Mắt thấy đao trên tay hắn đã gần hỏng, mắt Lạp Tô lộ ra sự độc ác, hét lớn một tiếng, ra sức vung đao chặt xuống, chỉ nghe rắc một tiếng, lưỡi đao của hắn bị chém đứt.
Trong phút chốc, trong con mắt còn lại của Lạp Tô lóe lên sát ý cùng đắc ý.
Nhưng hắn ta chỉ đắc ý được một giây, bởi vì A Lãng Đằng sau khi gãy đao vẫn không dừng lại. Hắn cầm thanh đao gãy tiếp tục chém, rất nhanh, còn nhanh hơn những lần vung đao trước, nhanh đến mức hắn ta không kịp phản ứng, mặc dù thấy được nhưng thân thể không theo kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn A Lãng Đằng xoay cổ tay cắm nửa thanh đao gãy vào bên mắt đeo băng bịt của hắn ta, ghim cả người hắn ta xuống mặt đất.
Đến chết, con mắt còn lại của Lạp Tô vẫn lưu lại đắc ý, sau đó chuyển thành không cam lòng.
Cho đến lúc này, cho đến tận lúc này, hắn ta mới phát hiện tên kia chỉ chờ giây phút này, chờ đao gãy. Hắn ta không cam lòng, tên kia rõ ràng luôn tấn công vào cổ hắn ta, từ lúc bắt đầu giao chiến đã luôn cố tấn công vào cổ! Ai ai cũng nói hắn giỏi nhất là chặt đầu, thế nên hắn ta đã đeo bộ bảo vệ ở cổ! Vì sao lại là mắt? Vì sao lại là mắt. . .
A Lãng Đằng nhìn con mắt còn lại của hắn ta, nhìn ra sự không cam lòng của hắn ta, nhìn ra sự giận dữ của hắn ta, nhìn ra ý đồ giãy giụa của hắn ta. Nhưng tất cả đã không còn kịp nữa rồi, đao của hắn đã xuyên qua đầu hắn ta.
“Vì sao?” Lạp Tô không cam lòng cố thốt ra câu hỏi.
“Bởi vì ngươi là tướng, mà ta là lính.” Hắn nhìn người đàn ông miệng mũi đều trào ra máu tươi, mặt vô cảm trả lời hắn ta: “Ngươi có khôi giáp, bảo kiếm. Thứ ta có trước giờ cũng chỉ là thanh đao rách này mà thôi.”
Lạp Tô nghe vậy mới bỗng nhiên hiểu ra, người đàn ông này ngay từ đầu đã ra sức tấn công vào cổ hắn ta chỉ là kế hoạch. Từ lúc đầu, hắn ta đã thua, nhất định thua.
Gió ào ào thổi, hắn nhìn kẻ tàn bạo vô lương, tra tấn hắn mấy năm, đợi hắn ta như con chó không cam lòng hít vào một hơi dưới đao của hắn.
Hắn ở tiền tuyến chinh phạt nhiều năm như vậy, đao trên tay đã gãy vô số lần. Hắn biết không thanh đao nào là không gãy, hắn cũng biết đao của mình tuyệt đối không so được với bảo đao của Lạp Tô.
Cho nên hắn chờ đao gãy, để cho đao gãy. Hắn biết kẻ địch sẽ vì thế mà lơ là, vì quá dùng sức mà không thể kịp thời xoay đao, phải bước lên một bước để giữ được thăng bằng.
Cái hắn cần cũng chỉ là một bước ấy mà thôi.
Ánh sáng trong con mắt còn sót lại đã tan mất, không còn đắc ý và không cam lòng, cũng không còn kích động và tức giận nữa, cái còn lại chỉ là sự trống rỗng.
Hắn buông thanh đao gãy, đứng lên.
Hắn không chặt đầu Lạp Tô, bởi vì hắn không bao giờ phải lấy thủ cấp lĩnh thưởng nữa.
Lúc hắn đứng dậy mới phát hiện người bên cạnh đã lục tục dừng giao chiến. Quân địch vừa thấy Lạp Tô chết, có người bắt đầu xoay người chạy trốn, có người giục ngựa rời đi, có người buông đao kiếm giơ tay đầu hàng.
Bắn người phải bắn ngựa trước, giết giặc giết tướng trước.
Đây là đạo lý không đổi suốt trăm ngàn năm qua.
Binh bại như núi đổ.
Đứng ở trên tường thành, Tú Dạ có thể cảm nhận rõ sự suy sụp của quân địch, cờ của Lạp Tô ào ào ngã xuống. Khi đại chiến kết thúc thì trời đã tảng sáng, cuộc chiến đi qua để lại một vùng đất cháy đen. Chỉ có cờ vàng của Biệt Nhi Ca và cờ đen của đội Quạ Đen còn đứng, cờ của Lạp Tô sẽ không bao giờ tung bay nữa.