Chiếc Đồng Hồ Thời Gian (Tfboys

Chương 6




Loay hoay bận rộn, tham gia một vài diễn thuyết, trao đổi kiến thức với sinh viên Đại Học A, rồi được thầy dẫn đi tìm hiểu một vài nét văn hóa ở đây chớp mắt cũng đã trôi qua 5 ngày, cũng đã chốt lại lịch trình.Còn 2 ngày nữa là cô phải trở về, cô tận dụng 2 ngày rãnh rỗi này lên kế hoạch thực hiện những việc cô ấp ủ.

Ngày đầu tiên cùng Thiên Nghi đi dạo phố xá Bắc Kinh, mua một vài thứ về làm quà cho người thân, ngày thứ hai cô sẽ đi thực hiện mong ước bấy lâu của mình.

Ngày thứ nhất, vừa mới ngủ dậy Thiên Nghi đã chạy qua lôi kéo, thúc giục cô, như thể nếu cô chậm một phút thôi thì ngày sẽ trôi qua liền vậy.

Cô bị Thiên Nghi kéo chạy đi hết chỗ này với chỗ kia, lần đầu tiên cô cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là "điên cuồng mua sắm"cứ thấy cửa hàng nào có gì bắt mắt là cô ấy lại lôi cô vào.

- Gia Hân cái váy này hợp với dáng người của người cậu, vào xem thử.

- Gia Hân phía trước có cửa hàng đồng hồ kìa, vào đi mình mua chiếc tặng cậu.

- Gia Hân cái váy này thế nào, đẹp không? Hợp với mình không?

- Gia Hân.... Đằng kia, đằng kia...

- Gia Hân...

- Gia Hân bên này,...bên này... Thiên Nghi cứ líu ra, líu rít gọi tên cô, cô cảm thán " tên mình hay, gọi thuận miệng thế sao".

Cô ngửa mặt lên trời thở dài, lần đầu tiên trong đời muốn thay tên đổi họ.

Thời tiết tháng 7 bên đây nắng, nóng giống như tháng 3,4 ở quê cô nhưng thỉnh thoảng sẽ có những cơn mưa đến bất chợt thế mà từ lúc cô qua đây không thấy một cơn mưa nào, lúc nào ra ngoài cũng nhìn thấy nắng gay gắt, ngày hôm nay nắng nóng còn dữ dội hơn, trước khi đi ra ngoài cô đã thoa một lớp dày kem chống nắng nhưng vẫn cảm thấy hai gò má nóng hừng hực nhìn vào gương giống như hai trái đào vậy.

- Êh, trên mặt mi có 2 trái đào chín kìa, để mình hái xuống cho cậu há! Thiên Nghi nhìn thấy gương mặt của cô, vươn tay véo má cô chọc ghẹo.

- Tránh cái tay cậu ra...nó sắp rụng rồi cậu khỏi cần hái. Cô lườm

- Haha...dễ thương quá đi. Đi, không sao tối về mình đắp mặt nạ cho cậu. Thiên Nghi lôi cô đi tiếp.

Đi cả một ngày cô có cảm giác cái chân không còn ở trên cơ thể mình nữa vậy, thế mà con nhỏ kia cứ hớn ha, hớn hở, hình như nhỏ không biết mệt là gì sao đó. Lần đầu tiên đi mua sắm ở một đất nước xa lạ, mặt dù cô tự tin với vốn tiếng Trung của mình nhưng cũng có đôi lúc họ nói nhanh quá cô không theo kịp tiết tấu của họ, không kịp hiểu hết câu họ nói, may mà có nhỏ Thiên Nghi này bên cạnh, nhỏ có kinh nghiệm đi đây, đi đó nhiều với cái tính tự tin hoạt bát, lõi sự đời của nhỏ nên cô mua gì cũng không sợ bị bắt chẹt. Cô phải công nhận bên đây họ bán cái gì cũng thách cao quá, nếu không rành có thể bị mua hố là cái chắc.

Tối về tới phòng cô vứt đống đồ cô mua được trên gường nằm phịch xuống, mệt đến việc nhấc tay cũng không nổi, nằm một lúc mới lấy lại hơi thở, cô mở máy, xem lại, ghi nhớ đường đi tới địa điểm ngày mai một lần nữa.

Từ lúc cô mới sang đây, cô thường xuyên theo dõi hoạt động của nhóm, hi vọng trong lúc ở đây có thể may mắn gặp được gặp cả ba thành viên thế nhưng theo thông tin từ các fanface trong và ngoài nước thì trong một tuần này nhóm không có lịch trình gì chung cả, như vậy cái dự định ban đầu của cô xem như không thực hiện được rồi, có đôi chút thất vọng nhưng vận số cô cũng không đến nổi nào, theo cô biết thì Vương Tuấn Khải ngày mai có tham dự lễ hội của hãng điện thoại OPPO, tổ chức ở Bắc Kinh lúc 7h tính theo giờ địa phương. Tuy không gặp được cả nhóm nhưng gặp được cậu cô cũng thõa mãn rồi.

Chuẩn bị đâu vào đấy, cô tắm rửa đánh một giấc ngon lành, lấy tinh thần tốt nhất ngày mai đi gặp cậu, chỉ nghĩ vậy thôi mà cô cũng vui đến nỗi chìm vào giấc ngủ rồi mà vẫn còn treo nụ cười ở trên môi. Giờ khắc này nếu ai có thể nhìn thấy gương mặt của cô chắc sẽ bị nụ cười ngọt ngào, hồn nhiên của cô mà chìm đắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.