Chiến Đấu Cho Ước Mơ

Chương 98: 98: Phi Điểu Lôi Quang




Hơn nửa nén nhang sau, Lý Kỳ Phong ba người bọn họ mới leo lại được trên bờ ở vị trí khởi đầu, gương mặt của cả ba đều lem luốc bẩn thỉu từ đầu đến chân, hơn nữa còn bốc mùi rất khó chịu, đám tu sĩ đằng sau đuổi tới ai trông thấy cũng cười lớn làm bọn họ xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

Tuyệt Vô Mệnh thở phì phò vài lần, thiếu niên dùng vài quả cầu nước rửa sạch bùn đất toàn thân rồi thay một bộ y phục mới, sắc mặt vừa thẹn vừa giận mắng to:

-Con ** chúng nó, dám chơi xỏ với đạo gia, phen này các ngươi tới số rồi.

Lý Kỳ Phong cũng rửa sạch những vết bùn đất dính trên mặt, thần sắc của hắn cũng rất kém nhưng vẫn rít lên:

-Còn không phải tại ngươi, ta đã nhắc nhở ngươi từ trước rồi mà còn không nghe, nếu không phải ngươi huênh hoang coi thường bọn chúng thì đâu ra nông nỗi này, lại còn suốt ngày khoe mình là thiên tài, nếu ta mà có tư chất như ngươi sớm đã đánh cho bọn chúng răng rơi đầy đất.

Nói đoạn hắn còn quay sang Huỳnh Thiếu Bảo bất đắc dĩ nói:

-Lão tam, còn đệ nữa, đệ mạnh như vậy sao không ra tay đánh lại bọn chúng đi, cứ phòng thủ mãi vậy, bọn họ cũng đâu phải kẻ yếu??

Huỳnh Thiếu Bảo cười xấu hổ, vẻ mặt đỏ bừng đầy ngượng ngùng cúi đầu nói:

-Xin lỗi đại ca, ta thật sự không xuống tay được, bọn họ quả thật là những kẻ yếu đuối, nếu ta đánh bọn họ một đấm thôi thì bọn họ sẽ lăn đùng ra bất tỉnh mất.

Lý Kỳ Phong nghe thấy thế ánh mắt hiện lên vẻ kinh hãi tột độ, đám người kia cảnh giới cũng ngang tầm như hắn, vậy mà Thiếu Bảo lại nói có thể một đấm đánh cho bọn họ bất tỉnh, hơn nữa hắn khẳng định là y nói thật, bởi vì lúc trước hắn từng thấy trên đường y đã càn quét gần chục con yêu thú, đây quả thật là quái nhân.

Lý Kỳ Phong nuốt xuống một ngụm nước miếng, khẽ thở dài trong lòng:

“Lão nhị là thiên tài thì không động tay chân, lão tam mạnh hơn thì lại không xuống tay với kẻ địch, còn ta thì lại tư chất quá phế, lại không có võ kỹ đánh trả, thật sự bất lực a.

.

Hắn khẽ lắc đầu rồi vỗ vai Huỳnh Thiếu Bảo cười nói một câu:

-Tam đệ, nếu không sau này như vậy đi, đệ không ra tay được với kẻ yếu thì sau này những tên mạnh mẽ giao cho đệ vậy, ta sẽ đối phó nhưng người yếu hơn.

Huỳnh Thiếu Bảo nghe vậy thì mừng rỡ vỗ ngực nói:

-Thật sao đại ca, vậy sau này những người đó nhờ huynh rồi, đệ sẽ đối phó những kẻ mạnh hơn.

Lý Kỳ Phong trông thấy biểu hiện của y như vậy thì cười khổ lắc đầu, người khác muốn đánh với kẻ yếu hơn còn không được, thiếu niên này còn muốn ngược lại đánh kẻ mạnh hơn, tính ra kẻ làm đại ca như hắn mới thật sự thất bại a…

Lý Kỳ Phong liếc qua về phía Tuyệt Vô Mệnh thì thấy tên này ngồi im như pho tượng, gương mặt cau có biến đổi không ngừng, trên người toát ra khí thế âm lãnh đến rợn người, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo thỉnh thoảng còn toát ra sát khí.

Lý Kỳ Phong chưa từng thấy tên này lộ ra dáng vẻ này bao giờ, khẽ nuốt xuống một ngụm nước bọt lộ vẻ cảnh giác nói:

-Này lão nhị, ngươi không sao chứ, ta vừa rồi cũng phải cố ý trách ngươi, hơn nữa lần này chúng ta quả thật quá xui xẻo, nếu chúng ta hỗ trợ cản được bọn chúng để ngươi bầy trận thì có lẽ chúng ta đã thắng rồi.

Quả thật khu vực này đối với bọn họ rất bất lợi, đầm lầy này độ lún quá nhanh, bọn họ bị đánh rơi xuống đầm lầy là chìm hẳn đến ngực, muốn di chuyển cũng khó khăn chứ đừng nói là hỗ trợ, hắn thấy thiếu niên bị vây công nhưng cũng không thể giúp được.

Tuyệt Vô Mệnh hình như vẫn làm như không nghe thấy lời nói của hắn, thiếu niên lộ vẻ chán chường ôm đầu liên tục lẩm bẩm:

-Hết rồi, hết thật rồi, hình tượng anh tuấn tiêu sái của ta hôm nay thật sự bị hủy hoại thật rồi, bao nhiêu nữ tử đều nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của ta, bây giờ sao ta có thể nhìn mặt bọn họ đây??

Lý Kỳ Phong nghe xong liền sửng sốt, hắn còn tưởng cái gì to tát, hóa ra tên này đang nghĩ về chuyện đám nữ tu sĩ đi qua nhìn thấy bộ dạng thê thảm của bọn họ thì không ngừng chỉ trỏ, cười chê rồi khinh bỉ rồi tự cảm thấy xấu hổ.

Bản thân hắn và lão tam thì cảm thấy bình thường, dù sao bọn họ thấy chuyện này chẳng có gì bận tâm nhưng tên này thì khác,y luôn làm ra vẻ hoàn hảo nổi trội trước mắt mọi người, hơn nữa lại rất quan trọng mặt mũi thể diện, bây giờ rơi vào tình cảnh như thế này chắc cũng vì thế mà bị đả kích.

Lý Kỳ Phong vỗ vai y cười thản nhiên nói:

-Ôi trời, làm ta tưởng chuyện gì to tát, dù sao vừa rồi cũng đâu có ai nhận ra ngươi là ai, lo gì người khác đánh giá??

Tuyệt Vô Mệnh nghe hắn nói như vậy liền sửng sốt có vẻ kích động nói:

-Thật chứ, bọn họ thật sự không nhận ra ta??

Lý Kỳ Phong cười nhạt bâng quơ nói:

-Điều đó không quan trọng đâu, kể cả bọn họ trông thấy hình tượng thê thảm của chúng ta bây giờ thì sao, chỉ cần lần tới chúng ta xuất hiện ở trong một hình tượng vô cùng xuất chúng, khiến người khác mở to mắt mà nhìn thì ấn tượng lại càng sâu đậm gấp chục lần.

-Ngươi nghĩ mà xem, bây giờ chúng ta trong mắt đám người kia là những tên ăn mày bẩn thỉu, là phế vật bị thảm bại, nhưng chỉ lát nữa thôi lại xuất hiện một cách hoành tráng trước mắt mọi người, đánh bại vô số kẻ địch một cách dễ dàng, tạo nên một màn comback cực đỉnh, thiên tài giả vờ làm ăn mày và cái kết, đến lúc đó những người cười cợt, mắng mỏ chúng ta sẽ tự cảm thấy xấu hổ, hơn nữa hiên ngang đánh mặt một cú đau như thế này chắc chắc ấn tượng của bọn họ đối với ngươi càng sâu!

Tuyệt Vô Mệnh càng nghe ánh mắt càng trở nên sáng ngời, ý tưởng này quả thật không tồi, y đang nghĩ đến viễn cảnh đám nam tu sĩ thì tỏ ra bất lực, kính sợ, nữ tu sĩ thì sùng bái không ngừng la hét, khóe miệng không khỏi cười thầm trong sung sướng.

Lý Kỳ Phong thấy tên này có vẻ đã mắc câu lại thoáng thở dài nói:

-Haiz, viễn cảnh thì ta đã vẽ sẵn cho ngươi rồi, thế nhưng hiện tại chúng ta đang đứng cuối hạng, lại không chuẩn bị được từ trước, bây giờ ngay cả đuổi theo bọn họ cũng là không kịp, e rằng cơ hội đại triển thần uy cũng không còn…

Tuyệt Vô Mệnh khẽ “hừ” một tiếng tức giận nói:

-Ai bảo với ngươi là ta không có biện pháp, cái đám khốn kiếp kia dám chơi xỏ với đạo gia, phen này ta cho các ngươi mở rộng tầm mắt, thế nào mới gọi là đồ chơi mạnh mẽ thật sự.

Nói rồi thiếu niên dùng ý niệm chuyển trong nhẫn trữ vật ra một thứ đồ rất kỳ quặc trước mắt hai người, khi nhìn thấy thứ này sắc mặt Lý Kỳ Phong biến đổi thật lớn, hắn hô lớn một tiếng đầy kinh hãi.

Trước mắt của hắn là một thứ đồ mà hắn có nằm mơ cũng không hề nghĩ tới, thứ này là một cỗ máy bằng sắt lớn, nó rộng chỉ khoảng tám thước và cũng chỉ dài hơn một trượng, ở dưới có hai cái chân trống cao cũng chỉ vài thước, đầu trước của cỗ máy thì rộng nhưng càng đến phần đuôi lại nhỏ hơn rất nhiều, đặc biệt nó có hai cái cánh dọc phần thân như một con chim sắt, phần đầu cũng được để trống một khoảng lớn để có thể quan sát phía trước.

— QUẢNG CÁO —

Event

-Cái này, đây chẳng phải là máy bay sao??

Lý Kỳ Phong ngỡ ngàng nói, mặc dù cái máy bay này so với những loại hắn từng thấy trông có vẻ rất kỳ quặc nhưng rõ ràng nó thật sự giống một chiếc máy bay ở địa cầu, thế giới không phải là không dính líu đến khoa học kỹ thuật sao??

-Máy bay là cái gì, đây là phi điểu lôi quang của ta!!

Tuyệt Vô Mệnh khinh bỉ nói, gương mặt của tên này vẫn lộ rõ vẻ khoe khoang.

Lý Kỳ Phong cười lạnh đáp:

-Thì đúng rồi còn gì, cái thứ này chẳng phải nó có thể bay trên trời sao, không gọi là máy bay thì gọi là gì, hơn nữa ta còn biết rằng có loại máy bay còn có trang bị vũ khí chiến đấu nhưng xem chừng thứ này của ngươi không có chức năng đó??

Tuyệt Vô Mệnh nghe vậy thì ngẩn người, y mở lớn đôi mắt kinh ngạc nói:

-Những chuyện này làm sao mà ngươi biết được??

-Hỏi thừa, quê hương ta cũng có thứ đồ chơi này từ lâu rồi, đây không phải là thành quả do nghiên cứu các môn toán học, vật lý,… mà ra sao??

Tuyệt Vô Mệnh càng nghe thì càng ngơ ngác như lọt vào trong sương mù, y hoang mang nói:

-Toán học, vật lý?? đó là cái gì ??

Hắn hơi toát mồ hôi vội giải thích:

-Cái này, a đúng rồi, lần trước ở trong rừng khi đó ta hỏi ngươi câu đầu tiên, đó cũng chính là một câu hỏi trong toán học đó!!

Tuyệt Vô Mệnh bây giờ mới vỡ lẽ ra, thiếu niên cười khẩy nói:

-Tuy ta không biết ở quê hương ngươi cũng có thể phát hiện ra chuyện này nhưng có hai chuyện ngươi đã nhầm.

-Thứ nhất, những loại kiến thức đó cũng là một loại “đạo” nằm trong thiên địa đại đạo, chúng ta lĩnh ngộ được chúng cũng như lĩnh ngộ các loại đạo khác, chứ không phải như ngươi tự đặt tên vớ vẩn gì đó.

-Thứ hai, ta càng chắc chắn rằng chiếc phi điểu lôi quang này các ngươi không thể phát minh ra trước đại lục này được, bởi vì thứ đồ này đã xuất hiện lần đầu tiên vào khoảng năm ngàn năm trước.

Nói đến đây sắc mặt của y còn lộ ra vẻ khâm phục.

Huỳnh Thiếu Bảo liếc nhìn cái cỗ máy bằng sắt kia ánh mắt lộ vẻ sáng ngời, thiếu niên kích động nói:

-Vô Mệnh đại ca, con chim sắt này của huynh thật sự bay được sao??

Tuyệt Vô Mệnh ngẩng cao mặt lên đầy vẻ trang bức nói:

-Cái này đương nhiên, phi điểu lôi quang của ta có tốc độ rất nhanh, yêu thú phi hành tứ giai cũng đừng hòng đuổi kịp nó.

Lý Kỳ Phong khoát tay bực mình nói chen vào:

-Ngươi khoác lác đủ chưa, chúng ta bây giờ còn một mối thù lớn phải trả đấy.

Tuyệt Vô Mệnh nghe vậy sắc mặt liền trở nên đỏ bừng, y nắm chặt tay lại tức giận, thiếu chút nữa thì gã đã quên mất chuyện này, ngay lập tức thiếu niên kích hoạt chiếc phi điểu lôi quang cho nó mở ra một cánh cửa.

-Chúng ta đi, món nợ này ta nhất định phải thanh toán sòng phẳng với bọn chúng.

Ba người cùng nhau tiến vào cái phi điểu lôi quang, vừa bước vào bên trong hắn liền cảm thấy kinh ngạc, nơi đây hẳn là phòng điều khiển, hơn nữa hình thức còn đơn giản đến tối đa, nó khiến hắn có cảm giác chính bản thân mình cũng có thể tự điều khiển được, vị trí ngồi điều khiển cũng có một ghế ngồi bằng da thú rất êm, phía sau cũng có ba hàng ghế tương tự, cái thứ đồ chơi này hẳn là chở được bốn người.

Tuyệt Vô Mệnh kích hoạt một loạt các loại thủ pháp phức tạp, ngay lập tức một màn ánh sáng vô hình hiện ra bao phủ khoảng trống phía trước, hắn ngay lập tức hiểu ra đây là một loại trận pháp phòng thủ, bởi vì cả chiếc “máy bay” chỉ có nơi này là bỏ trống, thế nên đặt một trận pháp là hợp lý.

Sau cùng thiếu niên mở ra một cái hốc nhỏ rồi cho rất nhiều linh thạch vào bên trong đó rồi đắc ý nói:

-Các ngươi ngồi vững vào đấy!!

Huỳnh Thiếu Bảo gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, thiếu niên lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác được bay trên trờ nên sắc mặt vô cùng phấn khởi nói:

-Vô Mệnh đại ca, ta sẵn sàng rồi.

Tuyệt Vô Mệnh gật gù rồi kích hoạt bảng điều khiển, chỉ trong một tích tắc sau chiếc phi điểu lôi quang đã bay bổng lên bầu trời, nó mang theo cả ba huynh đệ bọn họ bay đi với tốc độ vô cùng nhanh.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.