Chiến Dịch Mùa Hè - Lãng Nam Hoa

Chương 65




Edit: Thuỳ Linh

❀✿❀

Ở trung tâm thương mại, Lương Nhạc bị bạn bè thúc giục cởi bớt áo ra nhưng cô cũng chỉ mở khóa kéo thôi, trong lòng thì tự trách tại sao mình lại mặc cái quần này, rồi đột nhiên nhớ tới lời Chúc Úy Hàng nói.

Bạn học kêu to: “Cậu nóng đến mức đỏ mặt rồi kìa, sao không chịu cởi bớt đồ ra?”

Lương Nhạc không biết nên giải thích như thế nào, chỉ nói: “Mình không nóng.”

Hôm sau lúc ra khỏi nhà, Lương Nhạc bị mẹ gọi lại: “Con đi đâu đó?”

Lương Nhạc hoảng sợ, lo rằng sẽ bị mẹ nhìn thấu nên trái tim đập thình thịch, cô cố gắng bình tĩnh lại, bắt đầu vụng về diễn xuất: “Có hẹn với bạn ạ.”

“Không phải hôm qua con mới đi à? Sắp đến tết rồi đừng đi chơi lung tung.”

Lương Nhạc: “Bạn khác mà.”

Mẹ cô liếc mắt một cái: “Về sớm đấy.”

Lương Nhạc gật đầu, vừa định đóng cửa lại thì nghe thấy mẹ nói: “Cái quần này cũng xinh mà sao lại che kín mít vậy?”

Lương Nhạc giả vờ không nghe thấy, đó cửa nhanh chóng rời đi.

Địa điểm gặp “bạn học” là ở khách sạn, cách chung cư khá xa, một cái ở phía đông, một cái ở phía tây.

Chúc Úy Hàng thấy cô mặc cái quần jean kia thì vô cùng vừa lòng, lúc giúp cô cởi ra anh còn thì thầm bảo cô ngoan.

Lương Nhạc vừa bực vừa thẹn, nhưng không có cách trị anh, taonf bộ quá trình đều là anh làm chủ —

Hai người như củi khô gặp lửa.

Chúc Úy Hàng vội vã, ngay từ cửa đã bắt đầu vuốt ve hôn cô, cô bị hôn đến mức mơ màng, không biết từ khi nào cô đã bị anh lột sạch, đè trên tường.

Anh xoa bóp mông cô, cánh tay vòng qua eo cô, giọng nói khàn khàn bảo anh muốn vào từ phía sau.

Lương Nhạc bị đè trên tường, cả đầu óc lẫn gương mặt đều nóng hừng hực, mặt tường có hơi lạnh nên cô khó chịu đến mức rên rỉ, hai chân cũng run run

Một thời gian không làm nên lúc anh thẳng lưng đi vào, cô cảm thấy khó chịu, rầm rì kêu rên. Tay Chúc Úy Hàng từ phía sau xuyên qua, một tay xoa nén ngực cô, tay khác thì đặt bên miệng cô: “Khó chịu thì cắn đi.” Anh cũng khó thở, hơi thở nóng ướt.

Cô như vớ được tấm gỗ như biển rộng mênh mông, cắn vào tay anh để dựa dẫm, nhưng sau đó, mọi thứ dường như đã thay đổi, thay vì cắn thì cô ngậm. Nước bọt chảy ra từ khóe miệng cô, khóc lóc rên rỉ bảo anh chậm lại.

Tuy anh đồng ý nhưng động tác thì không chịu dừng lại, như là muốn gắn cô lên tường luôn vậy.

Sau khi kết thúc, cả người cô mềm nhũn, bám lấy người anh thở dốc, khóe mắt đều dính nước.

Chúc Úy Hàng cúi đầu hôn lên đôi mắt cô, cô ôm anh không chịu buokg tay.

Anh ấn cô vào lòng, “Sắp đến Tết rồi.”

Lương Nhạc nhẹ nhàng ừ một tiếng, tìm một vị trí thoải mái ở bên cổ anh, môi cô dán lên làn da anh.

Chúc Úy Hàng lại nói: “Chúng ta sắp gần đến tương lai rồi.”

Lương Nhạc không hiểu lắm những lời anh nói, nhưng cô mệt mỏi lắm nên không muốn nghĩ nhiều, vẫn nhẹ nhàng đáp lại.

Ánh mắt trời ngoài cửa sổ dần biến mất, bầu trời cũng dần tối, bầu không khí an tĩnh.

Lương Nhạc nói cô đi ngủ một lát.

Chúc Úy Hàng hôn lên đầu cô: “Ngủ đi.” Giọng nói anh nhẹ như lông vũ, làm Lương Nhạc thoải mái, cô cọ cọ bên cổ anh rồi đi vào giấc ngủ.

Chúc Úy Hàng ôm cô, trong lòng chờ mong đến tương lai.

Anh hi vọng thời gian có thể trôi nhanh một chút, ít nhất là đến lúc anh và Lương Nhạc kết hôn. Nhưng anh rất trân quý từng giây từng phút ở bên cạnh cô, không muốn bỏ lỡ từng khoảnh khắc của cô.

Nhưng anh biết, điều duy nhất mà anh có thể làm bây giờ là ôm chặt cô vào lòng.

Nhìn cô đang ngủ, nhưng trong lòng thì nói “Anh yêu em” vô số lần.

*

Đêm giao thừa, hai nhà tụ họp lại cùng ăn tất niên, nói chuyện trên bàn ăn không chịu ngừng, đồ ăn nóng hổi làm gương mặt ai nấy cũng đều đỏ bừng. Cơm nước xong, mọi người còn khui rượu, vừa uống vừa nói chuyện phiếm, Lương Nhạc cũng nhấp vài hớp, mặt đỏ vô cùng. Sau khi bị ba mắng vô dụng thì cô buông ly rượu ra, chạy ra phòng khách xem chương trình năm mới.

Không bao lâu sau Chúc Úy Hàng cũng ngồi bên cạnh cô.

Lương Nhạc chọc chọc anh, dưới ánh mắt của ba mẹ, cô lén lút móc lấy ngón tay của anh, sau khi thành công thì rụt cổ cười cười.

Chúc Úy Hàng nhìn cô chằm chằm, cảm thấy cô say thật rồi. Đôi mắt cô lóng la lóng lánh, như được phủ một lớp nước trong veo, anh nhìn mà mềm lòng.

Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, sắp đến thời khắc cuối cùng rồi.

Cả bầu không khí của toàn thành phố đều ngập tràn trong sự hưng phấn, đến những giây cuối cùng của 12 giờ, ba cô uống rượu đến đỏ mặt giơ lên chén rượu, mẹ Lương và mẹ Chúc cũng nâng ly. Bọn họ cùng đếm ngược thời gian theo trong TV: “Mười, chín, tám, bảy… Ba, hai, một!”

“Chúc mừng năm mới!”

Tất cả mọi người cùng chúc phúc người bên cạnh mình, nhưng tiếng nói của bọn họ bị âm thanh phía bên ngoài cắt ngang — Ngoài cửa sổ là tiếng pháo hoa nở rộ, hết đợt này đến đợt khác, như là đang tranh nhau.

Đột nhiên Lương Nhạc cảm thấy tiếng đập của trái tim mình cùng nhị với tiếng pháo hoa, từng giây vang lên.

Vào giờ phút này, đầu vai cô đột nhiên được ôm lấy.

Cô ngây ngốc quay đầu lại, là Chúc Úy Hàng.

Anh chăm chú nhìn cô, trong đôi mắt tràn sự dịu dàng, cô rơi vào trong đó có cảm giác tựa như được bọc lấy nhẹ nhàng, trái tim hoảng loạn chầm chậm bình tĩnh.

Anh nói: “Chúc mừng năm mới.”

Bên tai đều là tiếng pháo hoa và tiếc TV ầm ĩ, thật ra Lương Nhạc không nghe rõ anh nói gì, chỉ có thể thấy đôi môi anh khép mở, đầu óc nóng hổi, cứ nhìn anh như vậy làm cô đột nhiên muốn hôn anh.

Đúng lúc có hơi rượu, lý trí bị ăn mòn, cô nghĩ sao làm vậy —

Cô đến gần anh, Chúc Úy Hàng cũng ngây người, không kịp phản ứng.

Ngay khi cả hai sắp thân mật thì đột nhiên Lương Nhạc bị đánh thức bởi một tiếng “Lương Nhạc”, cô như được hồi hồn, đột nhiên run lên, trái lại nhìn thấy mẹ mình phía sau Chúc Úy Hàng.

Bỗng cô cúi đầu, lấy tay che mặt lại, làm gương mặt mình hạ nhiệt xuống chút rồi đứng dậy đi vệ sinh.

Cô rửa mặt bằng nước lạnh, nhìn gương mặt đỏ hồng trong gương rồi buồn bực thở mạnh, xém chút nữa là gây ra chuyện lớn rồi.

Đột nhiên khóa cửa nhà vệ sinh được vặn ra.

Cô sửng sốt, vừa mở khóa cửa ra là Chúc Úy Hàng nhanh chóng tiến vào.

Hơi thở cô bỗng dồn dập, còn chưa kịp thấy mặt anh nữa. Anh đã trở tay khóa trái cửa lại, ôm lấy gương mặt nóng hầm hập của cô rồi hôn xuống.

Trái tim sắp nhảy ra ngoài, cô cảm thấy nước mắt trào ra, chỉ sững sờ một giây, sau đó ôm lấy anh, hôn không chút cảm xúc.

Môi của hai người đều nóng, còn có chút mùi rượu, vì thế cả hai cành như uống thêm, say thêm.

Không biết qua bao lâu, hai người mới thở hổn hển tách ra.

Đáy mắt Chúc Úy Hàng được châm lừa, Lương Nhạc bị đốt, tất cả các tế bào trong người đều sắp tan ra.

Trong không gian chật hẹp, cũ kĩ, cả hai ôm lấy nhau.

Anh cọ trên môi cô, khàn giọng hỏi: “Lúc nãy em muốn hôn anh đúng không?”

Lương Nhạc gật đầu, đổi lấy một nụ hôn của anh.

Hai người lẳng lặng ôm nhau, tâm trạng hưng phấn cũng dần bình ổn bởi cái ôm này.

Lương Nhạc ở trong lòng anh ồm ồm mở miệng: “Chúc mừng năm mới.” Mang theo men say, thanh âm đều trở nên mềm mại.

Chúc Úy Hàng nóng hổi, anh đáp: “Chúc mừng năm mới.”

Anh hôn lên mặt cô: “Đây là năm thứ mấy chúng ta bên nhau rồi nhỉ?”

Lương Nhạc chậm rãi nói: “Mười lăm?” Đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn nên nói chuyện còn hơi mơ hồ.

Chúc Úy Hàng khen cô thông minh: “Sau này sẽ có năm thứ 50, 80 nữa.”

Lương Nhạc cười: “Vậy có năm thứ 100 không?” Cô nói đứt quãng.

Chúc Úy Hàng nói: “Có.”

Tiếng pháo hoa trên bầu trời lắng xuống một chút, những tiếng động đó cũng từ từ biến mất và xa dần, sau khi thành phố vang lên tiếng gào thét vào lúc sôi động nhất thì lại trở nên yên tĩnh trở lại, giống như chìm vào giấc ngủ.

Cửa sổ nhà vệ sinh được mở ra, gió lạnh thổi vào, hai người không hề thấy lạnh, hai cơ thể ấm áp ôm lấy nhau.

Đột nhiên trong đầu Chúc Úy Hàng xuất hiện một cảnh tượng —

Hai con nhím ôm nhau trong trời đông rét lạnh.

Đã từng xù gai nhọn đối với nhau nhưng cuối cùng đã ôm lấy nhau mà không hề phân tâm.

Cả hai ôm lấy nhau, không thấy đau chút nào mà còn thấy ấm áp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.