Chiếc Ô

Chương 18: Mùa xuân còn chưa tới đâu, đừng có nghĩ vớ vẩn!




Biên tập: B3

Sau một đêm mưa, nắng ấm cuối thu cũng kết thúc. Nhiệt độ hạ thấp, cả nước nghênh đón đợt không khí lạnh đầu tiên.

Hạ tuần tháng mười, lúc ra cửa Mạc Hàm đã phải mặc một bộ áo lông mỏng mới đủ giữ ấm. Mạc Tiểu Dương lại càng thêm khoa trương, mặc cả quần bông lẫn áo bông, cả người tròn vo đến mức không đeo được cả túi xách.

Chu Viễn An là người phương Nam nhưng thật kỳ lạ khi anh lại không sợ lạnh, cả người vẫn như cũ mặc quần dài áo dài như chống lại cả thế giới.

Khi Mạc Hàm hỏi lý do, anh bình tĩnh giải thích: “Ở phương Nam không có lò sưởi, mùa đông rét hơn bên này nhiều.”

Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có chút đạo lý.

***

Từ bây giờ cho đến kỳ thi nghệ thuật thời gian chỉ còn hơn một tháng, từ sau lần được Tiểu Hồ Tử tận tình khuyên bảo giáo dục, Mạc Hàm cũng đã thu lại tính ham chơi, bắt đầu học hành chăm chỉ.

Giống như cô đã từng nói, cô là hy vọng duy nhất của Mạc Tiểu Dương, nếu như ngay cả đại học mà cô cũng không thi đậu, thì sau này biết lấy cái gì để nuôi cậu bé?

Sau khi giác ngộ được điều này, cho dù Mạc Hàm bận rộn đến đâu cũng sẽ dành thời gian làm bài tập ký hoạ, hơn nữa cô cũng chuyển chỗ ngồi trong phòng vẽ từ bên cạnh Tiểu Nguyệt chuyển sang bên cạnh Chu Viễn An.

Cũng không phải là cô nịnh nọt, nhưng gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, đây là câu nói thật. Vẽ cùng Chu Viễn An đã giúp cho tầm mắt của cô được mở rộng, tiến bộ rất nhanh.

Chu Viễn An là một sinh vật luôn ngồi bất động phía trong góc, vì thế Mạc Hàm chỉ có thể ngồi cùng anh trong cái góc đó.

Bởi vì vị trí tương đối chật hẹp, không để vừa giá vẽ, nên trong giờ học chỉ có thể dùng hai chân kẹp lấy bản vẽ, vì vậy đã rất lâu rồi Mạc Hàm không có mặc váy.

Hôm nay nội dung giờ học là vẽ một tĩnh vật, Mạc Hàm không tìm được vật để tham khảo, vẽ kiểu gì cũng thấy không đúng lắm, cuối cùng đành phải nhờ Chu Viễn An sửa lại giúp.

Thói quen vẽ của Chu Viễn An không giống với Tiểu Hồ Tử, anh chỉ chuyên tâm vẽ tranh, không bao giờ giảng giải cho người khác.

Vốn dĩ ban đầu trong lòng Mạc Hàm không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bức tranh, về sau chẳng hiểu tại sao lại chuyển dần sang tới tay của anh, rồi đột nhiên thất thần.

Hôm nay Chu Viễn An mặc một cái quần thể thao màu xám tro rộng rãi. Khi ở trong phòng vẽ anh rất ít khi mặc quần jean, nếu không lúc phải ngồi giang rộng hai chân ra, cái vị trí nhạy cảm kia sẽ bị căng chặt lên không thoải mái.

Tầm mắt Mạc Hàm liền vô ý dừng lại ngay tại cái vị trí sâu xa đó.

Cô nhớ tới Tiểu Nguyệt đã từng nói về “Mầm Đậu”, trong đầu lại bởi vì điều này mà tự tranh luận kịch liệt.

Phải?

Không phải?

Phải?

Không phải?

Quần quá rộng nhìn không ra nha! =)))))))

“Mạc Hàm.”

“…”

“Mạc Hàm.”

“…”

“Sửa lại xong rồi, cậu xem thử một chút đi.”

“Hả?” Lúc này Mạc Hàm mới phục hồi tinh thần, mờ mịt mất mấy giây: “Cái gì?”

Chu Viễn An nhìn xuống theo tầm mắt của cô, nhất thời vẻ mặt không được tự nhiên.

Hiện tại có trăm cái miệng thì Mạc Hàm cũng không thể bào chữa, vội vàng xua xua tay: “Cái đó… Không phải…”

Cô cố gắng che giấu sự lúng túng, ha ha cười gượng: “Quần này của cậu thật đẹp nha, mặc có ấm không? Mua ở đâu vậy?” =)))))))

Chu Viễn An: “…”

Ngày hôm sau Chu Viễn An đến cửa hàng mua về một cái giá vẽ, không cần phải ngồi giang rộng hai chân ra nữa…

Thấy hành động này của anh, Mạc Hàm ảo não hận không thể tự đào hố chôn mình.

Gần đây cô bị sao vậy?

Mùa xuân còn chưa tới đâu, đừng có nghĩ vớ vẩn!

***

Bao nhiêu cố gắng cuối cùng cũng được đền đáp, kỳ thi cuối cùng trong năm của phòng vẽ, Mạc Hàm thi ba môn đều được trên bảy mươi điểm, tổng cộng lại là hai trăm mười tám điểm.

Nếu lúc thi đại học vẫn cứ tiếp tục phát huy phong độ này, đỗ đại học cũng sẽ mười phần chắc chín.

Trước kỳ thi một tuần lễ, mấy người trong cái ban hứa hẹn của Lý Việt Hải chuyển hết ra ngoài ở, nói là để tiến hành huấn luyện bí mật gì đó, thậm chí không cả gọi điện thoại được, không biết là đang làm cái gì nữa.

Mạc Hàm nhớ tới bộ dáng chẳng bao giờ biết sợ kia của hắn, thầm hy vọng trong thời điểm này hắn cũng gặp được may mắn.

Buổi tối cuối cùng trước ngày thi, Tiểu Hồ Tử gọi tất cả mọi người lại, bắt đầu làm công tác tư tưởng.

Bao năm qua mỗi khi có kết quả thi đại học, sẽ luôn có người vui người buồn. Rất nhiều người bình thường vẽ rất đẹp, nhưng lúc thi đại học kết quả lại không tốt. Ngược lại một số người bình thường thành tích không có gì nổi bật lại có kết quả sáng chói.

Cho nên cuối cùng bất luận là kết quả thi ra sao, mọi người đều phải đón nhận thật bình tĩnh, sau đó tiếp tục đối mặt với những điều quan trọng hơn ở phía sau.

***

Chỗ ở của Mạc Hàm và Chu Viễn An cách trường thi không xa, tối hôm đó họ về nhà ở.

Hai người vác đầy đủ bộ dụng cụ vẽ tranh bước đi trong gió lạnh, trên đường người qua lại thưa thớt, ánh sáng trên đường từ tối dần trở nên sáng hơn, như đang chứa đựng bao nhiêu khát vọng và mơ ước.

Giờ phút này thực sự có một cảm giác khẩn trương như đang chuẩn bị ra chiến trường.

Đêm hôm đó Mạc Hàm ngủ một giấc thật ngon.

Sáng sớm ngày hôm sau, đồng hồ báo thức reo vang, Chu Viễn An tới gọi cô dậy.

Mạc Hàm rửa mặt xong, thay một bộ váy đỏ thẫm, rồi lại bi thương chạy vào phòng bếp nhờ Chu Viễn An kéo khoá cho mình.

Chu Viễn An một bên chiên trứng một bên rót sữa tươi, vô cùng bận rộn, nhưng vẫn làm việc chăm chỉ không phàn nàn gì.

Ăn uống xong xuôi, thời gian cũng không còn sớm, hai người chuẩn bị lên đường.

Lúc này rồi Mạc Hàm vẫn không quên làm đẹp, bên ngoài chiếc váy đỏ khoác một chiếc áo choàng nhỏ, lại tìm trong gầm giường ra một đôi bốt cao cổ, vịn vai Chu Viễn An xỏ chân vào.

Chu Viễn An đứng bên cạnh nhìn, không nhịn được bèn khuyên một câu: “Hay là hôm nay cậu mặc bộ đồ nào thoải mái một chút đi.”

Mạc Hàm phất tay, không quan tâm nói: “Chỉ ngồi vẽ có một chút thôi mà, cũng không phải đi lại nhiều.”

Trời sáng sớm, ánh mặt trời le lói, trên đường phố vắng lặng chỉ có bóng dáng của những người công nhân dọn dẹp vệ sinh, họ làm việc từ trước khi mặt trời lên.

Hôm nay thật là lạnh quá đi, lúc chà xát hai lòng bàn tay với nhau Mạc Hàm cũng có thể nhìn thấy hơi lạnh phả ra từ miệng.

Đi được một nửa, cô chợt cảm thấy không ổn, ôm bụng ngồi chồm hỗm trên mặt đất.

Bước chân của Chu Viễn An liền dừng lại, hỏi cô: “Làm sao vậy?”

Đôi lông mày nhỏ nhắn của Mạc Hàm nhíu chặt vào nhau, lắc đầu: “… Đau bụng quá.”

Chu Viễn An sửng sốt: “Muốn đi vệ sinh sao?”

Mạc Hàm không trả lời, cô nhắm mắt lại nhịn vài giây, cái kiểu đau như thế này cô không thể quen thuộc hơn.

Rất rõ ràng, là chu kỳ đến…

Tại sao hết lần này đến lần khác lại chọn lúc này?

May mắn là cô có thói quen bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị băng vệ sinh, đến trường thi một cái liền đưa hết đồ đạc giao cho Chu Viễn An, tự mình vịn tường chậm chạp đi tìm nhà vệ sinh.

Mạc Hàm căn đúng thời gian, ngồi trong nhà vệ sinh rất lâu, đợi đến khi chỉ còn vài phút nữa là vào thi cô mới bước ra ngoài.

Cô nhận lấy giá vẽ của mình từ trong tay Chu Viễn An, cố nén sự khó chịu lại sau đó mỉm cười: “Ngày hôm nay phải cố gắng lên nhé.”

Chu Viễn An nhìn bộ dáng một đầu mồ hôi lạnh và đôi môi trắng bệch của cô, không yên tâm hỏi một câu: “Cậu có chịu được không?”

Mạc Hàm gật đầu một cái: “Tạm được.”

Phòng thi của hai người cách nhau rất xa, Mạc Hàm ở tầng 1, Chu Viễn An ở tầng 5, lúc này đành phải tạm biệt nhau.

Mạc Hàm theo số phòng rất nhanh tìm được phòng thi của mình, bước vào xếp hàng chung với mọi người, rồi lại nhìn trái nhìn phải.

Cô lấy giấy báo thi từ trong túi ra, chưa kịp đưa cho giám thị thì mình đã ngây ngẩn trước.

Đây rõ ràng là giấy báo thi của Chu Viễn An mà!

Mạc Hàm luống cuống đứng tại chỗ.

Tại sao giấy báo thi của Chu Viễn An lại ở trong túi của cô?

Vậy giấy của cô thì ở chỗ nào?

Liệu có phải đã bị nhần lẫn lúc ra khỏi nhà sáng sớm hôm nay?

Mắt thấy chỉ còn mười phút nữa thôi là bắt đầu vào thi, không thể chậm trễ hơn được nữa, phải đi tìm Chu Viễn An thật nhanh mới kịp.

Mạc Hàm bất chấp cái bụng đang đau, xoay người chạy lên lầu.

Năm tầng lầu đối với cô mà nói như dài cả nghìn mét, cô dùng hết sức bình sinh, lại bị tình trạng của cơ thể cản trở, bụng không ngừng thúc xuống dưới, tứ chi mềm nhũn đau nhức.

Bây giờ mới thực sự hối hận vì đã không nghe lời khuyên của Chu Viễn An, không nên đi giày cao gót, quá ư là cản trở.

Sau khi vất vả leo 5 tầng lầu, Mạc Hàm chỉ muốn ói.

Không biết phòng thi của Chu Viễn An ở chỗ nào, cô nhìn thấy ai quen biết đều túm lại hỏi, nhưng câu trả lời của tất cả mọi người đều là: “Không thấy.”

Mạc Hàm tìm đến kiệt sức, vừa chạy lại vừa thở hổn hển, mồ hôi chảy ròng ròng, quần áo toán loạn, tóc cũng rối tung lên.

Cô dường như đã lật tung cả cái tầng năm này, ngay cả nhà vệ sinh nam cũng không bỏ qua, thế nhưng vẫn không thể nào tìm được Chu Viễn An.

Cái đồ ngốc này, rốt cuộc chạy đi đằng nào cơ chứ? Chẳng lẽ cậu ta không phát hiện ra chuyện mình bị mất giấy báo thi sao?

Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, trên hành lang đã sớm không còn một bóng người, tất cả các thí sinh đều đã bước vào phòng thi, hồi hộp chờ đợi.

Mạc Hàm trở nên lạc loài.

Cô không có chỗ để đi.

Cô vô lực ngồi xuống bậc cầu thang, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời phía xa, trong lòng đã chuẩn bị tiếp nhận sự thật phũ phàng này, thế nhưng đột nhiên lại nghe được một giọng nói sau lưng: “Mạc Hàm.”

Cô quay đầu lại, trong lòng vui mừng, nhưng miệng lại mắng ầm lên: “Cậu chạy đi đâu đấy hả? Có biết là tôi tìm cậu sắp phát điên rồi không!!!”

Chu Viễn An thở hồng hộc, giống như là vừa chạy tới, hai gò má đỏ ửng.

Anh đưa cho cô một cốc nước ấm, trong tay còn cầm một hộp thuốc thơm ngát, nói: “Đi mua thuốc cho cậu.”

Mạc Hàm sửng sốt, ngay sau đó trong tay lại bị nhét thêm một thứ: “Giấy báo thi của cậu cũng đang ở chỗ tôi.”

Mạc Hàm vẫn chưa kịp phản ứng, Chu Viễn An đã kéo cô từ dưới đất lên, không cho phép chậm chạp đẩy cô xuống dưới lầu: “Có lời nào để sau hẵng nói, cậu mau vào phòng thi đi.”

Nhắc tới chữ “Thi”, Mạc Hàm như thể bị đổ keo vào đầu.

Cô đang ôm một đống đồ lớn trong ngực, quên đi đau đớn bước xuống dưới lầu, nhưng được vài bước thì dừng lại.

Cô quay trở lại, móc tờ giấy báo thi của Chu Viễn An ra: “Của cậu.”

Chu Viễn An giơ tay nhận lấy: “Ừ, cám ơn.”

“Cố gắng lên nhé Chu Viễn An, không đỗ Trạng Nguyên thì đừng có về gặp tôi ——!” Lần này Mạc Hàm không chần chừ thêm nữa, nói xong những lời này liền phi như bay xuống lầu, sau đó biến mất chỗ ngã rẽ.

May mà có thuốc giảm đau của Chu Viễn An, thế nên Mạc Hàm đã không bị ảnh hưởng quá lớn, coi như đã hoàn thành kỳ thi một cách tốt đẹp.

Buổi chiều lúc ra khỏi trường thi, dáng vẻ của cô vô cùng hùng dũng hiên ngang, cực kỳ hài lòng.

Cô tự cảm thấy bản thân mình phát huy khá tốt, kiểu gì cũng phải được đến tầm hai trăm hai mươi điểm, nếu như may mắn hơn một chút, nói không chừng ngay cả trường trọng điểm cũng có thể vào.

Thi đại học chẳng qua chỉ là một trong những trận chiến đầu tiên bọn họ phải chinh phục, phía sau đó còn có vô số kỳ thi nội bộ của các trường đại học đang chờ họ.

***

Buổi học ngày hôm sau, tuy nói sau khi thi còn tận gần một tháng nữa mới có kết quả, thế nhưng mọi người đều không kìm chế được hưng phấn, xúm lại một chỗ cùng nhau thảo luận hăng say về dự định sau này, sẽ chọn trường nào, chọn ngành gì.

Mạc Hàm cũng đã từng muốn thi vào một trường mỹ thuật ở tỉnh khác, cao chạy xa bay khỏi nơi này, nhưng bây giờ cô còn có Mạc Tiểu Dương, thế nên không thế thực hiện được nữa.

Cho nên phương án tốt nhất hiện nay là ở lại Đồng Quan học đại học, trường mỹ thuật X chính là một lựa chọn không tồi.

Tiểu Hồ Tử sợ lũ học sinh trẻ tuổi này nói thì hay làm thì dở, liền cầm thước tới xua đuổi: “Được rồi được rồi, đừng có nói linh tinh nữa! Tự mình vẽ cho thật giỏi đi, các em vẫn còn kém lắm!”

Mọi người kêu ồ lên rồi giải tán, hậm hực trở lại chỗ ngồi của mình, thế nhưng cứ có thời gian rảnh lại vẫn không nhịn được mà bỏ những tài liệu của các trường mỹ thuật lớn ra, lén lút xem.

Buổi trưa của ngày có kết quả thi đại học, tất cả mọi người đều khẩn trương đến ăn không ngon, học không vào.

Tiểu Hồ Tử nhìn thấy bọn họ không ai có lòng dạ nào ngồi vẽ nữa, liền cho tan học sớm, trước đó vẫn không quên răn đe mọi người: “Chờ lát nữa khi có kết quả, nếu thi tốt thì không được quá tự đắc, mà nếu thi không tốt lắm thì cũng không được buồn. Tất cả mọi người đều phải tự chuẩn bị tâm lý thật tốt cho tôi, phải mua đủ khăn giấy nữa đó.”

Mọi người: Đây là thầy giáo chủ nhiệm sao…

Ngược lại lúc này tố chất tâm lý của Mạc Hàm rất tốt, muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, buổi trưa vẫn rất thảnh thơi ngủ một giấc.

Lúc đang nửa tỉnh nửa mê, không biết ai ở trong phòng lớn tiếng nói một câu: “A! Có kết quả rồi!”

“Cho mình xem một chút, cho mình xem một chút!”

“Cậu được hai trăm mười lăm (215) điểm, thi cũng ổn ghê!”

“Mau tra giúp mình nữa!”

Mạc Hàm vén chăn lên, chậm rãi ngồi dậy, hai mắt lim dim buồn ngủ nhìn mấy người đang ngồi dưới sàn nhà.

Tiểu Nguyệt mang vẻ mặt như sắp gặp nạn đến nơi, cả người không có chút tinh thần nào: “Mình được hai trăm linh hai (202), xong rồi… Chuyên khoa.”

Hai người chán nản không ngừng lắc đầu than thở, thành tích không tốt cho lắm.

Cuối cùng Mạc Hàm cũng tỉnh ngủ, leo từ trên giường xuống, hỏi: “Tra điểm kiểu gì vậy?”

“Gửi tin nhắn đó, muốn nhận được kết quả phải mất hai đồng.” Tiểu Nguyệt nói: “Cậu đưa số báo danh của cậu đây, mình tra giúp cậu.”

Mạc Hàm đọc ra một số, Tiểu Nguyệt vội vàng nhập vào điện thoại: “Chậm một chút chậm một chút, nói lại lần nữa đi.”

Sau khi tin nhắn được gửi đi một phút thì nhận được tin nhắn trả lời, điện thoại trên giường rung một cái, Tiểu Nguyệt vội vàng cầm lên xem.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào màn hình, khẽ nhếch miệng, im lặng hai giây.

Rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Mạc Hàm bằng ánh mắt không thể tin được.

Cuối cùng thì là tốt hay là kém đây?

Mạc Hàm chờ đợi có chút sốt ruột, hỏi dồn: “Bao nhiêu điểm vậy?”

Tiểu Nguyệt nuốt nước miếng, dè dặt đọc mấy chữ kia: “… Một trăm bảy mươi chín (179) điểm.”

Mạc Hàm không thể tin được: “Cái gì?”

Tiểu Nguyệt lại đọc lại một lần: “… Một trăm bảy mươi chín điểm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.