Chiếc Ô

Chương 6: Mỗi kỳ thi cậu ta đều đứng hạng nhất




Biên tập: B3

Mọi người trong phòng vẽ đều là những bà tám hạng nhất, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, trong vòng một ngày thôi cũng có thể truyền đến tai tất cả mọi người.

Mạc Hàm quay lại quán mỳ gọi thêm một tô mỳ trứng gà cà chua nữa, sau khi ăn no mới quay trở lại ký túc xá.

Cô vừa đẩy cửa ra, Tiểu Nguyệt nhìn thấy là cô, lập tức nhào tới hỏi: “Bọn cậu vừa đánh nhau với mấy tên nhị trung hả?”

Mạc Hàm gật đầu một cái: “Đúng vậy!”

Rõ ràng chuyện không liên quan gì đến Tiểu Nguyệt, vậy mà cô ấy lại ra vẻ diễu võ dương oai, giơ giơ nắm đấm: “Đánh rất hay! Mấy tên nhị trung kia luôn tự cao tự đại, càng nhìn càng đáng ghét! Đáng lẽ nên dạy dỗ bọn chúng từ sớm mới phải!”

“Ừ!” Mạc Hàm thuận miệng đáp một tiếng, vòng qua Tiểu Nguyệt đi tới mép giường của mình, cầm hộp đựng đồ cá nhân lên tìm hộp thuốc mỡ, cô vẫn nhớ là dùng rất tốt.

“Bọn cậu đánh nhau vì Chu Viễn An hả?” Tiểu Nguyệt đi theo sát phía sau cô, dò hỏi: “Quan hệ giữa cậu với cậu ta trở nên tốt như vậy từ lúc nào thế?”

Mạc Hàm lơ đễnh đáp: “Cũng không hẳn thế, cậu ấy vẽ giúp mình mười bức ký hoạ, mình trả lại cậu ấy chút ân tình thôi.”

Tiểu Nguyệt cái hiểu cái không gật đầu.

Mạc Hàm tìm được thuốc mỡ, quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt do dự của Tiểu Nguyệt, cô ấy nhỏ giọng nói: “Tốt nhất cậu đừng quá thân cận với Chu Viễn An, mình cảm giác cậu ta.. có chút kỳ lạ!”

“Vậy sao?” Mạc Hàm đáp lời: “Cậu quen biết với cậu ấy?”

“Đương nhiên là biết.” Tiểu Nguyệt gật đầu: “Ban đầu cậu ta vốn học ở ban trọng điểm mà!”

Mạc Hàm ngừng một chút, hiện tại cảm thấy vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn cô ấy: “Thật ư?”

Trong ấn tượng của Mạc Hàm, đám học sinh giỏi ở cái lớp trọng điểm kia dường như đều có một khuôn mặt vô cảm, trong tay lúc nào cũng ôm khư khư quyển sách ngồi gặm. Mạc Hàm cảm thấy bọn họ là một loại người khác với mình, nhưng trái lại bọn họ lại rất sợ Mạc Hàm, mỗi lần gặp phải cô trên đường đều giống như là thấy virus vậy, đều quay đầu bỏ đi, cứ như là sợ bị lây bệnh.

Chu Viễn An lại chuyển từ ban trọng điểm ra?

Vậy cũng coi như là bệnh tương đối nhẹ.

“Thật!” Tiểu Nguyệt le lưỡi, cười có chút ngượng ngùng: “Có điều thứ hạng của mình là hạng nhất đếm ngược, còn cậu ta là hạng nhất đếm xuôi!”

Mạc Hàm lại tiếp tục bị kinh hãi, động tác trong tay dừng lại, chớp mắt mấy cái nhìn cô ấy: “Hạng nhất? Lợi hại đến như vậy?”

Xem ra cô phải thu hồi lại suy nghĩ vừa rồi, bệnh của Chu Viễn An thật không nhẹ.

Đứng đầu lớp trọng điểm mà lại chạy đi học mỹ thuật? Đây không phải là quá lãng phí thời gian sao?

“Đúng vậy!” Tiểu Nguyệt nghiêm túc gật đầu, nói: “Mỗi kỳ thi cậu ta đều đứng hạng nhất, nhưng mình thấy có vẻ như cậu ta cũng không quá để tâm lắm đến việc học, không hiểu sao thành tích lại luôn tốt như vậy, có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa thiên tài và người thường!”

Tiểu Nguyệt ngừng một chút, nói tiếp: “Nhưng mà ba cậu ta cũng là giáo viên của trường chúng ta, có người nói trước kỳ thi ba cậu ta sẽ cho cậu ta biết trước đề, không biết có phải thật không.”

Mạc Hàm cười nhạt một cái: “Lời như vậy mà cậu cũng tin?”

“Không có lửa làm sao có khói, loại chuyện kiểu này đâu thể nói rõ ràng ra!” Tiểu Nguyệt khoát tay, lại nói tiếp: “Hơn nữa cậu ta quả thật hơi khác người, lúc nào cũng một thân một mình, thành tích lại khiến cho người khác ghen tỵ, thế nên nhiều người thích nói xấu sau lưng cậu ta. Mình nghĩ chắc cậu ta không thể ở lại lớp trọng điểm nữa nên mới đến phòng vẽ tranh, mọi người chúng ta ở nơi này đều lười nhác, chẳng ai có ý thức cạnh tranh cả.”

“…” Mạc Hàm như có điều suy nghĩ gật đầu, không nói gì nữa.

Trong thế giới của Mạc Hàm, trang điểm và đánh nhau mới là chủ yếu. Ban trọng điểm cách ban của cô quá xa, trước đó cô chưa bao giờ nghe qua chuyện của Chu Viễn An. Nhưng lòng hiếu kỳ của cô cũng chỉ đến mức này, nghe nhiều nữa cũng chẳng để làm gì.

Đem thuốc mỡ cất vào trong túi, cô cởi giày chuẩn bị leo lên giường ngủ trưa.

Tiểu Nguyệt vội níu cô lại: “Cậu không nghe nữa à? Mình đã kể xong đâu!”

Mạc Hàm thờ ơ gạt tay cô ấy, nằm xuống giường, cầm điện thoại lên xoa xoa: “Xin lỗi nha, mình không có hứng thú lắm!”

“…” Tiểu Nguyệt đang có đầy một bụng chuyện muốn kể, lập tức bị chặn cứng cả họng.

Thấy Mạc Hàm không để ý gì tới mình, cô liền quay lại túm lấy Từ Tuệ Tuệ và Viên Hương vừa mới thức dậy tiếp tục kể lể.

Trong phòng ký túc có hai cô bạn này cấp hai học trường khác, không biết gì về Chu Viễn An cả, thế nhưng lại rất hiếu kỳ, mấy người lập tức vô cùng ăn ý.

Mạc Hàm nghe sơ qua một chút liền cảm thấy mệt mỏi, nửa gương mặt chôn vào trong gối, mơ màng buồn ngủ.

***

Rèm cửa sổ kéo không kín, nắng xuyên qua những khe hở nhỏ, tạo thành từng chùm tia sáng rọi vào, chiếu khắp cơ thể khiến cô ngứa ngáy, trằn trọc trở mình.

Không biết thời gian đã qua bao lâu, ba người bên dưới vẫn đang hăng say buôn chuyện, đem Chu Viễn An ra làm chủ đề.

Đề tài buôn chuyện của con gái, sớm muộn gì cũng sẽ lệch ra khỏi quỹ đạo.

Ban đầu mấy người họ vẫn còn nói về tính cách và gia đình của Chu Viễn An, càng về sau càng thay đổi, bắt đầu quan tâm sang tận chuyện riêng tư cá nhân của người ta.

Tiểu Nguyệt cố gắng nói thật chậm câu nói đầy ám muội: “Lần trước nha, mình thấy mấy tên nhị trung cười nhạo gọi cậu ta là Mầm Đậu, nói cậu ta vừa nhỏ vừa mềm. Các cậu nghĩ xem biệt danh này có nghĩa là gì?… Không phải là mình hiểu sai chứ?”

“Phốc…” Đều là người lớn làm sao có thể không hiểu, Viên Hương lập tức hiểu ý, kinh ngạc há to mồm: “Không thể nào, mình thấy vóc dáng cậu ta cao lớn như vậy, chắc cũng không đến nỗi chứ…”

“Ai mà biết được.” Tiểu Nguyệt nói: “Không phải bọn nam sinh thường đi wc cùng nhau sao? Chắc chắn đã có nhìn qua, nếu không chuyện như thế này làm sao có thể nói bậy bạ?”

Cô ấy nói như vậy, ngẫm lại cũng phải có đến tám, chín phần là sự thật, Từ Tuệ Tuệ ủ rũ, uể oải nói: “Thật là đáng thương… Mầm Đậu, vậy sẽ nhỏ đến mức nào chứ?… Thật quá đáng tiếc, mặt mũi vóc dáng thì đẹp như vậy.”

“Ai da, cậu là đồ háo sắc nha!” Viên Hương trêu chọc đánh một phát vào bả vai cô ấy: “Nơi đó của Chu Viễn Anh có nhỏ hay không thì liên quan gì đến cậu? Nói mau, có phải cậu thích cậu ta không?”

Mặt Từ Tuệ Tuệ liền hơi ửng đỏ, đánh lại một cái, hờn dỗi: “Mình không có nói gì nha, cậu đừng có bóp méo lời nói của mình.”

Mấy chuyện con gái như vậy vừa nhắc tới liền hưng phấn, giọng nói của mấy người không tự chủ tăng cao rất nhiều.

Mạc Hàm đang lúc nửa tỉnh nửa mê bị đánh thức, tâm trạng cực tệ, nhô đầu ra hướng phía dưới kêu lớn: “Nói đủ chưa? Đủ rồi thì mau đi ngủ đi, ồn ào chết được!”

Chân mày cô xiết chặt, trông hung dữ rất có sức uy hiếp, khiến mấy cô bạn không dám lên tiếng nữa.

Mọi người nhìn nhau nháy mắt, sau đó mỗi người nhẹ nhàng tự ai về giường nấy.

***

Trước giờ học buổi chiều, Mạc Hàm đi qua ban của Lý Việt Hải, định đưa thuốc mỡ cho hắn.

Số lượng người trong lớp hắn vốn không nhiều, lại ngồi rải rác, Mạc Hàm liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lý Việt Hải. Hắn đang ngồi bên cạnh một nữ sinh, hai người đó đâu có chút tâm trạng vẽ vời nào, chỉ ngồi đó nói cười.

“Trên mặt cậu bị làm sao vậy?” Nữ sinh một tay cầm bút vẽ, một tay chỉ vào khoé mắt bầm tím của hắn.

Lý Việt Hải tỏ vẻ không vấn đề gì: “Có sao đâu, đi bộ đụng vào tường ấy mà!”

Nữ sinh đó vẫn tin là thật, giọng nói mềm mại ấm áp nói: “Có đau không vậy?”

Lý Việt Hải liền đưa mặt xán tới, miệng lưỡi giảo hoạt: “Cậu hôn một cái là hết đau.”

“Cậu đáng ghét!” Nữ sinh nhỏ giọng mắng hắn, khuôn mặt đỏ bừng lên.

“Ồ, Mạc Hàm, sao lại đứng ở chỗ này vậy?” Thầy giáo ở phòng vẽ đột nhiên xuất hiện phía sau lưng cô, bị Mạc Hàm chắn đường.

Lúc này Mạc Hàm mới phục hồi tinh thần, xoay người chào hỏi thầy giáo, không tiếp tục đứng xem hai người đang diễn trò trong phòng học kia nữa, vội vã bỏ đi.

Bàn tay xiết chặt hộp thuốc kia, cô vừa bước đi vừa nhẹ giọng thở dài, rồi lại như không có chuyện gì cất nó lại vào trong túi áo.

***

Trở lại phòng vẽ, vừa đúng lúc gặp Chu Viễn An đang đứng trước bồn nước rửa bảng màu.

Mạc Hàm chợt nảy ra một ý, đi tới bên cạnh anh, đem thuốc mỡ đưa qua: “Buổi trưa cậu bị thương đúng không? Cầm về bôi đi, giúp lưu thông máu tan vết bầm.”

Chu Viễn An quay đầu nhìn cô, ánh mắt rơi vào cái nắp cái hộp nhỏ màu xanh đậm, mấy giây sau nhỏ giọng cám ơn.

Mạc Hàm nhìn anh nhận lấy thuốc mỡ, mím môi cười cười, bắt đầu được đằng chân lân đằng đầu: “Chỉ cám ơn suông thôi thì được cái gì, cậu phải dùng một hành động thực tế để đáp lại.”

Chu Viễn An không hiểu: “Gì cơ?”

“Tôi nói.” Mạc Hàm nháy nháy mắt với anh: “Về sau bài tập ký hoạ cậu đều vẽ giùm tôi đi!”

“…”

Cô vốn chỉ định đùa một chút, muốn nhìn xem Chu Viễn An phản ứng thế nào, không nghĩ rằng anh suy nghĩ một lát liền đáp ứng: “Được!”

Mạc Hàm rất bất ngờ, hai mắt mở to hỏi lại: “Thật hả?”

Chu Viễn An gật đầu: “Thật!”

Cô vẫn chưa tin lắm: “Không lấy tiền của tôi chứ?”

“Không lấy!”

Chuyện tốt nhường này làm sao có thể bỏ qua, cô vội vàng nói dứt khoát: “Cậu nói phải giữ lời nhé, không cho phép đổi ý!”

Chu Viễn An thản nhiên: “Ừ!”

Mạc Hàm nhận được thu hoạch ngoài ý muốn nên vui vẻ vô cùng, đột nhiên nghĩ tới một việc, lại hỏi: “Cậu bị Tiểu Hồ Tử phát hiện, vậy sau này có vẽ ký hoạ giúp mọi người nữa không?”

“Không vẽ.” Chu Viễn An nói.

“Vậy cậu… kiếm tiền kiểu gì?”

Chu Viễn An ngập ngừng: “Tôi đi tìm những phòng vẽ khác.”

Mạc Hàm cũng không nghĩ tới cái cách xấu xa này, cười phì một tiếng: “Cậu thật là gian manh.”

Một lúc sau, Tiểu Hồ Tử tới, mọi người liền an phận quay trở về chỗ ngồi, cầm bản vẽ cùng thuốc màu ra chuẩn bị cho giờ học.

Chiều hôm nay học về màu nước, trước tiên Tiểu Hồ Tử làm mẫu một lần, nói một chút điểm chính, sau đó mọi người tản ra, mỗi người tự vẽ riêng một cái.

Mấy người bọn họ đều mới tiếp xúc với màu sắc chưa lâu, đa phần đều vẽ theo trường phái hoang dã, Tiểu Hồ Tử không quản mấy việc đó, đầu tiên cầm màu vẽ vẽ mẫu một lần.

Tiểu Hồ Tử cũng khích lệ mọi người cứ dũng cảm sáng tác: “Tất cả đều vẽ cho tôi. Thuốc màu cứ dùng thoải mái, không phải tiếc rẻ, đừng lấy thuốc màu về sơn nhà mình là được.”

Một hộp thuốc màu ít cũng phải ba đồng rưỡi, ông ấy nói ra lời này thật đúng là vô trách nhiệm.

***

Trực nhật sau buổi học màu nước là mệt mỏi nhất, màu thuốc văng khắp nơi trên sàn nhà, lúc quét dọn đặc biệt phiền phức.

Trùng hợp hôm nay lại là ngày Chu Viễn An trực nhật, sau khi tan lớp lúc năm rưỡi, mọi người ồn ào ra về, chỉ còn duy nhất một mình anh ở lại làm vệ sinh.

Bàn vẽ bị dây ra bẩn nhất chính là bàn của Mạc Hàm, cũng không rõ người này là đang vẽ hay là đang sơn tường, bày ra bẩn đến như vậy.

Chu Viễn An lấy cây lau nhà cọ nhiều lần trên sàn mới lau sạch hết các dấu vết cô để lại, phải dùng sức rất lớn thế nên sau lưng chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.

Dọn sạch màu nước xong mới bắt đầu quét rác, anh quét giấy vụn cùng mẩu bút chì vào gầu hót, sau đó mang rác rưởi đổ ra cửa.

Làm xong hết mọi việc Chu Viễn An mới cảm thấy lỗ mũi không thoải mái, có lẽ là vừa rồi đã hít vào quá nhiều bụi bặm. Anh vô thức thò tay vào trong túi áo, định tìm khăn giấy, nhưng tay lại mò được một vật cứng, là hộp thuốc mỡ Mạc Hàm cho anh.

Chu Viễn An mang nó ra nhìn kỹ lại một lần.

Đồ dùng của cô ấy bên ngoài đều rất đẹp, trên bao bì có một logo hình tròn và dấu hiệu bằng Tiếng Anh, mở ra còn ngửi thấy được mùi hương thoang thoảng.

Thuốc mỡ đã dùng được hơn nửa hộp, sắp thấy đáy, có vẻ như cô đã dùng không ít lần.

Cầm cái hộp nhỏ màu xanh đậm trong tay, khuôn mặt Chu Viễn An dần dần trở nên vô cảm.

Bàn tay chậm rãi đưa đến trước thùng rác, rồi ngừng lại.

Trong đầu bất ngờ nhớ lại nụ cười của Mạc Hàm, lúc nào trên mặt cô cũng trang điểm rất đậm, chỉ khi cười lên mới thực sự giống một cô gái tuổi mười chín.

Khuôn mặt đó biểu hiện ra sao vào cái lúc nhìn Đào Duyệt?

Một giây tiếp theo, Chu Viễn An thả tay.

Chiếc hộp nhỏ màu xanh loé lên dưới ánh sáng mặt trời, sau đó rơi vào bên trong thùng rác dơ bẩn, ánh sáng kia cũng bị bụi bặm bịt kín.

Anh không nghĩ nữa, xoay người bỏ đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.