Chiếm Hữu

Chương 36: Tên bác sĩ đáng ghét!




"Vì sao bác lại mang cháu ra ngoài ạ?"

Khương Hà Nhi vô cùng tò mò, không phải là Lê Tử Trung bảo bác Lăng mang cô ra đây chứ?

"Bác sĩ Tề nói để tiểu thư ra ngoài ngắm hoa chân sẽ hồi phục tốt hơn"

Bác sĩ Tề? Hóa ra là tên bác sĩ đẹp trai kia nói giúp cô. Ấn tượng của cô với bác sĩ này không tốt lắm, tuy anh ta chuyên nghiệp nhưng lại nói rất nhiều khiến cô khó chịu. Lần này cô phải đa tạ anh ta rồi. Hai ngày nằm trong phòng cô đều nhìn xuống vườn hoa với hi vọng được đến xem, hôm nay đã được như ý một lần.

Khương Hà Nhi mỉm cười đưa tay chạm bông hoa bên cạnh. Lăng Diệp lại càng nhìn càng thấy thương cô bé này, chỉ là đi ngắm vườn hoa nhỏ đã vui đến mức không chớp được mắt.

"Tiểu thư cứng đầu, cuối cùng cũng chịu đi dạo rồi sao?" Tề Minh bước đến, câu nói có pha ý châm chọc.

Khương Hà Nhi thấy Tề Minh liền dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn anh ta. Có phải cô không muốn đi dạo đâu. Tên Tề Minh này luôn cho rằng cô chính là đại tiểu thư kiêu căng cả ngày chỉ núp trong phòng.

"Bác sĩ đại nhân, anh cũng rảnh quá. Tôi đi đâu còn cần anh quản sao?"

Tề Minh thuộc dạng thích trêu người khác, đặc biệt là những bệnh nhân giàu có mà kiêu ngạo. Anh là một bác sĩ tài năng từ nước ngoài trở về, trước đây những bệnh nhân của anh đều là người có quyền thế.

Nhưng anh chưa từng gặp người nào giống Khương Hà Nhi, cô ở khu vực vip mà lại chọn căn trong cùng xa lánh mọi người còn có cả vệ sĩ canh gác. Cô không muốn uống thuốc, không thích người ta chạm vào chân mình, làm khó hộ lý bên cạnh, đến cả đi ngắm hoa cũng có một dàn vệ sĩ đứng cách đó không xa. Từ đó anh liền cho rằng cô đích thị mắc bệnh tiểu thư khó chữa!

Tề Minh không biết những gì anh nhìn thấy đều không phản ánh sự thật về Khương Hà Nhi. Nơi ở là Lê Tử Trung sắp xếp cho cô, một năm lẻ loi cô đâu có muốn ở một mình, vệ sĩ canh gác cũng là do Lê Tử Trung sợ cô bỏ trốn. Từ nhỏ cô đã cực kì sợ uống thuốc, ông chú Tạ Đình Sâm phải dỗ mãi cô mới có can đảm uống thử. Mỗi khi bác sĩ muốn chạm vào chân cô, cô đều sẽ nhớ lại cảnh Lê Tử Trung đã phế đi đôi chân mình nên sinh ra cảm xúc sợ hãi. Cô làm khó thím Vân vì bà ta là người hám lợi, quá tùy tiện, quá nghe lời Lê Tử Trung không cho cô chút tiện nghi nào.

"Bác sĩ Tề, cậu đến xem cho tiểu thư sao?" Bác Lăng hỏi

"Vâng, tôi đến kiểm tra chân của cô ấy. Tình cờ thấy Khương tiểu thư ở đây" Tề Minh trả lời.

Khương Hà Nhi biết mình sắp phải quay về liền nhìn Lăng Diệp, ánh mắt cô phần nũng nịu phần ủy khuất như muốn cầu xin cho cô ở lại thêm một chút. Tên bác sĩ đáng ghét, đến muộn 30 phút chết được sao?

Dù không muốn nhưng kỳ thực cô không nên ở ngoài quá lâu, Lăng Diệp biết trong phòng bệnh có giấu camera, nếu Lê Tử Trung thấy ông đưa tiểu thư ra ngoài lâu, sợ rằng không muốn có chuyện cũng khó:

"Tiểu thư, phải quay về uống thuốc. Ngày mai bác Lăng lại đưa tiểu thư ra ngoài"

Nghe vậy Khương Hà Nhi mới thỏa hiệp, còn hơn là ngày ngày bị nhốt trong phòng bệnh ngột ngạt đó. Bác Lăng đứng sau đẩy xe lăn, đưa cô quay về. Đám vệ sĩ cũng không rảnh rỗi, bọn họ cũng theo sau bác Lăng. Tề Minh thấy thật áp lực, anh không phải riêng trị liệu cho Khương Hà Nhi nhưng mỗi khi đến chỗ cô là phức tạp nhất. Mỗi lần bước vào và đi ra, vệ sĩ đều nhìn anh dò xét làm như một tên tội phạm, bây giờ vẫn vậy.

Về đến phòng bệnh, thím Vân chu đáo đưa thuốc và cốc nước cho Khương Hà Nhi. Cô nhắm mắt bỏ từng viên thuốc một vào miệng, khó khăn nuốt xuống:

"Vừa đắng vừa mùi!" Giọng cô nho nhỏ như mèo con, nhưng đủ để mọi người nghe thấy.

Trong bụng cô đều là thuốc, mới hai ngày cô đã chán ngấy rồi. Tề Minh nhìn biểu tình không hài lòng của cô mà đánh giá:

"Khương tiểu thư, nếu không uống thuốc chân sẽ không khỏi. Sau lần này cô nên đi đứng cẩn thận chút"

Lần trước Khương Hà Nhi nói lý do cô bị đứt gân chân là ngã, không ngờ tên bác sĩ này tin thật, còn ở đây lải nhải. Tức chết cô rồi!

"Vâng, vâng, vâng! Bác sĩ nói gì cũng đúng" Cô bất lực.

Tề Minh xem qua chân của Khương Hà Nhi, tỉ mỉ từng góc độ. Lúc này cô nhìn rõ tên bác sĩ này, cũng đẹp nhưng so với Lê Tử Trung kém xa. Lúc mới đầu cô không chấp nhận để bác sĩ kiểm tra chân nhưng bây giờ đã tập dần thành quen.

Lăng Diệp đứng bên cạnh xem cũng sốt ruột:

"Bác sĩ, khi nào tiểu thư có thể đi lại?"

Tề Minh đặt chân cô xuống, anh quay ra nghiêm túc:

"Khoảng 1 tuần sau có thể tháo băng rồi, nhưng dây chằng chưa phục hồi, vẫn cần ăn kiêng vài thứ, không nên động chạm lung tung. Nên để cô ấy ra ngoài nhiều hơn. Sau khi tháo băng khoảng 1 tuần, Khương tiểu thư có thể tập đi lại dần để phục hồi khả năng đi lại, bắt đầu từ nhẹ rồi nặng dần. Chân sẽ sớm khỏi"

"Cảm ơn cậu" Lăng Diệp nói

"Đó vốn là trách nhiệm của tôi. Nếu Khương tiểu thư bớt cứng đầu, có lẽ sẽ nhanh hồi phục hơn. Thôi, không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa!"

Tề Minh rời đi, Khương Hà Nhi nhìn ra, hừ lạnh, cô chỉ thích anh ta nói câu "Nên để cô ấy ra ngoài nhiều hơn".

Nghe bác sĩ nói cô tự thấy buồn, cô biết là mình sẽ không trở thành người què, nhưng thật không muốn hồi phục nhanh. Những ngày gần đây cô nhận ra cuộc sống này đỡ nhàm chán hơn ở trong căn biệt thự kia, nếu chân khỏi rồi cô sẽ bị Lê Tử Trung đưa về đó, ngày ngày nằm dưới thân anh rên rỉ sao? Cô thật sự không muốn...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.