Chiếc Nhẫn Đi Lạc

Chương 82




– Nhưng lỡ không có chuyện gì, anh ấy mà biết tôi nghi ngờ anh ấy thì làm sao. Anh ấy có giận tôi không?

– Mình lén đi coi thôi, không có chuyện gì thì về coi như không có gì. Em không nói anh không nói ai mà biết.

Thế là cả hai quyết định tối đó đi theo Minh Hàn. Cũng không khó để theo Minh Hàn, chiều nào tan ca anh cũng tới Four, hôm nào có việc cần anh sẽ từ Four đi tiếp. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Minh Hàn xuất hiện nói cười âu yếm người yêu một lát rồi đi, Anh Kỳ với Tùng lập tức bắt xe đi theo.

– Anh đừng lo lắng, nhiều khi anh ấy có công chuyện bên ngoài thật thì sao, đừng để Toàn Hiếu phá đám hai người thành công.

– Không, tôi lo anh ấy phát hiện tôi nghi ngờ anh ấy hơn là sợ anh ấy thực sự hẹn Toàn Hiếu.

– Lo gì kỳ cục. – Tùng làu bàu.

– Tới rồi kìa Tùng.

Xe Minh Hàn tấp vào một nhà hàng khá lịch sự, cả hai cũng lập tức xuống xe. Giữ khoảng cách an toàn vào theo. Giả bộ nấn ná đi chậm rãi một chút để nhìn xem Minh Hàn đi tới đâu. Anh Kỳ rõ ràng tim đập chân run.

– Đừng run như vậy người ta sẽ thấy kỳ quái. – Tùng nhắc nhở Anh Kỳ.

– Nhưng tôi chưa từng làm mấy chuyện mờ ám như vầy. cậu bảo tôi không run mới lạ, nếu cậu theo dõi Vũ Phong cậu có run không?

– Có thời gian run mới lạ, ba giây là anh ấy tóm em liền đó chứ. Nhưng nói thật em cũng hơi run, em cũng chưa từng đi bắt gian.

– Nhìn kìa, anh ấy hình như tìm được người hẹn rồi.

Từ phía Minh Hàn đi tới, một người đứng lên tươi cười đón Minh Hàn, anh cũng nhàn nhã ngồi xuống đối diện, phục vụ lập tức đưa thực đơn tới.

Anh Kỳ thực sự run, cậu tái mặt, môi nhợt nhạt. Tùng cũng luống cuống không biết làm sao chỉ có cách giữ chặt tay anh kỳ trước con mắt tò mò của người phục vụ đang hướng dẫn chỗ ngồi cho hai người. Bất ngờ Anh Kỳ giật mạnh tay rồi quay lưng đi như chạy ra khỏi nhà hàng.

Tùng lặng im đi phía sau Anh Kỳ, giờ phút này đúng là chẳng biết nói câu gì để có thể an ủi Anh Kỳ, hôn lễ cũng đã bắt tay chuẩn bị, ngày thử áo cưới cũng đã có. Nhà cũng đã mua, bỗng dưng nảy ra một tình địch đáng gờm như vậy, nếu là cậu thì cậu cũng chỉ muốn được yên lặng một chút, bất cứ lời an ủi nào cũng không có giá trị.

Đi được một hồi Anh Kỳ đứng lại và thẳng người quay lại nhìn Tùng.

– Tôi quyết định tin anh ấy, anh ấy đến gặp Toàn Hiếu nhất định không phải hẹn hò. Anh ấy đối với tôi rất yêu chiều, rất để tâm cũng không có bất cứ biểu hiện gì miễn cưỡng khi ở bên cạnh tôi. Nhất định anh ấy có yêu tôi, anh ấy sẽ không làm tôi đau.

– Vậy bây giờ…mình về hả? – Tùng nói trớt quớt chẳng ăn nhập gì tới chuyện Anh Kỳ đang lo lắng.

– Không, ra đây rồi thì đi một vòng cho thoải mái đi.

– Được.

– Cái tên Toàn Hiếu chết tiệt, chắc chắn hắn muốn gây bất hòa rồi tìm cách chen vào giữa hai người thôi. Anh nghĩ đúng không? Nếu Minh Hàn có gì với hắn thì đâu có hăng hái sắm giường sắm chiếu như thế.

– Cậu còn gì để nhắc nữa không? – Anh Kỳ đỏ mặt khi Tùng nhắc chuyện sắm sửa phòng tân hôn của hai người.

– Vũ Phong không sắm giường sắm chiếu chắc. Ai tân hôn mà không muốn chuẩn bị chu đáo, huống chi chúng tôi là mua nhà mới…

– Xìzzzzz, anh làm gì mà thanh minh thanh nga dữ vậy. Mà ngĩ lại cũng đúng. Tân hôn ai cũng chuẩn bị đủ thứ, nhất là tân phòng nhưng tại sao không nghe Vũ Phong nói gì tới chuyện đó vậy nhỉ, cũng chẳng thấy anh ấy nói với em bất cứ chuyện gì có liên quan tới việc chuẩn bị.

– Minh Hàn thì chuyện gì cũng hỏi, màu ra giường, màu màn cửa, kiểu bếp, kiểu tủ… Lý nào Vũ Phong một chút cũng không hỏi ý cậu.

– Không hỏi là do anh ấy không hứng với việc chuẩn bị, không có chuẩn bị hay anh ấy có chuẩn bị nhưng chẳng cần biết ý kiến của em.

– Tôi nghĩ chắc là nguyên nhân thứ ba, Vũ Phong vốn độc tài như thế chắc là không nghĩ tới phải hỏi ý cậu rồi.

– Thì cũng có thể, trước giờ làm gì cũng ảnh tự biên tự diễn có bao giờ coi ý kiến của em là cái đinh gì đâu.

– Trước tân hôn mà chúng ta gặp phải vấn đề lớn như thế với người bạn đời tương lai, có phải là không hợp lý lắm không?

– Cũng khó nói, người bạn tương lai của em với anh không được bình thường lắm.

– Thôi! chán, đi nhậu một trận đi đừng nghĩ nhiều quá. Có nghĩ bể đầu cũng chẳng nghĩ được cái gì tốt hết.

– Ừ, thôi anh em mình nhậu một bữa cho đã đi, cho quên hết cái đống rắc rối này.

Anh Kỳ giận dữ xút một khối lù lù trên đường.

– Đá cho tên Toàn Hiếu đó bay qua bên kia trái đất đi, lúc nào cũng theo ám người ta…OÁI.

– Anh Kỳ, sao vậy? – Tùng lo lắng khi Anh Kỳ ôm bàn chân nhăn nhó vì đau.

– Chết rồi, tôi không nghĩ nó là cục đá. Tiêu, chảy máu rồi.

– Đau không, để em coi.

– Không sao, đau nhưng không đến nỗi nào. Nhưng có lẽ đi bộ liền thì khó đó.

– Cầm máu cái đã, để em kêu xe.

– Ừ thôi thì về nhà uống vậy. Cuối cùng cũng vì cái tên Toàn Hiếu báo hại.

Tùng vừa dợm bước ra đường bắt taxi thì cậu chợt lóe lên một ý tưởng.

– Anh Kỳ, em có ý này. Đằng nào anh cũng phải tốn tiền xe để về, không bằng anh gọi cho Minh Hàn một tiếng, nói chân anh bị đổ máu không đi được bảo anh ấy tới đón.

– Nhưng đâu có gì nghiêm trọng lắm đâu, máu cũng muốn khô rồi.

– Vì vậy mới gọi, thứ nhất phá đám cái tên Toàn Hiếu đó luôn. Nếu anh ấy lập tức bỏ tên Toàn Hiếu chạy ra đây là anh có thể xác định anh ấy không có chút gì với Toàn Hiếu, cũng cho Toàn Hiếu biết hắn ta làm gì cũng vô ích.

– Nhưng nếu nói tôi đổ máu chắc chắn anh ấy sẽ tới rồi.

– Vậy thì nói anh đi dạo mỏi chân quá kêu ảnh tới đón. Dù gì anh ấy cũng ở ngay gần đây, mình sẽ lập tức biết anh ấy có nhanh chóng tới hay không.

– Vậy nếu anh ấy lập tức tới chỉ vì cái lý do vớ vẩn này?

– Từ nay chúc mừng anh ăn no ngủ yên, không sợ ai giật mất anh ấy nữa.

– …

Anh Kỳ lưỡng lự một chút rồi móc điện thoại ra… Nếu một người nào khác nói với cậu chứ không là Toàn Hiếu thì cậu sẽ lập tức không tin Minh Hàn phản bội, dù có bắt gian tại giường cậu cũng sẽ tin rằng là anh bị người ta gài. Nhưng Toàn hiếu thì khác, vết thương quá sâu dù có liền thì nó vẫn để lại vết sẹo và vết sẹo đó vẫn còn trong lòng cậu, cậu cần một cái gì đó để xóa bỏ những đau thương đó.

– Minh Hàn, là em. Ừ! …Em ra ngoài mua đồ nhưng đi mỏi chân quá. Anh tới đón em được không…. nếu bận thì thôi em tự bắt xe về cũng được…. À em đang đứng trước một cửa hàng có tên…à đường…gần ngã tư. Vâng em biết rồi.

– Sao, anh ấy nói sao, anh ấy tới phải không? – Tùng hỏi dồn khi Anh Kỳ cúp điện thoại.

– Anh ấy nói anh ấy đang ở gần đây, anh ấy tới liền. – Anh Kỳ nở nụ cười hạnh phúc trên môi.

– Chúc mừng.

– Tự dưng giờ tôi thấy mình con nít quá, làm chuyện dở hơi.

– Dở hơi nhưng hiệu quả là được mà. Xem anh kìa, vui tới lộ ra mặt luôn.

– Thực ra tôi trước giờ chưa từng làm mấy việc như vầy với Minh hàn.

– Anh nói mấy việc nhõng nhẽo này hả. Đâu phải mình anh, em cũng chưa từng nè, thực ra là không dám. – Tùng thiểu não.

– Vậy không làm thử một lần đi. – Anh Kỳ hứng quá xúi “dại”.

– Em?

– Phải, cậu cũng bảo chưa từng vòi vĩnh Vũ Phong lần nào mà, một lần xem cảm giác thế nào.

– Anh thấy thế nào?

– Tôi thấy thực kỳ lạ, một cảm giác ngọt ngào, ấm áp đầy trong tim.

– Thực sao, anh làm em cũng muốn thử cảm giác ngọt ngào mà anh nói quá.

– Vậy thì gọi đi. – Anh Kỳ khuyến khích.

Tùng cũng thực muốn thử cảm giác vòi vĩnh làm nũng với anh. Cậu quyết định bấm máy.

– Sao, thấy thế nào?

– Đúng là cảm giác được người ta yêu rất ngọt ngào.

– Hi..hi..

– Hi..hi..

– Vậy độ nhậu của tụi mình thế nào?

– Phá sản chứ sao.

– Mà khoan, anh Minh Hàn tới đây, Vũ Phong cũng tới. Lỡ lộ chuyện chúng ta giả vờ đau chân thì sao. – Tùng bắt đầu lo lắng.

– Ừ, cũng không nên lộ liễu quá như vậy. bây giờ làm sao? lâu lâu đi ăn cắp chưa gì bị phát giác rồi. Mai mốt đừng làm mấy chuyện như vầy nữa, nghe hồi hộp. – Anh Kỳ cũng lo.

– Anh Kỳ này, anh Minh Hàn ở gần đây chắc sẽ tới trước phải không? Em qua bên kia ngã tư đợi. Anh tự đợi ở đây một mình đi. Lỡ mà Vũ Phong hỏi em sao không qúa gian xe anh Minh Hàn về mà bắt anh ý chạy tới đây đón, em trả lời không được thì em toi mạng. Thân ai nấy giữ đi, thề từ nay không chơi mấy trò này nữa.

– Cũng cậu nghĩ ra chứ ai.

– Quên là Minh Hàn với Vũ Phong không phải mấy người dễ qua mặt. Em đi trước đây, mai gặp.

– Ừ, đừng có khớp quá rồi khai tùm lum đó, liên lụy tôi là tôi giết cậu đó.

– Biết rồi, im lặng là vàng.

Xe Minh Hàn rà rà trên đường tìm người, nhìn thấy Anh Kỳ ngồi trên vỉa hè, lòng anh dâng lên một cảm giác hạnh phúc. Anh Kỳ đời nào nũng nịu vòi vĩnh anh chuyện gì chứ, hôm nay bỗng dưng mỏi chân muốn anh tới đón, đối với anh không khác gì bắt được vàng. Anh Kỳ chịu khó dễ anh chứng tỏ cậu tin anh, dựa vào anh. Ở cách đó mấy con đường cũng có một người đồng tâm trạng. Bốn người hai tâm trạng khác nhau, Anh Kỳ và Tùng thì lo lắng chuyện mình làm có hơi quá hay không, còn Vũ Phong với Minh Hàn hăng hái đi đón người yêu, chính xác hơn là đi chiều chuộng người yêu. Nghe là biết mình đang được làm nũng, thành phố xe chạy đầy đường, đi chơi mỏi chân, đau chân bước ba bước là có thể đón xe về nhà nhưng lại muốn họ tới đón. Cả hai đang thưởng thức cảm giác ngọt ngào được cưng chiều người mình yêu, còn Tùng và Anh Kỳ thì cũng ngọt ngào hạnh phúc vì được yêu nhưng lại pha chút lo lắng hồi hộp vì lần đầu tiên làm chuyện “xấu”.

– Em đau chân thế nào? – Minh Hàn dịu dàng hỏi.

– Em…à…đau…mỏi…à!

– Cái gì mà nói không đâu vào đâu thế…để coi…tại sao chảy máu rồi. – Minh Hàn nhăn mày nhíu mặt lo lắng nhấc chân cậu lên xem.

– Không sao đâu, em chỉ đá trúng cục đá thôi, chảy chút xíu máu….không có gì phải lo cả.

– Thật không? Vậy để anh dìu em ra xe.

– Trời, không cần làm như vậy đâu, giữa đường giữa xá. Em tự đi được.

– Tự đi được sao phải gọi anh, để anh cõng em ra xe, về nhanh còn vệ sinh vết thương nữa không sẽ bị nhiễm trùng.

– Được rồi, em tự ra xe.

– Em muốn anh cõng hay anh ẵm hả? Anh ra tới đây rồi thì phải có chuyện để làm chứ. Em chọn đi, cõng hay ẵm?

– Đùa!

– … – Nét mặt anh nhìn cậu ý rõ mười phần là anh không đùa.

– Biết vậy em không gọi anh nữa. – Anh Kỳ thở dài.

– Nếu em nói như vậy có nghĩa anh sẽ “ẵm”.

Nói rồi anh xông tới chuẩn bị tư thế ẵm người. Anh Kỳ hoảng hồn vội la lên.

– Cõng, em chọn cõng…không ẵm được.

– Chọn nhanh từ đầu có phải đã về đến nhà rồi không.

Minh Hàn cười xảo quyệt, chưa rước được người yêu về dinh thì đối với bảo bối nhát cáy, về mặt ôm ấp này anh tận dụng được lúc nào thì chắc chắn không bỏ qua. Vài cái nắm tay, mấy cái ôm, vài nụ hôn…với anh làm sao mà thỏa mãn kia chứ. Nhưng từ từ vẫn phải từ từ, anh đã làm con người này đau lòng nhiều rồi, mọi thứ anh muốn chuẩn bị thật cẩn thận không muốn vội vàng, không muốn làm cho người yêu hiểu lầm anh không trân trọng cậu ấy, không yêu cậu ấy thực tâm thực dạ.

Anh Kỳ đành phải để cho Minh Hàn cõng trên lưng ra xe cách có mấy bước chân, nhưng còn tốt hơn để anh ẵm, cậu nhìn thái độ người qua lại coi có ai nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ không. Nhưng một người đàn ông cõng một người đàn ông thì cũng không gây chú ý nhiều, có ai thấy chỉ nhìn một cái rồi thôi, họ nghĩ người được cõng chắc gặp tai nan không thể tự đi được.

Vào được trong xe Minh Hàn cũng không buông cậu ra, vẫn để cậu ngồi trên chân mình mà săm soi cái vết thương bé như cái kẹo rồi xuýt xoa mãi.

– Có gì đâu mà anh quan trọng hóa vấn đề dữ vậy, để em ngồi xuống đi. – Anh Kỳ liếc về phía tài xế tỏ ý ngại ngùng với thái độ thân mật của hai người.

– Sao không quan trọng, em trầy da một chút anh cũng đau lòng lắm biết không? – Minh Hàn bày ra vẻ mặt vô cùng đau khổ.

– Thôi được, em thua anh… Minh Hàn này, gọi anh bất tử như vậy không làm phiền công việc của anh chứ?

– Không, chỉ là ăn cơm với khách thôi mà, có gì quan trọng đâu.

– Khách? Khách làm ăn sao? Vậy rồi có ảnh hưởng công việc của anh không?

– Có việc gì quan trọng bằng việc có người chịu nhõng nhẽo với anh chứ, hả!

– Anh!! Nếu vậy anh chạy tới làm gì.

– Sao không chạy, phải chạy nhanh nữa mới phải. Em lúc nào cũng nghiêm túc, lúc nào cũng đối với anh lễ phép quá, có thấy em đối với anh như thế này khi nào đâu. Như vầy anh mới thích, chứng tỏ anh vừa dỡ bỏ được thêm một bức tường cản trở giữa chúng ta xuống. Anh mừng còn hơn trúng số đấy chứ. Từ nay thích gì thì cứ nói với anh, đừng lúc nào cũng đối với anh như đối với chú bác vậy, anh không có cảm giác anh là người yêu của em gì hết.

– Anh cảm thấy như thế thật sao?

– Đúng. Em với nhóc Tùng y như nhau. Cả hai lại cứ kè kè với nhau nên chẳng bên nào tiến bộ hết. Đối với người yêu cứ như đối với cấp trên, ai mà chịu được.

– Không có!

– Có.

– Thì anh với Vũ Phong chẳng phải từ đầu đều là ông chủ sao, không phải người yêu không phải bạn bè…ưm!

– _Một nụ hôn lấp mất lời cậu đang nói_Không cho phát ngôn bừa bãi, bây giờ em là chủ được chưa…

Cách một cái ngã tư khi Anh Kỳ được đón đi chưa được bao lâu một chiếc xe khác đã tới. Tùng không như Anh Kỳ bị đau chân là thật, cậu đi tới đi lui trên vỉa hè và thỉnh thoảng lại vò vò đầu. Tùng cũng lo lo không biết khi Vũ Phong tới cậu sẽ nhìn mặt anh như thế nào đây. Chiếc xe dừng lại cách cậu độ hai mét, nó đứng im trong vài giây không động tĩnh làm Tùng nín thở. Cửa phía trước xe được bật mở, một người đàn ông bước xuống… và Tùng nhận ra tên đao phủ của cậu à không, từ lâu đã không còn là “tên đao phủ của cậu” mà phải nói chính xác công việc của anh ta, vệ sỹ của ông chủ lớn. Anh ta bước ra gật nhẹ chào cậu xong thì bước đến trịnh trọng mở cửa phía sau và yên lặng chờ đợi.

Tùng buồn thiu, thì ra anh cho xe tới đón cậu chứ không giống Minh Hàn vừa vội vàng tới vừa lo lắng vừa cõng người yêu.

– Cậu Tùng, mời! – Anh vệ sỹ thấy cậu cứ đứng lần chần mãi không lên xe thì lên tiếng nhắc nhở.

Tùng đành thở dài, xe cũng tới rồi không lên cũng không được. Cậu chán nản đi tới cửa xe, vừa đặt một chân vào thì đã té bật ngửa. Một lực kéo thật mạnh lôi cậu sâu vào trong xe. Cửa xe đóng sập lại, chiếc xe nhanh chóng nổ máy, cậu cũng nhanh chóng bị người ta đè ngửa ra, cánh tay cứng rắn ôm chặt dưới lưng cậu áp cả người cậu vào lồng ngực, môi hôn thật sâu. Khi được buông ra Tùng chỉ có thể thốt hai tiếng “Vũ Phong” để thể hiện hết mọi cảm giác hỗn độn đang diễn ra trong cậu: vui mừng, kinh ngạc, bất ngờ, hết hồn, lo lắng, hạnh phúc.

Khi ngồi ngay ngắn bên cạnh Vũ Phong Tùng mới nhận ra cách phục sức của anh tối nay. Phong cách này chỉ khi Vũ Phong ở “võ đài” cá cược hay tới mấy chỗ ăn chơi ngầm mới có bề ngoài như vậy. Hèn gì anh không bước ra ngoài, anh mà bước ra thì đúng là rất bắt mắt, rồi sẽ gây sự chú ý giữa chốn đông người dẫn tới nhiều phiền toái, kính xe lại sậm màu, nên cậu đã không nhìn thấy anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.