Chiếm Hữu

Chương 18: Người trong lòng




Lê Tử Trung ôm công chúa nhỏ về phòng, đặt cô xuống giường.

"Tử Trung anh thô quá"

"Thô?" Anh khó hiểu nhìn cô

"Em nói người anh cứng quá"

Thì ra là do anh chưa cởi áo, lúc nãy bế cô về phòng khiến da thịt non nớt của cô cọ vào áo sơ mi của anh đến phát đau.

"Vậy Hà Nhi cởi giúp anh"

Cô giơ tay cởi từng cúc áo sơ mi cho anh, chiếc áo bị cởi ra, ném xuống sàn. Động tác của cô quá chậm, anh không chờ được lập tức đè cô xuống giường, chiếm lấy môi cô. Khương Hà Nhi quàng tay ôm cổ anh, nhắm hai mắt, hưởng thụ nụ hôn nhẹ nhàng. Cùng lúc đó anh dùng một tay cởi thắt lưng, rồi đến quần, c.ự vật đã rất căng. Anh kéo lấy tay cô, để cô chạm vào cây gậy đã cứng ngắc của mình. Cô vội rụt tay:

"Sao thế? Vẫn chưa quen à?" Anh hỏi

"Em giật mình...lớn quá" Cô thẹn thùng

Lê Tử Trung cười, anh để bàn tay cô nắm lấy gậy t.hịt cứng, điều khiển tay cô xóc lên xóc xuống.

"Em xem...nó thích em..." Lê Tử Trung được một trận sảng khoái, tận hưởng được cô vuốt ve

Khương Hà Nhi vẫn ngại, bàn tay cô vội rời khỏi nơi đó. Lê Tử Trung quan sát:

"Hà Nhi chảy nhiều nước như vậy có phải là tiểu h.uyệt cũng nhớ anh không?"

Cô lắc đầu, khi anh đi vắng cô chưa từng có suy nghĩ đó. Cũng không nghĩ cơ thể lại bán đứng mình, bị anh đùa một lúc đã ướt nhẹp:

"Tử Trung, ngày mai anh ở lại, được không?" Hai mắt cô ướt vì nước mắt

"Sao thế? Mèo con thật sự nhớ anh rồi?"

"Nhớ anh...vậy mà anh không về với em" Cô trách móc

Lê Tử Trung nhìn Khương Hà Nhi, xoa xoa má cô:

"Được rồi, sáng mai anh ở lại với em. Mới xa em 10 ngày đã bám anh dai như vậy rồi"

Hà Nhi của anh là bảo bối được anh đặt trong lòng, anh đã không cho cô ra ngoài tuyệt đối không để cô chịu uất ức. Thấy cô đã bắt đầu bám lấy anh, anh cũng tin tưởng cô thêm một chút.

Lê Tử Trung ngồi dậy, quỳ trên giường. Đem hai chân cô banh rộng sang hai bên, cây gậy to dài cọ cọ trước cửa h.uyệt:

"Mới cọ hai cái lại ướt thêm rồi"

Khương Hà Nhi vùi đầu vào chăn, anh cứ luôn nói mấy câu d.âm loạn kia.

Hiện tại cô đã không cần phải nới rộng thêm, "phụt" một cái, gậy t.hịt cứng ngắc đã xông vào tiểu h.uyệt, cắm tận gốc rễ vào trong:

"Hức..." Khương Hà Nhi oằn mình tiếp nhận anh

Chính Lê Tử Trung cũng tận hưởng sự ấm áp bao bọc cây gậy của mình, bên trong cô vẫn là sướng nhất.

Lê Tử Trung ra sức vận động, eo cô như nhấc khỏi mặt giường, tiểu h.uyệt vui mừng khi bị cắm, từng đợt dịch thủy ngọt ngào chảy ra, đều bị anh đâm vương vãi. Khương Hà Nhi không giống với những cô gái anh từng thử qua, cô cực kì mê người, có lẽ làm với người trong lòng sẽ có cảm giác khác. Làm cô, anh có thể vận động với tốc độ nhanh chậm tùy thích. Anh muốn khiến cô sung sướng để cô tận hưởng khi ở trên giường.

Đâm vào rút ra bên trong một hồi, anh liền bắn thẳng tinh hoa vào trong cô. Khương Hà Nhi nhận lấy tất cả của anh. Khương Hà Nhi cùng lúc cũng đạt cao trào, cô phóng thích chất lỏng ra ngoài. D.âm thủy phun trào như suối, thật lâu, giống như tiểu ra. Cuối cùng ướt một vũng trên drap giường mới chịu dừng lại.

Lê Tử Trung mang cô vào phòng tắm, cả hai đứng dưới vòi hoa sen, anh mở nước.

"Lúc nãy em bị bơ bôi lên, phải rửa sạch mới được"

"Tử Trung rửa giúp em"

Thế là Lê Tử Trung đè cô lên tường kính trong suốt, cả người cô áp vào kính, ngực áp sát vào kính trong, không ra hình dạng.

"A...Tử Trung...anh nói tắm mà..."

"Đừng quậy, anh dùng gậy t.hịt rửa giúp em"

Lê Tử Trung đứng sau cô. Ngay giây sau anh đem một chân cô nhấc lên, tiểu hoa bại lộ dễ dàng bị gậy cứng của anh chọc vào mà thao:

"Haa..."

Khương Hà Nhi vốn không còn sức đứng nữa, tại anh nhấc một chân cô lên, còn đè cô vào tường kính như vậy.

Lê Tử Trung giữ tay Khương Hà Nhi đè lên tường kính, mười ngón tay đan vào nhau:

"Hà Nhi...anh yêu em"

"Ức...a...ah...chậm thôi...ah...ưm..."

Đầu óc Khương Hà Nhi không tỉnh táo, hai tai cô ong ong vốn không nghe được gì, đã vậy còn có tiếng nước xả.

***

Sáng hôm sau tỉnh dậy Khương Hà Nhi thấy mình nằm trên giường, cô đã được anh tắm rửa sạch sẽ, thay cho một bộ đồ khác. Cả người như bị bẻ làm đôi. Mới 10 ngày không làm anh lại giống như sói đói, hung hăng cắm cô cả đêm, đến mức cô xin tha mà anh không dừng. Hạ thân cô bây giờ cực đau rát. Cô thầm mắng anh.

"Nhưng Lê Tử Trung đâu rồi?" Cô nhìn quanh không thấy anh đâu, chắc là lại bỏ cô đi rồi

Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Khương Hà Nhi nằm xuống, giả vờ ngủ say. Lê Tử Trung bước đến ngắm nhìn gương mặt Khương Hà Nhi một hồi, lại không biết cô giả vờ ngủ.

Điện thoại nhét trong túi quần anh bỗng reo lên, anh vội nghe máy không để cô tỉnh giấc:

"Có chuyện gì?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.