Chiếc Nhẫn Đi Lạc

Chương 28




– Cha bị tông trúng chỗ nào._ mẹ cậu nghẹn ngào_

– Bị cán trúng một bên hông và chân, phạm vào những cơ quan ở vùng bụng, xương chân gảy.

Mẹ cậu nghe xong bà xỉu lên xỉu xuống, con Lam giục

– Anh quyết nhanh lên đi, mẹ bây giờ không nghĩ gì được nửa đâu. Anh ở thành phố chắc biết bệnh viện nào tốt, anh quyết nhanh đi, không thì không kịp.

Con Lam nói mà cứ nức nở làm cậu cũng đâm rối,

– Để anh hỏi thủ tục xin chuyển cha đi……. Sơn, em chở mẹ về lấy hết tiền ở nhà lên đây……… Mẹ mẹ bình tĩnh đi, bây giờ thằng Sơn chở mẹ về nhà lấy tiền lên lo cho cha mẹ nhanh nhanh nha mẹ, như vậy cha mới có cơ hội sống.

– Được đi liền đi con, chở mẹ đi liền

Ngay đêm đó cha cậu được chuyển vế thành phố. Nhưng oái oăm thay bệnh viện yêu cầu đóng ngay gần trăm triệu đồng để mổ, khi nào đóng tiền xong thì báo cho bệnh viện mổ.

Cậu ngồi chết trân giữa sân bệnh viện, bao nhiêu tiền nhà có đóng cho bệnh viện tuyến dưới khi họ cấp cứu cho cha cậu còn không đủ, bây giờ kêu lập tức có cả trăm triệu lấy đâu ra.

– làm sao bây giờ con, để mẹ về dưới hỏi mượn mọi người xem sao.

– Chắc gì có ai có số tiền lớn vậy.

– Mẹ cũng phải đi thử.

Nói rồi bà xách cái túi ra đi.

– Làm sao bây giờ anh?_thằng Sơn cứ thúc giục_

– Tiền đóng nhập viện mình còn thiếu, làm sao đây không lẻ để cha chết._con Lam mếu máo_

– Con này đừng nói gở..để anh tính.

Trong đầu cậu lúc này chỉ còn con đường duy nhất cầu cứu anh. Chẳng lẻ nào anh tuyệt tình đến nổi không đưa tay giúp đỡ.

– Ở đây trông chừng cha xem bệnh viện có dặn dò thêm gì không, anh đi lo tiền cho cha.

Nói rồi cậu đi thẳng về nhà, gọi cho anh bằng máy ở nhà.

Máy không thông, anh không mở máy, cậu gọi đi gọi lại máy vẫn không kết nối, cậu càng tuyệt vọng hơn…đôi mắt cậu đỏ hoe vì lo sợ càng chậm tiền cơ hội cho cha cậu càng ít hơn, nếu có ai đó cho cậu vay tạm.

– Chuyện gì vậy, tôi thấy cậu hoảng lắm?_ chị người làm thấy cậu cứ bấm điện thoại một cách nóng nảy liền hỏi_

– Có ai đó cho vay tiền không chị?

– Vay bao nhiêu?

– Khoảng trăm triệu.

– Cậu đùa à, nhiều vậy có tụi cho vay mới có thôi chứ ai có.

– Ai cho vay cũng được miễn là có chỗ chịu cho vay là được. Chị chỉ giùm em đi.

– Cậu đừng dây dưa với chúng, tụi nó hút máu cậu chứ không phải chơi đâu.

– Cứu mạng đó chị, làm ơn chỉ giúp em đi.

– Cậu không hối hận chứ?

Cậu gật đầu dứt khoát, bây giờ làm gì cậu cũng làm chỉ cần cứu được cha cậu.

Chị giúp việc gọi cho ai đó, một lát sau có một người đàn ông đến dẫn cậu đi.

– Người này là anh tui đó, anh ấy cũng từng vay tiền tụi nó mà mất nhà mất cửa luôn. Cậu liệu suy nghĩ kỹ đi.

– Không sao mà.

Nhờ vậy Tùng vay bọn cho vay nặng lãi một trăm triệu đồng lãi 12. Đóng tiền xong cả nhà thở phào một hiệp, bây giờ chỉ việc chờ đợi kết quả từ bệnh viện.

Cha Tùng vẫn còn ở phòng hồi sức chẳng ai trong nhà có thể vào trừ việc nhìn từ ngoài cửa. Con Lam được phân về nhà chăm mấy đứa em và coi nhà. Tùng biết mình không thể túc trực suốt được, cậu còn những hợp đồng đã được lên lịch nên nhiệm vụ này do mẹ cậu vả Sơn đảm nhiệm. Nhiệm vụ của cậu là cung cấp kinh phí cho gia đình sinh hoạt và phí bệnh viện cho cha cậu.

Đã hai tuần nay rồi cha cậu đã qua được cơn thập tử nhất sinh nhưng bệnh viện yêu cầu mổ lại lần nửa để không gây hậu quả xấu về sau _ gia đình cậu hiểu đại loại là vậy chứ cũng không hiểu lắm về nghề nghiệp chuyên môn của người ta_ sau một hồi giải thích cuối cùng kết lại một câu đóng tiền để mổ thêm lần nửa.

Cậu ngồi thừ người trên ghế ở phòng khách nhỏ chẳng buồn mở đèn. Chỉ có ánh sáng vàng vọt từ phía trong hắt ra. Cậu chẳng biết kiếm tiền ở đâu bây giờ, cậu đã cầm giấy tờ nhà đất ở quê để lấy tiền cho lần mổ trước. Chạy vạy khắp nơi quen biết, thân lạ gì cậu cũng mượn để đóng đủ thứ chi phí, thuốc men. Thậm chí cả mấy người bạn ở Đà Lạt đã lâu không gặp cũng được thằng Xuân vận động giúp cậu hết mình. Nhưng bạn cậu ai cũng nghèo hoặc trung bình, làm gì mà có cho mượn hoài…

…có mỗi anh là niềm hy vọng của cậu nhưng anh chẳng hề chịu nghe máy cậu gọi. Cậu đã cố gắng dẹp bỏ mọi tự ái cá nhân để gọi cho anh …cậu thấy ấm ức trong lòng vô cùng….nhưng cậu cần cứu cha. Cậu sẽ làm mọi điều dù cho ai có nói gì, chỉ cần nghỉ tới cha cậu sẽ không mở mắt ra nửa …mọi thứ trong đầu cậu quay cuồng…..

Nhìn dáng vẻ rầu rỉ của cậu mập mờ giữa tranh tối tranh sáng trong phòng khách nhỏ ngoài hành lang..có ai đó động lòng.

Bóng người ngồi xuống cạnh cậu, làm cậu giật mình. Ai đó tới gần mà cậu không hề phát giác. Mùi rượu xộc vào mủi cậu làm cậu nhận ra là người say ..và còn ai xa lạ…anh về, vào nhà và đến bên cạnh lúc nào cậu cũng không hay chứng tỏ cậu đã không còn để ý gì xung quanh nổi nửa ngoài chuyện cha cậu.

…Anh lại say, mùi rượu từ người anh bốc ra nồng nặc đến như vậy cơ mà, và khi say anh lại mới có cái thái độ thân mật là ngồi bên cậu dịu dàng như vậy. Nhưng phút giây này đối với cậu là cần thiết, nó làm sóng gió trong lòng cậu dịu lại. It ra không phải là anh của lạnh lùng của xa cách. Anh gần gũi, dù tỉnh rượu anh lại chẳng nhớ gì.

– Anh say à?

Giọng cậu thật dịu dàng thật âu yếm, nó làm cho trái tim ai đó bị rúng động vì đã không thể phòng bị trước….

..(..im lặng..)..

– Này say đến không nói nổi à.

Cậu lay lay vai anh đang ngồi ngả người, dựa hẳn ra lưng ghế. Sự đụng chạm làm anh hưng phấn thích thú, nhưng cậu không biết. Cậu dí sát mặt lại gần hơn, nhìn cho rõ giữa cái phòng khách ngoài hiên không được bật đèn,

Mùi cơ thể cậu thoang thoảng trong gió nhẹ làm anh thấy dễ chịu. Anh hít một hơi thật mạnh để cảm nhận cái mùi hương làm anh thích thú. Tại sao anh lại thấy thích thú, thấy dễ chịu anh cũng không biết. Nhưng anh đang thèm muốn…nó đang rạo rực trong lòng..

– “ Kim Thành chết tiệt toàn gieo những thứ kỳ quái cho mình…”

Anh kéo mạnh cánh tay đang lay vai mình, làm cả người Tùng chúi nhủi trên người anh. Anh ôm cậu thật chặt và không sai…một cảm giác ấm áp len lỏi vào người.

– Thôi đừng…. buông em ra đi, hôm nay không được đâu.

Nghe như có tiếng sét đánh ngang tai làm anh tỉnh người, những cảm giác đê mê vừa có bay mất.

Gì mà hôm nay không được…vậy có nghĩa là không phải là lần đầu tiên anh ôm cậu, mà anh nhớ là anh chưa từng làm điều đó…Tùng vẫn không nhận ra thài độ Vũ Phong đang thay đổi trong cảnh tranh tối tranh sáng đó, cậu nói như chia sẻ tâm sự

– Hôm nay tâm trạng em chán lắm đây, anh say rồi thì đi ngủ đi. Thiệt tình trông anh mãi không thèm nghe máy em gọi, bây giờ gặp thì say. Anh ác với em thật đó…_ cậu thở dài_ mai thức dậy làm ơn đồng ý giúp đỡ em một cái, em mang ơn suốt đời…

– Tại sao tôi phải giúp cậu?

Tùng đứng phắt dậy, lùi lại một bước nhìn vào cái bóng tối đang che khuất gương mặt anh trong đó, và cái giọng gay gắt lạnh nhạt đó thì không lẫn vào đâu được.

– Anh…anh không …say?.

– Tại sao cậu nghĩ tôi say?

– Mùi rượu…không phải…người anh..

Anh kéo nhẹ áo rồi chắt lưỡi

– Rượu đổ ..

– Đổ…không thể.._cậu thực sự lo lắng_

– Vậy cậu vẫn ăn nói với tôi cái kiểu đó khi tôi say à?. Và cái gì mà hôm nay không được đâu…những hôm khác thì được, mà được cái gì..?

Giọng anh ngày càng trầm, càng sắc làm cậu lắp bắp,

– Không có gì ..gì…không có gì đâu anh nghe nhầm đó thôi…”không thể để anh ấy biết được nếu không mình sẽ tội nghiệp lắm”.

– Cậu nghĩ cậu có thể chối quanh co với tôi sao…..NÓI!!!!!_anh nạt lới_ đừng bịa chuyện với tôi…VÀ_ anh ngắt từng chữ_ cậu – muốn – xin – gì vào ngày mai…tôi không nhớ là tôi có nói sẽ giúp cậu bất cứ việc gì.

Khi nghe tới việc anh sẽ không giúp cậu bất cứ việc gì, cậu suy sụp hẳn. Cậu đứng lặng người đôi mắt không chút thần sắc. Niềm hy vọng cuối cùng của cậu đã bị sự sơ xuất của cậu làm cho cậu đang mất cơ hội.

– Anh làm ơn giúp em một lần đi_giọng cậu lạc đi_một lần thôi, em thề sẽ không cầu xin anh bất cứ điều gì nửa. Dù có chết cũng không xin anh giúp thêm lần nào nửa đâu.

Vũ Phong cảm thấy toàn thân anh tê dại khi nghe những gì Tùng vừa nói, nó như một con dao đâm xuyên lồng ngực..Anh nhắm mắt lại, cố dằn những cảm xúc mới mẻ lần đầu tiên nhen nhúm trong lòng. Anh muốn mình bình tĩnh không muốn mình bị chi phối…anh không muốn mình thua cuộc …anh không thể để một người dối trá như Tùng làm ảnh hưởng đến anh.

Cậu cố gắng bước lại gần hơn ngồi xuống đất. Đúng hơn là quỳ trên gối trước mặt anh. Cậu chạm vào đầu gối anh nhẹ nhàng…

– Em không còn đường nào nửa mới phải nhờ anh giúp, cha em cần một số tiền lớn để mổ..

– Lại là bệnh thập tử nhất sinh à?.

Tùng nuốt nghẹn, ráng bỏ qua lời cay độc vừa thốt từ miệng anh. Cậu phải cố gắng, cậu biết chẳng còn cơ hội nếu bây giờ cậu để anh đi hay cậu vì tự ái mà cậu không tiếp tục xin xỏ anh.

– Hôm trước cha em trên đường về nhà bị tai nạn, đã mổ một lần rồi. Bác sĩ bảo chuyển biến rất tốt.

Tôi không muốn biết những chuyện đó, anh dợm đứng lên, cậu vội vàng nắm tay anh lôi lại…

– Nghe em nói hết. Một lần thôi, anh sẽ không nghe em làm phiền anh nửa đâu…làm ơn

Vũ Phong cảm nhận rõ bàn tay đang giữ tay anh run rẩy, nhưng nó thật ấm thật dễ chịu khi nắm vào tay anh. Nó thuyết phục anh ngồi lại,

Tùng nhận rõ anh chịu ngồi lại là có hội thuyết phục anh, cậu nắm chặt tay anh hơn như thể để giữ không cho anh đứng lên đi mất.

– Anh ơi!_giọng cậu thật tha thiết_ chỉ cần mổ thêm một lần thì cha em có cơ hội hồi phục, lần trước cha đã hồi phục tốt rồi nhưng nếu không mổ lần nửa sẽ khó mà giữ tính mạng lâu….

– Rồi cậu muốn gì?

Cậu nắm chặt bàn tay anh đưa lên môi hôn thật chặt. Và anh không hề có ý định rút tay lại, cậu biết mình có cơ hội rồi.

– Em cần tiền cho ca mổ tới. Ca mổ trước đã làm cả nhà không còn gì, bây giờ thực sự không thể tìm ra tiền nửa. Anh là niềm hy vọng cuối cùng cho tính mạng của cha em rồi… xin anh, anh rủ chút lòng giúp em lần này đi….

Vẫn chưa nghe anh trả lời…đôi bàn tay cậu vô thức cứ nắn nắn bóp bóp bàn tay anh mà cậu vẫn nắm nảy giờ.

– Một lần thôi không có lần nửa đâu. Em sẽ làm trâu ngựa cho anh suốt cuộc đời để trả món nợ này, trả hết những gì em nợ anh mất bao lâu cũng không sao….…anh yên tâm, em thề, không có gì thêm nửa ngoài lần này đâu…một lần thôi…

– Cậu cần bao nhiêu?

Tùng lập tức ngẩn mặt nhìn anh mà quên mất phải trả lời, cậu mừng quá mà quên cả trả lời..

– Không cần phải mừng như vậy, tôi chưa nhận lời mà.Tôi muốn biết bao nhiêu xem cả cuộc đời cậu có trả nổi không..hay cậu có gì đáng giá để đổi.

– Chỉ có giấy tờ nhà ở quê nhưng cũng cầm rồi_ cậu nói giọng xịu lơ thất vọng_

– Vậy không còn gì nửa à? Vậy cậu lấy gì thế nợ cho tôi.

Cậu im lặng, có gì trong nhà cậu đáng giá ngoài giấy tờ nhà mà cậu đã thế cho bọn cho vay nặng lãi rồi.

– Không có gì đáng giá cả….nhưng em xin anh…em sẽ ký giấy nợ, em sẽ làm việc trả lại cho anh….trả cả tiền lời luôn….bao nhiêu dù mất bao lâu cũng trả đủ…xin đừng bỏ em trong lúc này mà… xin anh

Cậu không để ý anh vẫn để cậu vò vò bàn tay anh nảy giờ mà không nói gì…chứng tỏ anh thích điều đó, và nếu vậy chỉ cần cậu tha thiết hơn thì cậu chắc sẽ toại nguyện.

– Vậy cậu cần bao nhiêu?

– Năm…năm..

– Năm triệu?,

– Không..năm…mươi triệu..

– Được, vậy tôi mua cậu năm mươi triệu.

– Hả! _Cậu tròn mắt nhìn anh không hiểu,_Mua?

– Phải mua cậu?

– ….(vẫn chưa hiểu, vì không hề nghỉ tới)

– Mua cậu_anh chỉ vào ngực cậu_

– Mua em?

– Vẫn không hiểu sao, tự do của cậu tôi đã mua rồi, cậu còn lại gì…

– Còn …..còn…bản thân em

– Không, trả lời chính xác hơn nửa

– Con.. người…

– Đúng, chính xác hơn là cơ thể cậu…Cậu biết các cô gái bao nhận tiền của đàn ông thì phải bán lại những gì không.

Tùng gật gật đầu

– Cho cậu một đêm để suy nghĩ, ngày mai có thể trả lời tôi.

Anh đứng lên bỏ đi nhưng Tùng chạy vội theo..

– Bán.

– Không cần suy nghĩ à. Cậu có biết hàng tôi mua rồi có thể bán lại không, nguyên tắc kinh doanh là vậy.

Tùng thật sự run khi nghe hai chữ ‘bán lại’. Anh là mafia buôn người sao..cậu không thể mở miệng trả lời, cậu sợ. Cậu đã từng bị anh bỏ tù, bị anh bắt ký giấy nợ khống thì bán cậu…có thể lắm chứ…cậu đang đứng trước một quyết định đáng sợ.

– Nhìn cậu vậy là đã có câu trả lời rồi, nhưng không sao cứ để thêm một đêm tôi sẽ nghe cậu trả lời cũng được.

Anh quay lưng bỏ đi.

– Bán_giọng cậu không còn nghe thấy rỏ nửa_

Bàn tay cậu nắm tay anh giữ lại. Anh cảm thấy rõ nó đang run rẩy và ướt đẫm mồ hôi, cậu đang sợ.

– Được, mua.

Anh vuốt nhẹ tóc cậu, khuôn mặt cậu nhợt nhạt thấy rõ dù dưới ánh sáng lờ mờ từ trong hắt ra.

– Mua cậu năm mươi triệu vẫn còn mắc, nhưng không sao dù gì cũng là Mới…có nên thử hàng trước khi giao tiền không…

Vuốt ngược mái tóc cậu trượt xuống tận gáy anh vén nhẹ mớ tóc đang che mất cái cổ cậu để lộ ra làn da bánh mật mời gọi. Cúi nhẹ xuống, mút thật mạnh lên nơi da lồ lộ đó Vũ Phong để lại một dấu hôn đỏ ửng.

Vũ Phong thích thú vì anh nghe vị ngọt ngào lan tỏa trên môi anh, đẩy nhẹ cái đầu đang ngoan ngoãn chờ anh sang một bên,. Vũ Phong luồn tay ra sau vuốt ve đôi bờ vai tròn trịa, rắn chắc. Ngón tay anh lần ra nếp cổ áo, kéo nhẹ xuống dần cho đến khi lộ bờ vai trần, nếp áo trễ đến đâu môi anh lần theo tới đó…anh nhận thấy hai tay cậu đang nắm chặt phần ngực áo của anh chịu đựng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.