Chiếc Nhẫn Đi Lạc

Chương 2




– Nhưng tôi có làm gì đâu mà phải điều tra?

– Có thể cậu không làm, thực hư sẽ được điều tra sau, còn bây giờ có người thưa cậu trộm đồ của họ thì cậu phải hợp tác điều tra thôi, việc cũng nên làm mà…

Thấy mặt cậu vừa tái vừa đỏ, anh công an trấn an.

– Nếu cậu không làm gì phạm pháp thì cậu cũng nên điều tra làm rõ để cậu không mang tiếng trộm cắp. Bây giờ tôi hỏi cậu vài câu, sau đó vụ án này sẽ được điều tra. Cậu tên đềy đủ là … năm sinh….địa chỉ thường trú… đúng không?

– Vâng đúng. Nhưng họ thưa tôi lấy gì của họ vậy?

– Nhẫn, một chiếc nhẫn trị giá bốn trăm triệu đồng, mà cậu phải biết quá năm trăm ngàn là phạm tội hình sự rồi.

– Chiếc nhẫn?…năm trăm triệu?..vô lý..

Bất chợt cậu đưa tay sờ lên ngực áo, không lẽ cái nhẫn này, nhưng anh ta bảo chỉ vài trăm…mà anh ta đâu có nói vài trăm ngàn…nhìn anh ta cũng đâu có vẽ là người giàu có tới mức nhẫn cầu hôn trị giá mấy trăm triệu đồng vậy..

Thấy cậu biến sắc, anh công an thấy rõ vấn đề rằng cậu không phải không biết gì về cái nhẫn mất cắp…anh ôn tồn nói tiếp..

– Nếu cậu biết gì về vật mất cắp, hay cậu nhặt được thì cũng nên sớm trình bày cho chúng tôi rõ để chúng tôi còn có thể giúp cậu chứ nếu không…. với món đồ giá trị lớn như vậy tôi cậu sẽ nặng lắm đó..

– Nhưng người ta cho tôi mà.._ cậu buộc miệng_ tôi không lấy..

– Cho cậu, có ai làm chứng không, cho như thế nào, ở đâu..?

-Ôi trời!..lúc đó có ai làm chứng đâu

Cậu tháo chiếc nhẫn khỏi cổ đặt xuống bàn rồi cậu kể cho anh công an nghe làm sao cậu có chiếc nhẫn.

– Nếu ăn cắp tôi đâu có dại mà đem đi khắp như như vầy chứ, hôm qua tôi định đem trả rồi nhưng do bận suốt cả ngày nên không đi, tôi định trưa nay đi trả đó chứ.

Cậu thấy anh công an ghi lại những gì cậu nói rồi lấy cái bao ny lông bỏ cái nhẫn vào. Cậu cảm giác được vấn đề không đơn giản là chỉ hỏi vài câu nữa..

– Sự việc đã như vậy thì bây giờ tôi giữ cậu ở lại đây để 2 bên gặp nhau làm rõ. Cậu ngồi đây chờ một lát.

” Ôi trời ơi cũng cái tật lanh chanh của mình mà rước vạ vào người đây, giúp hắn bây giờ hắn thưa mình trộm cắp nữa cơ đấy. ….mà họ có nhầm không trông hắn làm gì có vẽ giàu đến mức…. chiếc nhẫn cầu hôn trị giá cả một gia tài ấy chứ….. làm sao bây giờ, hôm nay đến nhận chỗ thực tập mà mình không đến mai mốt biết kiếm chỗ làm ở đâu để tốt nghiệp đậy trời…nghèo còn gặp cái eo này nữa..thiệt là..”

Cậu ngồi chờ khoảng hai tiếng đồng hồ thì anh công an cùng hai người nữa đi vào, anh công an nhìn cậu nói

– Đây là luật sư của ông Vũ Phong, ông Vũ Phong bận việc nên ủy thác cho luật sư của ông ấy, còn người này cậu có biết không?

Anh công an chỉ người đàn ông còn lại. Cậu khẽ nheo nheo mắt suy nghĩ,

– Không, có lẽ không, nhưng hình như có thấy qua..

– Tôi là người tài xế taxi mà tối hôm đó cậu gọi xe tôi để đưa bạn cậu về. Tôi tên Quang

– À, chào anh

– Hai người ngồi đi.

– Chúng tôi mời anh Quang đây đến để nhận diện người gọi xe cho ông Vũ Phong, do ông ấy say quá không nhớ nỗi. Chúng tôi định tìm manh mối đầu tiên là những người tiếp cận ông Vũ Phong tối hôm đó để tìm cái nhẫn, nhưng bây giờ cái nhẫn đã ở đây và đặc biệt một chút là cậu ấy bảo đã được ông Vũ Phong tặng nhẫn chứ không phải cậu ấy lấy. Chắc chúng ta phải mời ông Vũ Phong đến để xác nhận lại..?

– Tôi nghĩ thân chủ của tôi cũng không xác nhận được đâu, vì ông ấy không nhớ nỗi mà.

– Nhưng thật là tôi không lấy cắp, ông ấy tặng tôi đấy chứ.

– Cậu không nghĩ là sai khi nhận món quà quá đắt tiền của một người không quen biết, vả lại anh ta say nữa.

– Tôi không nhận, là anh ta cố đeo vào tay tôi, và lúc đó tôi tháo không ra.

– Cậu cố tình tháo không ra?_ông luật sư khẳng định_

– Tôi tháo không ra thật mà, tôi phải về vuốt xà bông mới lấy ra được đó chứ, tôi cũng định mang trả mà.

– Cậu chỉ định thôi, nếu không tìm ra cậu, cậu có nói sẽ trả nó không?_ông luật sư kết tội_

– Này anh không được vu oan cho tôi _cậu bắt đầu thấy bực mình_ lúc đó tôi cũng hỏi anh ta cái nhẫn trị giá bao nhiêu, anh ta bảo chỉ vài trăm ai mà ngờ những vài trăm triệu kia chứ, biết vậy tôi không giúp đỡ anh ta là tốt hơn không..

Anh công an lên tiếng

– Cậu có thể giải thích chi tiết một chút cho những lời nói của cậu không?

Cậu đắn đo, chắc muốn thoát vụ này phải kể chi tiết quá, và cậu quyết định:

– Là như vầy…

Cậu kể chi tiết câu chuyện, đành phải đem chi tiết cậu bị cầu hôn nói ra luôn cho rõ ràng lý do tại sao cái nhẫn lại xuất hiện.

Anh tài xế và anh công an đang cố nhịn cười làm cậu xấu hổ không có lỗ mà chui xuống, còn ông luật sư thì đỏ mặt tía tai. Cậu vừa dứt câu ông luật sư đã nói như hét vào mặt cậu.

– Hoang đường, thân chủ tôi là người bình thường, không phải là kẻ bệnh hoạng. Cậu ta vừa cầu hôn xong, dù là thất bại nhưng cũng đủ bằng chứng cậu ta không phải người như cậu nói. Cậu bịa chuyện để tránh tội thôi…

– Đề nghị ông không kết luận như thế khi chưa có bằng chứng rõ ràng, xúc phạm đến người khác.

– Cho tôi nói một câu _ bác tài xế lên tiếng_ tôi thấy cậu ấy nói chuyện cũng không hẳn là phi lý. Nói thật tôi nhớ rõ mặt cậu ấy để nhận diện là vì 2 vị khách buổi tối hôm đó hơi đặc biệt nên làm tôi nhớ…

– Anh nói rõ hơn xem?

– Tôi cũng nghĩ họ là tình nhân, vì một người gọi xe cho người kia về, cậu ấy cho tôi địa chỉ của anh kia dặn tôi chở về cẩn thận, rồi.. anh kia còn chủ động hôn tạm biệt cậu ấy nữa nên tôi nghĩ họ là tình nhân. Ai ngờ nếu xảy ra trường hợp hiểu lầm này cũng có thể lắm, vì cậu kia đang say mà chắc không làm chủ bản thân thôi.

Ông luật sư im lặng.

– Tôi nghĩ nếu là hiểu lầm thì nên gọi ông Vũ Phong để xác nhận lại, không nên hiểu lẩm người khác dù gì cậu ấy cũng giúp đỡ ông Vũ Phong.

– Có thể cậu ta giúp người qua đường nhưng thấy vật chất thì sinh lòng tà tâm. Có ai khẳng định cậu ta không cố tình không đem trả chiếc nhẫn, cậu ta chỉ lợi dụng có người làm chứng thân chủ tôi hôn cậu ta để dựng nên chuyện cầu hôn gì đó, anh Quang có tận mắt thấy cậu ta được cho nhẫn không?

– Không tôi không thấy.

– Cho nên cậu ta phải bị tam giữ cho đến khi kết án.

-Trời!.

Dúng là cậu chỉ biết kêu trời.

Cậu bị giữ lại phường một đêm, thật tai bay vạ gởi. Nằm ở phòng tạm giữ cậu chán nản vô cùng.

Công việc đang thuận lợi, cậu đã cố gắng nhiều năm qua và sắp đạt đến đích, vậy mà lại bị dính vào việc này…không biết rồi sẽ ra sao đây, cậu có được minh oan không, hay cậu phải ở tù vì cái tội lãng nhách đây.

Mà nếu ở tù thì cậu ăn nói làm sao với cha mẹ đây, liệu cha mẹ cậu có tin không, rồi ai phụ cha mẹ cậu nuôi mấy đứa em ăn học, tụi nó học giỏi vậy mà,.. rồi có một người anh tù tội mấy đứa em cậu có bị ảnh hưởng không…_cậu cứ suy nghĩ loạn cả lên_..Có một thằng anh bị đồng tính đã bị kỳ thị rồi, bây giờ thêm tù nữa không biết ra làm sao.

Càng nghĩ cậu càng bi quang, cậu thấy như cả xã hôi đang dè bĩu cậu.

” Mai mốt ai cho gì phải bắt ghi giấy đàng hoàng, mà không không nhận gì của ai hết cho chắc…giấy tờ gì…giấy tờ…giấy tờ..phải rồi tờ giấy hắn ta ghi cho mình, ghi rõ ràng, có ký tên nữa. Trời ơi sao mình có thể quên chứ…ôi trời mình được cứu rồi.

Cậu thắc thỏm không ngủ chờ trời sáng, mới thấy anh công an bước vào cậu đã la toáng lên rồi.

– Tôi có bằng chứng…để ở nhà…để ở nhà.!!!!!!!!!.

Thế là cậu được hộ tống về đến nhà trọ, lục tìm trong cái quần tây cậu mặc hôm đó_ may mà bận quá cậu chưa mang đi giặt.

Tờ cam kết kết hôn được đặt ngay ngắn trước mặt ông luật sư, với chữ ký của ông chủ rõ ràng dù không ngay ngắn nhưng cũng nhận ra được

– Ông nghĩ sao?

– Thôi được nhưng nếu vậy cậu giải thích vì sao cậu không mang trả khi cậu có địa chỉ đây._ ông luật sư vẫn cứ cố bắt bẻ_

– Tôi đã bảo tôi bận đi làm, tôi giải thích rồi. Ông có thể đi xác minh.

– Được, tôi sẽ xác minh, dù gì cậu vẫn còn bị giữ ở đây, cho đến khi hết hạn tôi sẽ xác minh.

Cậu nhìn anh công an dò hỏi

– Đúng, chúng tôi chỉ được giữ đến 4 giờ, qua giờ đó thì ông biết rồi đó.

Vậy là cậu phải ngồi chờ, nhưng cậu không nghĩ u ám như đêm qua nữa, tưởng gì xác minh chỗ làm thì cậu không sợ vì cậu bận suốt ngày hôm qua mà.

Sau 4 giờ cậu được thả, đơn thưa cũng được rút về. Cậu nhận tiếng xin lỗi qua loa của ông luật sư nhưng không sao cậu không cần, bây giờ cậu cất được hòn đá trong lòng thì còn gì bằng.

Nhưng cậu không ngờ mọi chuyện chẳng kết thúc êm xuôi như cậu nghĩ. Hôm sau đến chỗ làm..

– Xin lỗi cậu làm việc rất tốt.. nhưng cậu biết đó, hôm qua có người đến điều tra cậu…mọi chuyện bây giờ ai cũng biết…nửa tin nửa ngờ thì thật khó cho mọi người chú tâm làm việc khi mà cạnh mình có người không ngay thẳng. Cậu tìm chỗ nào tốt hơn vậy.

Do ông luật sư hù mọi người rằng không được thông đồng làm chứng giả cho cậu, cậu là người như vầy…như vầy.. nói chung là không có gì là tốt đẹp cho cậu. Cậu chính thức mất việc.

Hôm sau cũng vậy, mấy chỗ làm thay ca cho bạn bè cũng trả lời cậu y chang chỗ cậu làm khi cậu đến xin việc.

Nhưng còn chưa thê thảm bằng việc xảy ra vào cuối tuần. khi bà chủ nhà gọi cậu.

– Cậu tìm chỗ khác trọ giùm tui, mọi người ai cũng sợ mất đồ không an tâm làm việc, học hành. Hôm đó công an áp giải cậu về ai cũng biết, tui làm sao nói đỡ giùm cậu được. Cậu không đi thì họ đi, tui mà không còn khách thì lấy gì sống.. thôi cậu thông cảm tháng này tui không lấy tiền nhà cậu….

Vậy là cậu vô gia cư.

Cậu ngồi chống cằm bên bờ hồ Con Rùa

” Cũng tại cái thằng cha khốn khiếp đó bây giờ mình mất việc, mất chỗ ở, không có chỗ thực tập, bị mọi người coi là kẻ gian”

….nghĩ một lúc thấy tức tối quá cậu đứng dậy bắt xe đi một mạch.

” Đâu gần đây thôi, mình nhớ là số 335B.. đâu rồi 334..335 đây rồi 335B, nhà hắn đây rồi. Phải làm cho rõ mới được, đi gieo tiếng ác cho mình lung tung báo hại mình thất sơ thất sở”

Dừng trước căn biệt thự to lớn, với cánh cửa đen nặng nề. Cậu nhấn chuông hết sức, nhấn liên tục, ầm ỷ thiếu điều muốn bung cả chuông.

Ngay lập tức có người ra mở cổng ngay _ thực ra chạy ra xem chuyện gì, có kẻ nào mà dám phá nhà người ta như vậy_

– Này cậu làm gì đó, cậu có phải trẻ con đâu mà phá chuông cửa hả?

– Tôi không phá, tôi nhấn chuông gọi cửa. tôi muốn gặp ông chủ của mấy người.

kêu hắn ra đây, kêu cái kẻ ỷ mình có tiền thì ức hiếp người khác ra đây..

– Cậu có hẹn trước không, ông chủ không có nhà đâu.

– Trốn sao mà không có nhà chứ. Nếu có gan trốn thì tôi sẽ đứng đây chờ xem hắn có ở mãi trong nhà không..

– Cậu đi đi, không tôi tống cổ cậu đó.

Chưa giằng co tới đâu thì một chiếc xe hơi đen đỗ lại trước cổng. Cửa mở người đàn ông bước xuống.

– Có chuyện gì?

– Thưa ông chủ, cậu ta tìm ông chủ nhưng không có hẹn trước.

Người đàn ông quay qua nhìn cậu

– Cậu tìm tôi à? tôi không nhớ có việc gì phải gặp cậu cả..

Nhìn người đàn ông đang hỏi mình cậu không còn nhận ra cái gã say xỉn hôm đó nữa. Người này trông thật trang nhã, đầu tóc chải gọn gàng, khuôn mặt thanh tú nhưng rất đàn ông. Anh mặc chiếc áo sơ mi sọc đỏ cắt may tinh tế vừa ôm lấy thân hình nở nang, đóng bộ với chiếc quần tây đen, đôi giày chải sáng bóng, một tay đút vào túi quần, một tay vuốt lại mái tóc, anh hỏi lại lần nữa.

– Đúng người cậu cần gặp là tôi chứ?

“Đôi môi mấp máy cũng tuyệt, đôi môi đã từng hôn.. từng hôn lên môi mình, nó trông quyến rũ như thế mà hôm ấy mình nhận không ra”

– Này cậu…_ anh nói lớn_ cậu nên trả lời chứ cậu là người đến đây cơ mà.

Phải! cậu đến tìm anh để mắng vốn không phải để ngưỡng mộ, trời ơi cái bệnh của mình không lẽ trổi lên trong lúc này sao.

– À!_ cậu lắp bắp_tôi đến gặp ông Vũ Phong.

– Là tôi, cậu cần gì.

– Tôi là…là..là người giữ cái nhẫn của anh hôm anh say…

Nhìn cậu đang lúng túng khác với cái vẻ hung hăng lúc nảy anh thấy khi cậu giằng co với người bảo vệ, anh thấy cũng buồn cười. Mà chuyện đó anh đã được báo cáo là giải quyết ổn thỏa rồi sao bây giờ còn người đến tìm anh nữa.

– Mời cậu vào trong đi ta nói chuyện tiếp.

Cậu theo anh vào trong, căn nhà giống một khách sạn hơn là nhà người bình thường ở, dù vậy vẫn được trang trí gần với thiên nhiên, chắc là theo sở thích của ông chủ.

– Mời cậu ngồi.

Ngồi xuống bộ ghế xalong anh chỉ cậu ngó quanh một vòng. Để cậu thỏa mãn sự tò mò một lát anh mới lên tiếng hỏi.

– Từ hôm tôi say tôi đi công việc đến lúc nảy mới về tới là gặp cậu. Tôi được biết là mọi chuyện do tôi say quá mà gây ra sự hiểu lầm chỗ cậu, tôi cũng định khi về sẽ đến xin lỗi cậu và hậu tạ cậu đã giữ chiếc nhẫn giùm tôi, cũng là cám ơn cậu đã giúp tôi gọi xe về nhà, không ngờ cậu đến tìm tôi trước.

” Vậy là anh ta định dùng tiền để lấp lỗi của anh ta đây mà, chắc nghĩ hạng nghèo kiết xác như mình quăng cho mấy đồng còm là xong chắc.”

– Tôi không tới đây để xin tiền.

– À không, tôi không có ý đó, tôi chỉ nghĩ là chút lòng thành tôi cảm ơn cậu thôi chứ nếu cậu cần giúp đỡ gì khác tôi sẵn lòng giúp cậu để tỏ lòng tôi cám ơn cậu, mong cậu đừng hiểu lầm…mà tôi nghĩ cậu cũng cần giúp đỡ nên mới tới tìm tôi.

” Biết vậy mình đừng vác xác tới đây, bây giờ bị người ta nghĩ mình tới đây làm tiền họ. Cũng tại mình, định tới đây chửi hắn một trận ai ngờ cái bệnh ham trai của mình tái phát bất ngờ làm cho mình bị bẽ mặt như vầy đây”

Thấy cậu không nói gì anh hỏi tiếp

– Cậu đừng ngại ngùng, tôi có thể giúp cậu ngoài cả những gì cậu có thể nghĩ tới.

– Tôi không tới để đòi cám ơn. Tôi xin phép về đây.

– Khoan đã cậu không nên hiểu lầm, cậu không nên tức giận, có lẽ tôi nói không khéo nhưng cậu nên để tôi giúp nếu cậu gặp khó khăn.

– Phải anh nên giúp tôi, tôi nghĩ cũng không sai. Tôi đến đây là để chửi anh mà.

Anh tròn mắt nhìn cậu đầy ngạc nhiên

– Tôi định đến đây chửi anh một trận đây, tôi tức quá không thể chịu nổi nữa. Anh có biết chỉ vì ba cái chuyện vớ vẫn của anh mà anh báo hại tôi bị công an bắt giữ gây bao nhiêu hiểu lầm cho tôi không. Bây giờ người ta nghĩ tôi là thằng biến thái là kẻ cướp, tôi bị mất việc, mất chỗ ở, thậm chí chỗ thực tập tốt nghiệp cũng không đăng ký được…

…anh cười gì chứ… hạng giàu có như anh làm sao biết được người nghèo như chúng tôi phấn đấu như thế nào để sống không _càng nói càng hăng, cậu trút cả bao nhiêu nỗi bực tức trong lòng mấy ngày qua_ mọi chuyện sắp kết thúc thì bị anh phá đám tan tành hết trơn, bây giờ tôi không việc làm lấy gì đi học đây, tôi không thân không thế bây giờ biết xin thực tập ở đâu để tốt nghiệp đây, trời ơi cả cơ hội tìm công việc cũng không còn.. – Nhưng tôi có làm gì đâu mà phải điều tra?

– Có thể cậu không làm, thực hư sẽ được điều tra sau, còn bây giờ có người thưa cậu trộm đồ của họ thì cậu phải hợp tác điều tra thôi, việc cũng nên làm mà…

Thấy mặt cậu vừa tái vừa đỏ, anh công an trấn an.

– Nếu cậu không làm gì phạm pháp thì cậu cũng nên điều tra làm rõ để cậu không mang tiếng trộm cắp. Bây giờ tôi hỏi cậu vài câu, sau đó vụ án này sẽ được điều tra. Cậu tên đềy đủ là … năm sinh….địa chỉ thường trú… đúng không?

– Vâng đúng. Nhưng họ thưa tôi lấy gì của họ vậy?

– Nhẫn, một chiếc nhẫn trị giá bốn trăm triệu đồng, mà cậu phải biết quá năm trăm ngàn là phạm tội hình sự rồi.

– Chiếc nhẫn?…năm trăm triệu?..vô lý..

Bất chợt cậu đưa tay sờ lên ngực áo, không lẽ cái nhẫn này, nhưng anh ta bảo chỉ vài trăm…mà anh ta đâu có nói vài trăm ngàn…nhìn anh ta cũng đâu có vẽ là người giàu có tới mức nhẫn cầu hôn trị giá mấy trăm triệu đồng vậy..

Thấy cậu biến sắc, anh công an thấy rõ vấn đề rằng cậu không phải không biết gì về cái nhẫn mất cắp…anh ôn tồn nói tiếp..

– Nếu cậu biết gì về vật mất cắp, hay cậu nhặt được thì cũng nên sớm trình bày cho chúng tôi rõ để chúng tôi còn có thể giúp cậu chứ nếu không…. với món đồ giá trị lớn như vậy tôi cậu sẽ nặng lắm đó..

– Nhưng người ta cho tôi mà.._ cậu buộc miệng_ tôi không lấy..

– Cho cậu, có ai làm chứng không, cho như thế nào, ở đâu..?

-Ôi trời!..lúc đó có ai làm chứng đâu

Cậu tháo chiếc nhẫn khỏi cổ đặt xuống bàn rồi cậu kể cho anh công an nghe làm sao cậu có chiếc nhẫn.

– Nếu ăn cắp tôi đâu có dại mà đem đi khắp như như vầy chứ, hôm qua tôi định đem trả rồi nhưng do bận suốt cả ngày nên không đi, tôi định trưa nay đi trả đó chứ.

Cậu thấy anh công an ghi lại những gì cậu nói rồi lấy cái bao ny lông bỏ cái nhẫn vào. Cậu cảm giác được vấn đề không đơn giản là chỉ hỏi vài câu nữa..

– Sự việc đã như vậy thì bây giờ tôi giữ cậu ở lại đây để 2 bên gặp nhau làm rõ. Cậu ngồi đây chờ một lát.

” Ôi trời ơi cũng cái tật lanh chanh của mình mà rước vạ vào người đây, giúp hắn bây giờ hắn thưa mình trộm cắp nữa cơ đấy. ….mà họ có nhầm không trông hắn làm gì có vẽ giàu đến mức…. chiếc nhẫn cầu hôn trị giá cả một gia tài ấy chứ….. làm sao bây giờ, hôm nay đến nhận chỗ thực tập mà mình không đến mai mốt biết kiếm chỗ làm ở đâu để tốt nghiệp đậy trời…nghèo còn gặp cái eo này nữa..thiệt là..”

Cậu ngồi chờ khoảng hai tiếng đồng hồ thì anh công an cùng hai người nữa đi vào, anh công an nhìn cậu nói

– Đây là luật sư của ông Vũ Phong, ông Vũ Phong bận việc nên ủy thác cho luật sư của ông ấy, còn người này cậu có biết không?

Anh công an chỉ người đàn ông còn lại. Cậu khẽ nheo nheo mắt suy nghĩ,

– Không, có lẽ không, nhưng hình như có thấy qua..

– Tôi là người tài xế taxi mà tối hôm đó cậu gọi xe tôi để đưa bạn cậu về. Tôi tên Quang

– À, chào anh

– Hai người ngồi đi.

– Chúng tôi mời anh Quang đây đến để nhận diện người gọi xe cho ông Vũ Phong, do ông ấy say quá không nhớ nỗi. Chúng tôi định tìm manh mối đầu tiên là những người tiếp cận ông Vũ Phong tối hôm đó để tìm cái nhẫn, nhưng bây giờ cái nhẫn đã ở đây và đặc biệt một chút là cậu ấy bảo đã được ông Vũ Phong tặng nhẫn chứ không phải cậu ấy lấy. Chắc chúng ta phải mời ông Vũ Phong đến để xác nhận lại..?

– Tôi nghĩ thân chủ của tôi cũng không xác nhận được đâu, vì ông ấy không nhớ nỗi mà.

– Nhưng thật là tôi không lấy cắp, ông ấy tặng tôi đấy chứ.

– Cậu không nghĩ là sai khi nhận món quà quá đắt tiền của một người không quen biết, vả lại anh ta say nữa.

– Tôi không nhận, là anh ta cố đeo vào tay tôi, và lúc đó tôi tháo không ra.

– Cậu cố tình tháo không ra?_ông luật sư khẳng định_

– Tôi tháo không ra thật mà, tôi phải về vuốt xà bông mới lấy ra được đó chứ, tôi cũng định mang trả mà.

– Cậu chỉ định thôi, nếu không tìm ra cậu, cậu có nói sẽ trả nó không?_ông luật sư kết tội_

– Này anh không được vu oan cho tôi _cậu bắt đầu thấy bực mình_ lúc đó tôi cũng hỏi anh ta cái nhẫn trị giá bao nhiêu, anh ta bảo chỉ vài trăm ai mà ngờ những vài trăm triệu kia chứ, biết vậy tôi không giúp đỡ anh ta là tốt hơn không..

Anh công an lên tiếng

– Cậu có thể giải thích chi tiết một chút cho những lời nói của cậu không?

Cậu đắn đo, chắc muốn thoát vụ này phải kể chi tiết quá, và cậu quyết định:

– Là như vầy…

Cậu kể chi tiết câu chuyện, đành phải đem chi tiết cậu bị cầu hôn nói ra luôn cho rõ ràng lý do tại sao cái nhẫn lại xuất hiện.

Anh tài xế và anh công an đang cố nhịn cười làm cậu xấu hổ không có lỗ mà chui xuống, còn ông luật sư thì đỏ mặt tía tai. Cậu vừa dứt câu ông luật sư đã nói như hét vào mặt cậu.

– Hoang đường, thân chủ tôi là người bình thường, không phải là kẻ bệnh hoạng. Cậu ta vừa cầu hôn xong, dù là thất bại nhưng cũng đủ bằng chứng cậu ta không phải người như cậu nói. Cậu bịa chuyện để tránh tội thôi…

– Đề nghị ông không kết luận như thế khi chưa có bằng chứng rõ ràng, xúc phạm đến người khác.

– Cho tôi nói một câu _ bác tài xế lên tiếng_ tôi thấy cậu ấy nói chuyện cũng không hẳn là phi lý. Nói thật tôi nhớ rõ mặt cậu ấy để nhận diện là vì 2 vị khách buổi tối hôm đó hơi đặc biệt nên làm tôi nhớ…

– Anh nói rõ hơn xem?

– Tôi cũng nghĩ họ là tình nhân, vì một người gọi xe cho người kia về, cậu ấy cho tôi địa chỉ của anh kia dặn tôi chở về cẩn thận, rồi.. anh kia còn chủ động hôn tạm biệt cậu ấy nữa nên tôi nghĩ họ là tình nhân. Ai ngờ nếu xảy ra trường hợp hiểu lầm này cũng có thể lắm, vì cậu kia đang say mà chắc không làm chủ bản thân thôi.

Ông luật sư im lặng.

– Tôi nghĩ nếu là hiểu lầm thì nên gọi ông Vũ Phong để xác nhận lại, không nên hiểu lẩm người khác dù gì cậu ấy cũng giúp đỡ ông Vũ Phong.

– Có thể cậu ta giúp người qua đường nhưng thấy vật chất thì sinh lòng tà tâm. Có ai khẳng định cậu ta không cố tình không đem trả chiếc nhẫn, cậu ta chỉ lợi dụng có người làm chứng thân chủ tôi hôn cậu ta để dựng nên chuyện cầu hôn gì đó, anh Quang có tận mắt thấy cậu ta được cho nhẫn không?

– Không tôi không thấy.

– Cho nên cậu ta phải bị tam giữ cho đến khi kết án.

-Trời!.

Dúng là cậu chỉ biết kêu trời.

Cậu bị giữ lại phường một đêm, thật tai bay vạ gởi. Nằm ở phòng tạm giữ cậu chán nản vô cùng.

Công việc đang thuận lợi, cậu đã cố gắng nhiều năm qua và sắp đạt đến đích, vậy mà lại bị dính vào việc này…không biết rồi sẽ ra sao đây, cậu có được minh oan không, hay cậu phải ở tù vì cái tội lãng nhách đây.

Mà nếu ở tù thì cậu ăn nói làm sao với cha mẹ đây, liệu cha mẹ cậu có tin không, rồi ai phụ cha mẹ cậu nuôi mấy đứa em ăn học, tụi nó học giỏi vậy mà,.. rồi có một người anh tù tội mấy đứa em cậu có bị ảnh hưởng không…_cậu cứ suy nghĩ loạn cả lên_..Có một thằng anh bị đồng tính đã bị kỳ thị rồi, bây giờ thêm tù nữa không biết ra làm sao.

Càng nghĩ cậu càng bi quang, cậu thấy như cả xã hôi đang dè bĩu cậu.

” Mai mốt ai cho gì phải bắt ghi giấy đàng hoàng, mà không không nhận gì của ai hết cho chắc…giấy tờ gì…giấy tờ…giấy tờ..phải rồi tờ giấy hắn ta ghi cho mình, ghi rõ ràng, có ký tên nữa. Trời ơi sao mình có thể quên chứ…ôi trời mình được cứu rồi.

Cậu thắc thỏm không ngủ chờ trời sáng, mới thấy anh công an bước vào cậu đã la toáng lên rồi.

– Tôi có bằng chứng…để ở nhà…để ở nhà.!!!!!!!!!.

Thế là cậu được hộ tống về đến nhà trọ, lục tìm trong cái quần tây cậu mặc hôm đó_ may mà bận quá cậu chưa mang đi giặt.

Tờ cam kết kết hôn được đặt ngay ngắn trước mặt ông luật sư, với chữ ký của ông chủ rõ ràng dù không ngay ngắn nhưng cũng nhận ra được

– Ông nghĩ sao?

– Thôi được nhưng nếu vậy cậu giải thích vì sao cậu không mang trả khi cậu có địa chỉ đây._ ông luật sư vẫn cứ cố bắt bẻ_

– Tôi đã bảo tôi bận đi làm, tôi giải thích rồi. Ông có thể đi xác minh.

– Được, tôi sẽ xác minh, dù gì cậu vẫn còn bị giữ ở đây, cho đến khi hết hạn tôi sẽ xác minh.

Cậu nhìn anh công an dò hỏi

– Đúng, chúng tôi chỉ được giữ đến 4 giờ, qua giờ đó thì ông biết rồi đó.

Vậy là cậu phải ngồi chờ, nhưng cậu không nghĩ u ám như đêm qua nữa, tưởng gì xác minh chỗ làm thì cậu không sợ vì cậu bận suốt ngày hôm qua mà.

Sau 4 giờ cậu được thả, đơn thưa cũng được rút về. Cậu nhận tiếng xin lỗi qua loa của ông luật sư nhưng không sao cậu không cần, bây giờ cậu cất được hòn đá trong lòng thì còn gì bằng.

Nhưng cậu không ngờ mọi chuyện chẳng kết thúc êm xuôi như cậu nghĩ. Hôm sau đến chỗ làm..

– Xin lỗi cậu làm việc rất tốt.. nhưng cậu biết đó, hôm qua có người đến điều tra cậu…mọi chuyện bây giờ ai cũng biết…nửa tin nửa ngờ thì thật khó cho mọi người chú tâm làm việc khi mà cạnh mình có người không ngay thẳng. Cậu tìm chỗ nào tốt hơn vậy.

Do ông luật sư hù mọi người rằng không được thông đồng làm chứng giả cho cậu, cậu là người như vầy…như vầy.. nói chung là không có gì là tốt đẹp cho cậu. Cậu chính thức mất việc.

Hôm sau cũng vậy, mấy chỗ làm thay ca cho bạn bè cũng trả lời cậu y chang chỗ cậu làm khi cậu đến xin việc.

Nhưng còn chưa thê thảm bằng việc xảy ra vào cuối tuần. khi bà chủ nhà gọi cậu.

– Cậu tìm chỗ khác trọ giùm tui, mọi người ai cũng sợ mất đồ không an tâm làm việc, học hành. Hôm đó công an áp giải cậu về ai cũng biết, tui làm sao nói đỡ giùm cậu được. Cậu không đi thì họ đi, tui mà không còn khách thì lấy gì sống.. thôi cậu thông cảm tháng này tui không lấy tiền nhà cậu….

Vậy là cậu vô gia cư.

Cậu ngồi chống cằm bên bờ hồ Con Rùa

” Cũng tại cái thằng cha khốn khiếp đó bây giờ mình mất việc, mất chỗ ở, không có chỗ thực tập, bị mọi người coi là kẻ gian”

….nghĩ một lúc thấy tức tối quá cậu đứng dậy bắt xe đi một mạch.

” Đâu gần đây thôi, mình nhớ là số 335B.. đâu rồi 334..335 đây rồi 335B, nhà hắn đây rồi. Phải làm cho rõ mới được, đi gieo tiếng ác cho mình lung tung báo hại mình thất sơ thất sở”

Dừng trước căn biệt thự to lớn, với cánh cửa đen nặng nề. Cậu nhấn chuông hết sức, nhấn liên tục, ầm ỷ thiếu điều muốn bung cả chuông.

Ngay lập tức có người ra mở cổng ngay _ thực ra chạy ra xem chuyện gì, có kẻ nào mà dám phá nhà người ta như vậy_

– Này cậu làm gì đó, cậu có phải trẻ con đâu mà phá chuông cửa hả?

– Tôi không phá, tôi nhấn chuông gọi cửa. tôi muốn gặp ông chủ của mấy người.

kêu hắn ra đây, kêu cái kẻ ỷ mình có tiền thì ức hiếp người khác ra đây..

– Cậu có hẹn trước không, ông chủ không có nhà đâu.

– Trốn sao mà không có nhà chứ. Nếu có gan trốn thì tôi sẽ đứng đây chờ xem hắn có ở mãi trong nhà không..

– Cậu đi đi, không tôi tống cổ cậu đó.

Chưa giằng co tới đâu thì một chiếc xe hơi đen đỗ lại trước cổng. Cửa mở người đàn ông bước xuống.

– Có chuyện gì?

– Thưa ông chủ, cậu ta tìm ông chủ nhưng không có hẹn trước.

Người đàn ông quay qua nhìn cậu

– Cậu tìm tôi à? tôi không nhớ có việc gì phải gặp cậu cả..

Nhìn người đàn ông đang hỏi mình cậu không còn nhận ra cái gã say xỉn hôm đó nữa. Người này trông thật trang nhã, đầu tóc chải gọn gàng, khuôn mặt thanh tú nhưng rất đàn ông. Anh mặc chiếc áo sơ mi sọc đỏ cắt may tinh tế vừa ôm lấy thân hình nở nang, đóng bộ với chiếc quần tây đen, đôi giày chải sáng bóng, một tay đút vào túi quần, một tay vuốt lại mái tóc, anh hỏi lại lần nữa.

– Đúng người cậu cần gặp là tôi chứ?

“Đôi môi mấp máy cũng tuyệt, đôi môi đã từng hôn.. từng hôn lên môi mình, nó trông quyến rũ như thế mà hôm ấy mình nhận không ra”

– Này cậu…_ anh nói lớn_ cậu nên trả lời chứ cậu là người đến đây cơ mà.

Phải! cậu đến tìm anh để mắng vốn không phải để ngưỡng mộ, trời ơi cái bệnh của mình không lẽ trổi lên trong lúc này sao.

– À!_ cậu lắp bắp_tôi đến gặp ông Vũ Phong.

– Là tôi, cậu cần gì.

– Tôi là…là..là người giữ cái nhẫn của anh hôm anh say…

Nhìn cậu đang lúng túng khác với cái vẻ hung hăng lúc nảy anh thấy khi cậu giằng co với người bảo vệ, anh thấy cũng buồn cười. Mà chuyện đó anh đã được báo cáo là giải quyết ổn thỏa rồi sao bây giờ còn người đến tìm anh nữa.

– Mời cậu vào trong đi ta nói chuyện tiếp.

Cậu theo anh vào trong, căn nhà giống một khách sạn hơn là nhà người bình thường ở, dù vậy vẫn được trang trí gần với thiên nhiên, chắc là theo sở thích của ông chủ.

– Mời cậu ngồi.

Ngồi xuống bộ ghế xalong anh chỉ cậu ngó quanh một vòng. Để cậu thỏa mãn sự tò mò một lát anh mới lên tiếng hỏi.

– Từ hôm tôi say tôi đi công việc đến lúc nảy mới về tới là gặp cậu. Tôi được biết là mọi chuyện do tôi say quá mà gây ra sự hiểu lầm chỗ cậu, tôi cũng định khi về sẽ đến xin lỗi cậu và hậu tạ cậu đã giữ chiếc nhẫn giùm tôi, cũng là cám ơn cậu đã giúp tôi gọi xe về nhà, không ngờ cậu đến tìm tôi trước.

” Vậy là anh ta định dùng tiền để lấp lỗi của anh ta đây mà, chắc nghĩ hạng nghèo kiết xác như mình quăng cho mấy đồng còm là xong chắc.”

– Tôi không tới đây để xin tiền.

– À không, tôi không có ý đó, tôi chỉ nghĩ là chút lòng thành tôi cảm ơn cậu thôi chứ nếu cậu cần giúp đỡ gì khác tôi sẵn lòng giúp cậu để tỏ lòng tôi cám ơn cậu, mong cậu đừng hiểu lầm…mà tôi nghĩ cậu cũng cần giúp đỡ nên mới tới tìm tôi.

” Biết vậy mình đừng vác xác tới đây, bây giờ bị người ta nghĩ mình tới đây làm tiền họ. Cũng tại mình, định tới đây chửi hắn một trận ai ngờ cái bệnh ham trai của mình tái phát bất ngờ làm cho mình bị bẽ mặt như vầy đây”

Thấy cậu không nói gì anh hỏi tiếp

– Cậu đừng ngại ngùng, tôi có thể giúp cậu ngoài cả những gì cậu có thể nghĩ tới.

– Tôi không tới để đòi cám ơn. Tôi xin phép về đây.

– Khoan đã cậu không nên hiểu lầm, cậu không nên tức giận, có lẽ tôi nói không khéo nhưng cậu nên để tôi giúp nếu cậu gặp khó khăn.

– Phải anh nên giúp tôi, tôi nghĩ cũng không sai. Tôi đến đây là để chửi anh mà.

Anh tròn mắt nhìn cậu đầy ngạc nhiên

– Tôi định đến đây chửi anh một trận đây, tôi tức quá không thể chịu nổi nữa. Anh có biết chỉ vì ba cái chuyện vớ vẫn của anh mà anh báo hại tôi bị công an bắt giữ gây bao nhiêu hiểu lầm cho tôi không. Bây giờ người ta nghĩ tôi là thằng biến thái là kẻ cướp, tôi bị mất việc, mất chỗ ở, thậm chí chỗ thực tập tốt nghiệp cũng không đăng ký được…

…anh cười gì chứ… hạng giàu có như anh làm sao biết được người nghèo như chúng tôi phấn đấu như thế nào để sống không _càng nói càng hăng, cậu trút cả bao nhiêu nỗi bực tức trong lòng mấy ngày qua_ mọi chuyện sắp kết thúc thì bị anh phá đám tan tành hết trơn, bây giờ tôi không việc làm lấy gì đi học đây, tôi không thân không thế bây giờ biết xin thực tập ở đâu để tốt nghiệp đây, trời ơi cả cơ hội tìm công việc cũng không còn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.