Chiếc Nhẫn Đi Lạc

Chương 84




– Không có gì, thời gian qua tôi chỉ muốn chứng minh cho cậu thấy mọi chuyện cậu làm đều vô ích. Dù gì chúng ta cũng có thời gian yêu đương tôi cũng không muốn nặng nhẹ với cậu, tôi muốn bản thân cậu tự nghiệm ra mà tránh xa chúng tôi ra, nhưng cậu thật chậm tiêu mãi chẳng hiểu ra vấn đề phải đợi tôi nói trắng ra mới chịu. Nhưng dù gì ngày “tốt” của tôi cũng tới rồi, không thể lén bảo bối của tôi ra ngoài với “người khác” dù chỉ là uống một ly nước. Ngày hôm nay nên nói rõ một lần. Tôi dù trước đây có yêu cậu bao nhiêu đi nữa thì nó chỉ là chuyện trước đây…bây_giờ_thì_không…dù có dâng tới miệng cũng không. Cậu đã hiểu ý tôi muốn gì chưa?

Minh Hàn thong thả từ tốn nói từng chữ từng chữ rất rõ ràng rất rành mạch làm cho Toàn Hiếu chín người không biết là tức giận hay xấu hổ.

– Anh…

– Chúc tôi hạnh phúc đi chứ. Và tránh xa Anh Kỳ một chút nếu muốn sống và làm việc yên ổn ở thành phố này… “ EM nghe hiểu ANH nói gì chứ?” – Toàn Hiếu chắc chắn chưa lúc nào khuôn mặt Minh Hàn đểu giả cùng dữ dằn như lúc này.

– Chúc.hạnh.phúc – Toàn Hiếu gằn từng chữ một như muốn ăn tươi nuốt sống mấy chữ “chúc hạnh phúc”. Và cánh cửa chính thức đóng cho mối quan hệ dây dưa lòng thòng của hai người.

Vừa đóng cánh cửa trước mặt Toàn Hiếu Mình Hàn lập tức đổi khuôn mặt ngọt ngào không thể tả gọi điện thoại cho người yêu.

– Chuẩn bị đi em, anh sẽ tới đón em đi ăn sáng trước khi thử đồ. Gặp lại ngay nhé! yêu em!

Minh Hàn tươi như hoa tới đón làm Anh Kỳ cũng ngạc nhiên không ít, gặp cậu anh lúc nào chẳng tươi nhưng luôn đi kèm bộ mặt ủ ê đầy giả tạo để than thở chuyện cậu không cho anh thân mật thêm chút xíu rồi thêm chút nữa rồi lại thân hơn chút nữa. Nhưng hôm nay lại khác, mặt anh tươi như hoa không có chút dấu vết nào là cần phải giả vờ nhăn nhó.

– Anh hôm nay lạ vậy? – Anh Kỳ cảnh giác hỏi.

– Không có gì, anh vui thôi mà, lên xe đi, em muốn ăn gì nào? Phởhay tới quán tây hay…

– Cháo trắng lá dứa.

Anh Kỳ dùng thứ giọng rất thản nhiên nói làm Minh Hàn đang cao hứng liệt kê các món ngon mà anh nghĩ Anh Kỳ sẽ thích… “cháo trắng lá dứa?” đó là suy nghĩ lặp lại lời Anh Kỳ trong đầu anh. Không lẽ một ngày cũng rất quan trọng như ngày hôm nay anh không làm Anh Kỳ hứng thú ăn một bữa thịnh soạn sao?

– Cháo trắng là dứa? – Minh Hàn hỏi lại Anh Kỳ một lần nữa để khẳng định.

– Trên đường Cách Mạng Tháng Tám ấy. – Anh Kỳ một lần nữa khẳng định ý muốn của mình.

– Được. – Người yêu muốn gì dù có kỳ quái hơn trong suy nghĩ của anh cũng không thành vấn đề.

Minh Hàn không phải không có kinh nghiệm trong việc ăn uống của Anh Kỳ. Anh không dưới một lần đậu chiếc xe hơi sang trọng của mình trên lề đường chật hẹp với nguy cơ bị công an phạt vô cùng cao và chắc chắn án phạt vẫn đắt giá gấp mấy lần món tiền mà hai người sẽ trả cho bữa ăn của mình. Nhưng cũng không thể phủ nhận mấy cái quán trông bình dân thế mà đôi khi còn ngon cả hơn trong nhà hàng…với lại nó cũng làm anh nhớ kỷ niệm lúc hai người sống vất vả ở Huế, cũng mấy quán ven đường. Minh Hàn chợt nhớ tới cái xe máy cà tàng của Anh Kỳ…anh cười hạnh phúc. Nếu hôm nay cũng mấy cái quán không chỗ đậu xe anh chắc phải tính tới chuyện mua cái xe máy làm phương tiện đưa người yêu đi ăn uống. Mà tiền mua xe máy có phải nên bảo thằng em của anh trả không nhỉ, nhờ ơn bảo bối của thằng em anh chỉ điểm mà Anh Kỳ biết không biết cơ man nào là quán xá…theo như nhóc Tùng đó quảng cáo “vừa ngon vừa rẻ”.

Đúng y như anh dự đoán, một quán nhỏ khá sạch sẽ nhưng rất đông khách, cũng may là có chỗ đậu xe. Anh Kỳ vào quán như đã đến rất nhiều lần, thấy Minh Hàn còn lóng ngóng chưa biết ở đây có những gì cậu quyết định giùm anh luôn.

Một bàn cơ man nào là những cái chén lí nhí đựng mỗi thứ một chút bày trên bàn. Dưa mắm, cải mắm, trứng muối, cá cơm chiên giòn, thịt kho tiêu… và dĩ nhiên là hai chén cháo trắng bốc khói thơm lừng mùi lá dứa.

Anh Kỳ múc cháo từng chút một ăn rất ngon lành. Minh Hàn không phải chưa từng ăn nhưng ngồi nhìn Anh Kỳ húp từng muỗng nhỏ anh cảm thấy mình quên đói. Cứ nhìn nhìn rồi cười cười, cũng chẳng tốn bao lâu Anh Kỳ đã phát hiện sự kỳ quái của anh mà ngừng ăn.

– Anh Làm sao vậy? Từ sáng giờ có vẻ hứng chí lắm thì phải. Đâu phải lần đầu tiên anh đi mua một bộ đồ mới.

– Em không thấy hứng thú sao? – Minh Hàn bất mãn khi nghe Anh Kỳ đem lễ phục cưới của họ coi như một bộ đồ mới bình thường.

– Nhưng không phải ra mặt như anh. – Nhìn bộ mặt Minh Hàn muốn quạu, Anh Kỳ vội sửa lời.

– Anh hứng thú chuyện khác. – Minh Hàn cười thần thần bí bí.

– …Chuyện khác, sáng nay ra đường gặp chuyện tốt sao?

– Không phải chuyện tốt, ngược lại…anh đang tiếc đứt ruột.

– Tiếc? tiếc chuyện gì?

– Đi ăn với em làm anh nhớ thời gian mình ở Huế rất hay đi ăn như vầy nhỉ.

– Được như vầy là phước. Công tử như anh đụng đâu bể đó tháng nào cũng bị trừ lương. May còn được bể ngoài đẹp trai hút khách…không thì anh mất việc từ lâu rồi, bánh mì cũng sẽ không có mà ăn.

– Nhưng nghĩ lại rất vui, em cũng không để anh gặm bánh mì mà đúng không.

– Thật có vui không – Anh Kỳ liếc đôi mắt sắc lẹm_ em không nghĩ lúc đó anh vui. – Anh Kỳ tiếp tục múc cháo cho vào miệng. – Chỉ sợ lúc đó có người sầu muốn nhảy sông đó chứ. Mỗi lần đi qua sông là em cứ phải canh chừng coi có ai muốn nhảy sông không.

– Em nói quá, làm gì có chuyện anh muốn tự tử, anh chưa từng có ý nghĩ khùng khùng đó đâu nha. Mà em làm mất hứng quá chừng, anh đang nói chuyện vui mà. – Minh Hàn lãng ra khi bị người yêu nhắc tới chuyện xấu hổ của mình.

– Tại anh nhắc tới thì em nói sự thật thôi, không người ta nghe lại tưởng khi đó anh sống với em vui lắm. Không oán em là mừng lắm rồi, cản trở chuyện tình lâm li bi đát của anh. – Anh Kỳ giọng chua lét, cậu chưa từng giở giọng ghen tuông với Minh Hàn, nhưng hôm nay bỗng dưng Minh Hàn nhắc tới chuyện trước kia, lại thêm cậu biết chuyện Minh Hàn vẫn lén gặp Toàn Hiếu làm cậu đâm nổi cơn ghen, đúng Anh Kỳ sau khi phát ngôn mới nhận ra tự dưng hôm nay cậu nổi cơn ghen ra mặt, trước đây chỉ âm thầm thôi…vậy …vậy có phải cậu đã tin anh yêu cậu mà an tâm nổi máu ghen với anh rồi không???

– Em giờ mới ghen có phải chậm chạp quá không Anh Kỳ! – Minh Hàn dùng một giọng cợt nhả không chịu được chọc ghẹo lại cậu làm Anh Kỳ ngượng chín mặt cúi đầu ăn tiếp món cháo của mình.

– Linh Tinh…không ai rảnh đi ghen.

– Ăn đồ ăn đi chứ, em ăn cháo không kìa. – Minh Hàn gắp thêm mấy con cá nhỏ nhỏ đặt vào muỗng cháo Anh Kỳ đang đưa lên miệng. – Nhưng nghĩ lại không chỉ mình em chậm chạp… chậc…chậc…nghĩ thật tiếc. – Minh Hàn chắc lưỡi cảm thán liên tục.

– Lại tiếc chuyện gì nữa?

– Tiếc chuyện lúc trước ở trên giường em mỗi ngày tại sao không làm cho em trở thành của anh luôn bây giờ đỡ phải khổ không…

– …Phụt…

Một tiếng… Minh Hàn nhận ra người anh đầy cháo, có cả con cá nhỏ anh vừa gắp cho Anh Kỳ, còn Anh Kỳ thì ho sặc sụa thiếu điều chỉ còn sắp tắt thở báo hại nhân viên vội chạy lại phụ Minh Hàn vỗ lưng vuốt ngực đưa nước.

Thế là toi bữa cháo sáng của Anh Kỳ, ngồi trong xe mà Anh Kỳ mặt còn đỏ nhừ vì sặc cháo. Khi cậu cảm thấy có thể thở thông thoáng rồi Anh Kỳ quay sang Minh Hàn vừa đang chăm chú lái xe vừa tranh thủ liếc nhìn phản ứng của Anh Kỳ. Thấy Anh Kỳ khỏe khoắn trở lại đang nhìn anh bằng cặp mắt không biết phải mở miệng nói gì Minh Hàn làm một bộ mặt như là vô cùng ân hận nói:

– Em khỏe chưa! Ăn cháo cũng sặc.

– Tại ai kia chứ, có thể ngang nhiên nói mấy chuyện như vậy giữa chốn đông người, mà không phải giữa chốn đông người… anh… anh có thể mở miệng nói được chuyện đó thực không thấy ngượng miệng sao?

– Anh yêu em, muốn gần gũi em là chuyện tự nhiên thôi. Bỏ mất cơ hội tốt thì tiếc cũng hợp lý mà.

– Anh mặt dầy.

Anh Kỳ mắng một câu rồi thì im re, cậu cũng từng có tâm trạng tiếc nuối khi Minh Hàn nằm cạnh cậu mỗi buổi tối nhưng không hề chạm vào cậu, cậu cũng biết rõ nó mang ý nghĩa gì nhưng cũng không tránh khỏi mong muốn được anh ôm ấp, được trở thành của anh thì càng tốt. Nhưng một ngày chính tai nghe Minh Hàn cũng tiếc nuối chuyện đó một cách…ôi trời thật giống như chuyện cậu cũng tiếc nuối bị anh phát hiện vậy. Suốt chặng đường Anh Kỳ thiệt không dám nhìn Minh Hàn. Người thâm trầm điềm đạm, đứng đắn, đàng hoàng mà cậu thầm yêu chạy đi đâu mất rồi!!!!!!

Vũ Phong với Tùng thì khác, cả hai không gặp rắc rối với chuyện “giường chiếu” như Minh Hàn và Anh kỳ nhưng có chuyện khác làm cho Vũ Phong có cơ hội tỏ rõ sự cưng chiều với bảo bối của anh.

Đặt trước mặt Tùng một đống những tờ quảng cáo địa điểm du lịch anh đã chắt lọc dự tính cho tuần trăng mật của mình. Từ những điểm du lịch nổi tiếng trên thế giới tới những nơi ít người biết hay ít người đi miễn là đẹp anh đều mang tới cho Tùng chọn.

Tùng mới vừa sấy khô tóc sau khi tắm xong đã bị anh ấn xuống giường, đặt trước mặt cậu mọi thông tin về tuần trăng mật của hai người bảo cậu chọn. Sao mà lúc này chủ ý của cậu được đề cao thế không biết, chẳng phải anh quyết định một cái là xong rồi sao.

– Em có biết gì mấy chỗ đó đâu, anh đi nhiều thì anh quyết định có phải hay hơn không. – Tùng cầm mấy thứ anh đưa ngồi xuống giường lật lật vài tờ xem thử vừa nói với Vũ Phong.

– Chẳng phải em luôn nói anh độc tài, gia trưởng còn gì. Bây giờ trưng cầu ý em thì em lại bảo anh tự chọn, vậy anh lại mang tiếng oan không.

– Anh có lúc nào mà oan uổng chứ. Anh muốn tới đâu chơi đây??

– Mấy chỗ này anh đều tuyển qua một lần rồi, chờ em quyết định một cái là xong… – Vũ Phong nằm xuống giường áp sát lưng Tùng đang ngồi xem thông tin, một tay chống đầu nghiêng người anh ôm trọn lưng cậu. – Thật ra chỗ nào anh cũng muốn dẫn em tới, nhưng …biết làm sao, em chọn một cái đi còn những nơi khác từ từ anh sẽ đưa em đi hết.

Tùng ngả người tựa vào anh, để tay anh ôm eo cậu sát hơn nữa.

– Vậy là từ từ sẽ được đi hết hả?

– Phải, không chỉ bấy nhiêu đó, anh sẽ từ từ cùng em đi hết mọi chỗ cho tới khi hết đi được thì thôi.

– Khi nào thì hết đi được? – Tùng không còn quan tâm đến mớ thông tin du lịch, cậu tựa vào lòng Vũ Phong mân mê mái tóc anh, nũng nịu hỏi.

– Mình mỗi năm đều đi, đi tới khi già chỉ có thể nằm yên trên giường thì hết đi.

– Sẽ cùng đi với nhau tới khi già không thể đi nổi? – Tùng tựa má mình trên vai anh nhỏ giọng nói.

– Phải, chắc chắn là thế.

– Vậy em muốn chuyến đầu tiên chúng ta quay lại nơi em lần đầu tiên nói yêu anh được không?

– Nơi em lần đầu nói yêu anh? – Vũ Phong đẩy nhẹ Tùng ra nhìn vào khuôn mặt cậu đang hồng lên vì hạnh phúc.

– Anh nhớ ở đâu không?

– …

– Không nhớ sao? – Tùng xụ mặt.

– Không phải, mà là nếu tới đó thì sẽ nhớ kèm theo nhiều chuyện không hay, em thực sự muốn về Đà Lạt sao? Em về đó sẽ không nhớ mấy chuyện…

– Mấy chuyện anh đối xử tệ với em đó hả?

– … – Vũ Phong nhăn nhó thể hiện những gì Tùng hỏi là đúng.

– Nếu nói đến đối xử tệ với em thì đâu phải chỉ ở Đà Lạt, ở đây trong thành phố này, ngay trong nhà này một đống luôn đó… – Tùng giả vờ hung hăng trợn mắt phồng miệng.

– Thôi được đừng nhắc, đừng nhắc. Nếu em đem ra kể hết thì anh không biết sau bằng đó chuyện em có còn yêu anh không nữa.

– Anh lại muốn nói chuyện gì. – Tùng cảnh giác.

– Không phải, ý anh là anh tệ như vậy mà em vẫn yêu anh, anh không dám tin đó mà.

– Không tin thì đừng tin.

– Tin, tin chứ. Không tin anh sẽ tiêu trước cả em đấy chứ. Không có tình yêu của em anh không sống nổi đâu.

– Chà…hôm nay anh nói chuyện nghe lạ tai quá chừng, ruồi sẽ nhanh chóng bu tới.

– Rồi anh sẽ liên tục nói như vậy tới khi em quen tai luôn, tới khi em không nghe được là không thể chịu nổi luôn tới khi em không thể thiếu anh dù chỉ là một giây thôi.

– “ Vậy thì mình sẽ thê thảm lắm” – Theo mọi nghĩa, tùng nghĩ.

Vũ Phong kéo Tùng áp trên người anh, đá văng hết cả đống thông tin du lịch tuần trăng mật xuống đất, chúng bây giờ đã không còn cần nữa. Nơi muốn đến đã được quyết định. Dù Vũ Phong có muốn đi tận Châu Âu, Châu Mỹ hay Châu Phi đi chăng nữa mà Tùng đã “ nũng nịu” nói “ em muốn đi Đà Lạt, em muốn về nhà của anh” thì chắc chắn Vũ Phong sẽ… trực chỉ Đà Lạt.

– Anh có vẻ không vui khi quyết định đi Đà Lạt à? – Tùng thấy Vũ Phong chau chau mày có vẻ suy nghĩ một chút liền hỏi.

– Không phải không thích đi Đà Lạt…mà là nơi đó sẽ nhắc em nhớ tới nhiều chuyện không vui, em sẽ lại giận anh!

– Anh!… – Tùng chỉ có nước tròn mắt nhìn anh không nói nên lời.

Ngày trước anh đối với cậu tệ gần chết thì không nghe anh sợ này sợ nọ, bây giờ mắc gì sợ. Nhưng không nói thì thôi, nhắc tới Tùng bỗng thấy giận thật. Một đống những sự kiện cũ chạy qua đầu cậu, Tùng chống cằm trên người Vũ Phong, cậu than thở…

– Nhắc mới nhớ, cái bàn tiệc của em công phu muốn chết mà anh phá tan nát.

– …

– Còn chưa nói, em vất vả chọn được một bông hồng to nhất, đẹp nhất…vậy mà có người quăng không thương tiếc. – Tùng lại thở dài, nhưng kì thật trong bụng cậu cũng ngầm quan sát xem Vũ Phong phản ứng thế nào.

– …

– Có người làm ông chủ lớn mà hứa làm người yêu của người ta thoắt cái… haizz nhớ tới lúc đó thật buồn muốn chết.

– …Tùng!… Em đừng nhớ tiếp nữa có được không…Chuyện dù gì cũng qua lâu rồi mà.

– Đâu có, em vẫn còn nhớ nỗi đau đó rõ ràng ngay chỗ này này. – Tùng chỉ vào ngực mình.

– Anh sẽ xóa hết. – Vũ Phong chồm người hôn lên ngực cậu, chỗ trái tim, một nụ hôn mê muội.

– Chỗ anh tát em vẫn còn nhớ rõ cảm giác vừa đau vừa rát lắm. – Tùng chỉ trên má mình.

– Sẽ xóa hết. – Vũ Phong lập lại lần nữa rồi nhổm người cao hơn hôn lên má cậu. Phía bên này rồi phía bên kia để xóa hết nỗi đau của bảo bối.

– Làm sao xóa hết được, anh tàn nhẫn quá chừng. Đánh em đã đành còn sai cái tên đao phủ đó…

– “Đao phủ”? Anh làm gì có đao phủ.

– Ừ với anh là vệ sỹ…là tay chân tốt nhưng là đao phủ của em. Lần nào thấy mặt hắn cũng y như rằng em như cái mền rách.

– Th…thư…thực như vậy?…Anh đâu có nhớ …có sai anh ta… làm gì mà như em nói …cái mền rách. – Vũ Phong vừa cố nhớ lại xem có thực như Tùng nói khôngvừa chống chế cho nhẹ bớt tội cũ.

– Như vậy anh còn thấy chưa đủ thảm…? _Tùng ụ mặt giận dỗi_ Vậy là anh có ý dần em te tua hơn trong mắt anh mới đủ thảm phải không?

– Anh không có nói mà, anh…

– Ngày hôm sau không thể đứng lên, không thể đi làm… _ Tùng tiếp tục xả stress_… mất cả ngày lương chưa kể còn phải tốn tiền thuốc, không đi làm còn bị mất việc dẫn đến không có tiền trả tiền nhà, không có cơm ăn còn không có tiền gửi về nhà, nợ nần tùm lum, tiền lời thì cắt cổ…chưa kể còn phải vô tù ngồi…còn bị khủng bố… Anh nhìn em…nhìn em gì mà ghê vậy…vậy?

Tùng dừng kể lể khi bắt gặp Vũ Phong đang trợn mắt nhìn mình, anh giống như bị á khẩu chỉ có thể dùng mắt mà nói. Qua một lúc Vũ Phong mới gằn từng chữ.

– Dám.vu.vạ.cho.anh!

– …Vu vạ?… – Tùng ngập ngừng lập lại hai chữ cậu cho là không hợp lý đó.

– Nếu nói có lỡ đánh em thì cũng chỉ một lần làm…là…là giống như em nói cái gì mà không thể đi làm còn tốn tiền thuốc gì gì đó. Làm gì có chuyện “lần nào”, lần nào có nghĩa là nhiều lần. Em có biết là sau này mỗi khi nhớ lại anh đau lắm biết không. Chỉ một lần anh đã muốn hối không kịp, nhiều lần anh còn mặt mũi nào để yêu em chứ. Vậy không “vu vạ” cho anh là gì?

Tùng khịt mũi khi Vũ Phong nói lý với cậu.

– Thì anh chỉ một lần, nhưng…những lần khác anh không cần phải nặng tay em vẫn thấy đau không thua gì lần đó. Vậy coi như nhiều lần. – Tùng lý sự cùn.

– … – Vũ Phong không còn gì để nói, vì lý sự của Tùng có “cùn “thật nhưng cắt tim anh vẫn đứt tốt…

– Vậy bây giờ anh đền cho em nhé. Đền từ bây giờ và ngay bây giờ. Dùng nhiều yêu thương làm cho em sung sướng đến quên hết cảm giác đau đớn hay đau lòng, chỉ còn cảm giác hạnh phúc lưu lại thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.